Sang Phòng Tôi Ngủ Với Tôi

Sang Phòng Tôi Ngủ Với Tôi - Chương 33: 33: Anh Sợ Anh Yêu Em!




Tâm trạng Lý Ân Vỹ không tốt, cả đêm đều đi uống rượu ở bên ngoài, lúc anh về trời cũng đã gần sáng, cả người đầy vết thương lớn nhỏ, trên áo vẫn còn lưu lại vết máu vừa kịp khô.

Lý Ân Hạo từ trên lầu đi xuống, anh chứng kiến lắc đầu, cùng lúc này, dì quản gia trông thấy cũng đã lao đến đỡ lấy Jin.

Bà xanh mặt.

- Tam thiếu gia, cậu vì sao lại ra nông nỗi này? Mau mau lên phòng, tôi giúp cậu thoa thuốc!

Lý Ân Vỹ không cần, anh dứt khoát gạt tay dì Lâm ra.

- Dì cho rằng đó là máu của tôi sao? Tôi đúng là bị thương, nhưng máu trên người tôi, vốn không phải là máu của tôi, Lý Ân Vỹ tôi làm sao có việc bị thương nặng đến như vậy chứ!

Lý Ân Hạo khoanh hai tay trước ngực, anh thở dài:

- Dì không cần phải quan tâm đến nó, bị thương như vậy nó không chết được đâu!

Vốn dĩ Jin còn cho rằng Lý Ân Hạo sẽ sốt ruột mà lo lắng cho anh, nhưng xem ra, Young từ lâu đã không còn là Young của trước kia nữa rồi!

Cả sự tự tôn cuối cùng mà anh cũng không có, phải, anh tự làm tự chịu!

Là do anh đáng đời!

Lý Ân Vỹ cười khanh khách, anh bước loạng choạng về phía Young, hai tay nắm lấy cổ áo Young, đáy mắt đầy đau đớn.

- Anh trai, anh thay đổi rồi, cả Ahn cũng như vậy, hai người có còn là anh trai của em không?

Young im lặng, gương mặt băng lãnh nhìn thẳng Jin.

- Hai người thì tốt rồi, có thể theo đuổi những thứ mà mình muốn, còn em thì sao chứ? Tại sao em phải sống theo những nguyên tắc vớ vẩn của ông ta chỉ để làm vui lòng ông ta chứ?

Lời lẽ anh đanh thép, đồng tử không biết đã đỏ hoe từ lúc nào, tuy nhiên, người con trai ở trước mặt của anh vẫn lạnh băng.



Jin cười khẩy:

- Được rồi, không nói lung tung nữa, em đi về phòng đây!

Dứt lời, Lý Ân Vỹ buông anh ra, bước loạng choạng lên phòng.

Lúc này, Lý Ân Hạo cũng đã trút bỏ vẻ băng lãnh, anh thở dài:

- Bởi vì em hiếu thắng, mãi mãi cũng không thể trưởng thành được, ba nghiêm khắc chỉ muốn tốt cho em.





Lý Ân Vỹ, rốt cuộc thì bao giờ em mới hiểu những gì mà ba kỳ vọng cho em chứ?

***

- Truyện tranh sao?

-...

- Là quyển hôm trước tao vừa mua hả?


-...

- Đúng, tao vừa mới đọc hết, một chút tao mang đến cho mày!

-...

- Ha ha, không cần khách sáo, nhớ trả thù lao sau khi mượn là được!

-...

- Được rồi không đùa nữa, một chút gặp lại sau, tạm biệt!

Tiểu Như tắt điện thoại, nó phì cười, sau đó cẩn thận bỏ vào trong balô.

Hôm nay Tiểu Như đặc biệt thức sớm hơn thường ngày, trên người cũng mặc xong đồng phục, bộ đồng phục thủy thủ màu xanh vừa khích với cơ thể.

Nó đi đến gương soi, tiện thể liền xoay nhẹ một vòng, sau đó thì dừng lại, mỉm cười:

- Huỳnh Tiểu Như, hôm nay là ngày thi thứ ba của mày, mày nhất định phải làm bài thật tốt!

Lúc này, đột nhiên có tiếng người gõ cửa.

Huỳnh Tiểu Như giật mình, nó xoay người nói vọng ra:

- Đến ngay!

Sau đó đi mở cửa, ‘cạch’, cửa mở, Lý Ân Vỹ vừa trông thấy Tiểu Như liền mỉm cười, ngược lại sắc mặt người nào đó đã tái xanh, theo phản xạ liền đóng cửa nhưng không kịp.

Lý Ân Vỹ dùng tay chặn cửa lại, song, đi thẳng vào, Tiểu Như đanh mặt lùi lại sau.


Nó nhìn thấy vết máu trên áo anh, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.





Không lẽ tên này vừa mới đánh nhau sao? Hay vừa mới giết người?

Cơ thể Tiểu Như run bần bật, cả người bị dồn ép đến vách tường, cổ họng chợt khô khốc.

Lập tức, Lý Ân Vỹ ôm lấy hông Tiểu Như, anh cúi đầu, hơi thở vẫn còn thoang thoảng mùi rượu vang 一 suýt nữa hại chết cô bé bên trong ngực.

Tiểu Như sợ hãi nhắm chặt mắt, bởi vì nếu nó mở mắt ra, nhất định sẽ lại nhìn thấy vết máu đáng sợ đó!

Lại quan sát thái độ của Tiểu Như, Lý Ân Vỹ phì cười, cuối cùng, ghé sát tai nó, nói:

- Sợ cái gì? Anh ăn thịt em được sao? Cũng phải thôi, ở bên cạnh một người đàn ông không tốt như anh, em sợ cũng là phải, đâu giống như bên cạnh Ahn hoặc Young chứ.



Phải không?

Tiểu Như nhăn mặt, nó sụt sùi.


- Muốn anh buông em ra sao? Em sợ nhìn thấy vết máu trên người của anh sao? Được thôi, chuyện trước kia của chúng ta, kết thúc bằng cái ôm này đi.



Anh ôm em, em lập tức liền tha lỗi cho anh?

Cô bé trong ngực anh lắc đầu, nó bắt đầu vùng vẫy nhưng không được.



Jin càng vì vậy xiết chặt hơn, bên tai nó còn nghe được tiếng anh cười khanh khách.

Lý Ân Vỹ hôn tai nó, Huỳnh Tiểu Như rùng mình, nó thúc thích.

- Đừng làm vậy, tôi không muốn!

Jin ậm ừ:


- Em thích Lý Ân Tinh hơn sao? Bởi vì anh ấy tốt với em? Ưu tiên em? Hay vì em cũng yêu anh ấy? Trả lời anh biết đi!

Con người khi say chính là thời điểm đáng sợ nhất, Tiểu Như càng sợ càng muốn thoát khỏi lại bị anh xiết chặt hơn.



- Huỳnh Tiểu Như, em căn bản có điểm nào thu hút mà khiến chúng tôi yêu thích em đến vậy? Em nói đi!

- Tôi không biết, thả tôi ra!

- Không biết? Khóc rồi sao? Bảo bối này, chính vì nước mắt của em đấy, nước mắt của em rất dễ làm mềm lòng chúng tôi có biết không?

Anh để nó rời khỏi mình, hai tay nắm lấy hai bên tay Tiểu Như, đầu cúi xuống nói.

Nó nhận biết Lý Ân Vỹ hôm nay không bình thường, nước mắt chảy giàn giụa.

- Vẫn muốn khóc? Em bình thường không phải rất quan tâm anh sao? Anh vì không vui cãi nhau với ba bỏ nhà đi, em lúc đó không phải đã chạy theo để an ủi anh sao? Anh vì tức giận mà mắng em, sỉ nhục em, em vì vậy mà căm ghét anh sao? Lý Ân Tinh nói một câu em liền theo anh ấy trở về, tại sao anh nói nhiều như vậy em vẫn không tha thứ cho anh? Anh và anh ấy khác xa như vậy sao? Tiểu Như, em nói em không thích anh ấy, tất cả là ngụy biện đúng không?

Tiểu Như lắc đầu, cổ họng khàn đặc lại.

- Lý Ân Vỹ, anh đừng làm tôi sợ hãi nữa được không?

- Sợ hãi? Người sợ hãi phải là anh mới đúng, bởi vì từ giây phút em xuất hiện, anh căn bản đã rất sợ hãi rồi.



Bởi vì...!

Ánh bỏ lửng câu, hai mắt khép chặt lại, hồi lâu cũng mở ra, anh thở hắt.

Cuối cùng, nhìn thẳng vào mắt nó, nói:

- Anh sợ anh yêu em!

Dứt lời, anh nghiêng đầu, dùng môi khóa chặt môi nó lại..