Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 27: Mỹ lệ thần thoại!!!




Trầm mặc hồi lâu, có lẽ do tuổi tác đã không ít, Hoàng Dược sư là người đầu tiên tỉnh lại, lại tiếp tục thở dài một hơi, cảm xúc của hắn dần dần ổn định, tâm trí cũng kiên định hơn, việc phụ thân hắn qua cũng lâu rồi, người ở lại thì vẫn phải tiếp tục sống, không vì mình cũng vì người khác.



Từ khi lấy được Phùng Hằng trong lòng hắn, sự tiếc nuối về việc của phụ thân hắn cũng dịu đi, nhưng hôm nay tấu lên " Bích hải triều sinh khúc" những ký ức như mới ngày nào lại ùa về.



Vừa nghĩ, Hoàng Dược sư liền nhìn về phía Phùng Hằng với ánh mắt đầy từ ái, yêu thương, có chút đau buồn thương cảm, nhưng hắn che giấu rất kỹ, ba người cũng bắt đầu hồi thần nhưng cũng không để ý đến điều này.



Lý Thiên Ngọc tỉnh lại thứ hai, hắn nghĩ về cha mẹ mình, nghĩ về cuộc sống không như ý trước kia, nghĩ về Thùy Anh, Thu nhi, nghĩ về đoạn thời gian kể từ khi hắn có hệ thống...những ký ức như cuộn phim đen trắng liên tục chiếu qua tâm trí hắn.



Trong nội tâm thầm than:"Lý Thiên Ngọc ơi Lý Thiên Ngọc, ngươi từ khi có được hệ thống, ngươi còn mong muốn điều gì nữa đây, cha mẹ vẫn an an ổn ổn sinh sống cuộc sống bình thường, ngươi đã có được nữ tử như Thu nhi, ngươi còn nghĩ đến Thùy Anh làm gì a!? Nàng cuộc đời trải qua không giống như ngươi, nàng không thích hợp với cuộc sống của ngươi... Buông tha cho nàng đi thôi!".



Nghĩ đến đây hắn lại nhắm mắt, trầm mặc một hồi sau đó khi hắn mở mắt ra là một đôi mắt tràn đầy kiên định, thâm thúy mà xa xôi.



- Hoàng đảo chủ! Không nghĩ đến tiếng tiêu của ngài lại có ma lực như vậy, đến ta cũng hoàn toàn mê thất trong đó. Lý mỗ cam bái hạ phong! - Lý Thiên Ngọc đứng lên chắp tay nói.



- Tiểu tử! Ngươi cũng thật không tệ đâu, không nghĩ chỉ nghe một đoạn mà ngươi có thể phổ ra khúc từ như vậy, thật hiếm có, hiếm có a! - Hoàng Dược sư nói.



- Tại hạ cũng chỉ tức cảnh mà sinh tình, nói bừa mà thôi, Hoàng đảo chủ không chê bai là ta nói năng bừa bãi là tốt rồi! - Lý Thiên Ngọc cũng mặt dày tự nhận nói.



Hai nữ tử thì Phùng Hắng có đôi chút xúc động không ai biết vì sao, còn Thu nhi thì nước mắt đảo quanh, tròng mắt hơi đỏ, cũng thức thời tỉnh lại.



- Hoàng đảo chủ! Thật không ngờ ngài và công tử lại có thể hợp tấu nên khúc nhạc đi vào lòng người như vậy, tiểu nữ lại được một lần trải qua quá khứ, trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên cha, mẹ, tiểu nữ vô cùng xúc động, cảm tạ ngài! Công tử, cảm tạ ngươi! - Thu nhi rưng rưng nói.



- Dược sư! Huynh đừng buồn, đã có ta, chúng ta còn thời gian dài phía trước, quá khứ nên để nó trôi qua đi! - Lúc này Phùng Hằng ôn nhu đi tới, ôm lấy cánh tay Hoàng Dược sư khẽ nói.



- Cô nương không cần khách khí! Ài...! Phùng muội, Ta không sao! - Hoàng Dược sư nói xong quay ra vừa ôm vừa vỗ vỗ bàn tay Phùng Hằng.



- Thu nhi! Không khóc, hiện giờ không phải ta với nàng rất tốt sao, chỉ cần nàng sống tốt, sau này về thăm cha nàng nhìn thấy cũng an tâm a! - Lý Thiên Ngọc ôm lấy thu nhi vỗ nhẹ sau lưng nói khẽ.



Lý Thiên Ngọc sau khi dỗ dành Thu nhi liền rút bạch ngọc tiêu sau đo kề lên miệng liền thổi một khúc, hắn tuy nghiên cứu âm luật cũng có một thời gian nhưng vẫn có chút ngắn, nếu để hắn thổi một bài cổ, hắn rất khó để tấu được lên hết ý cảnh trong đó, cho nên hắn liền chọn một khúc mà ở thế giới của hắn, khá nổi, chính là khúc Mỹ lệ thần thoại.



Khúc này là nhạc phim "Thần thoại" cũng khá hot một thời, diễn viên chính là Hồ ca và Bạch Băng, chỉ biết lúc này tiếng tiêu ngân lên, mọi âm thanh liền chìm vào trong tĩnh lặng, nhẹ nhàng mà tha thiết, không quá mãnh liệt nhưng khắc cốt minh tâm.



Một câu chuyện về tình yêu vượt qua thời gian được Lý Thiên Ngọc khắc họa, ba người cũng nhắm mắt cảm thụ, tuy vừa trải qua một trận cảm xúc tuôn trào, tâm lý đã ổn định hơn nhưng ba người cũng hơi xao xuyến một chút.



Tiếng tiêu kết thúc, ba người liền mở mắt nhìn hắn, Hoàng Dược sư niên kỷ cũng không nhỏ, hắn có thể nghe ra tâm ý của khúc nhạc này, đến tuổi hắn, tình yêu đã lắng đọng lại nên không dễ bị xao động, thế nhưng hai nàng kia đâu!? Hoàn toàn bị tiếng tiêu của hắn chinh phục, trong mắt long lanh hiện lên trái tim nhỏ a.



Lý Thiên Ngọc cười khổ một trận, người với người a thật không thể so sánh! Lão Tà thổi một khúc hắn thêm vào chút ca từ liền ai cũng chìm đắm trong ký ức, cảm xúc dâng trào, đến ca thổi thì lão Tà chỉ gật đầu một cái cũng thôi, còn hai người các ngươi a! Biểu tình gì thế a!? Tức chết ca mất a!



- Hoàng đảo chủ! Khúc này tại hạ thổi thế nào!? Đảo chủ xin mời chỉ điểm! -Lý Thiên Ngọc cũng thôi xoắn xuýt chẳng buồn mắng hai nha đầu kia mà quay ra nói.



- Tiểu tử! Không tệ, lão phu nghe được tâm ý cần biểu đạt trong đó chắc hẳn là về một câu chuyện tình yêu nam nữ, tuy nhiền điều lạ là thủ khúc tốt như vậy đáng lẽ phải có tiếng trong dân gian nhưng lão phu lại chưa bao giờ nghe đến, hơn nữa thủ khúc nào có phong cách thật khác lạ, không phải tiểu tử ngươi là chủ nhân của nó chứ!? - Hoàng Dược sư hơi hiếu kỳ nói.



- Hoàng đảo chủ ánh mắt cũng thật tinh tường, đây là thủ khúc mà tại hạ trong lúc rảnh rỗi, dựa theo câu chuyện Lương Sơn bá - Chúc Anh đài mà viết ra, Hoàng đảo chủ chưa bao giờ nghe qua cũng không lạ! - Lý Thiên Ngọc cũng trợn mắt nói láo. Hồ ca mà xuyên không tới đây nghe thấy chuyện này chắc không cầm dao đuổi giết vài dặm không được mất!



- Tiểu tử! Thủ khúc này của ngươi có ca từ hay không!? -Hoàng Dược sư cười nói.



- Hoàng đảo chủ! Tất nhiên là có, ta viết ra thủ khúc này không chỉ có ca từ mà còn muốn kết hợp rất nhiều nhạc khí, cổ tranh, tỳ bà, tiêu,...để đạn tấu, Hoàng đảo chủ thấy thế nào! - Lý Thiên Ngọc nói.



- Ồ ngươi còn biết cả mấy loại nhạc khí sao!? - Hoàng Dược sư ngạc nhiên nói.



- Ấy không! Hoàng Đảo chủ, sáng tác là một chuyện còn có biết sử dụng nhạc khí hay không lại là chuyện khác, tại hạ cũng chỉ hiểu biết tiêu một loại mà thôi, tại hạ đây là muốn Thu nhi cũng học một loại nhạc khí a! - Lý Thiên Ngọc vội xua tay nói. Học tiêu là vì hắn thích tiêu, giờ bắt hắn học thêm vài loại nhạc khí hắn cũng không muốn.



- Hoàng đảo chủ có thể cho tại hạ mượn giấy bút dùng một lát được không!? Tại hạ muốn viết ra nhạc phổ và ca từ của khúc này! - Lý Thiên Ngọc nói, hắn trong không gian sáng thần cũng có nhưng giờ lấy ra có chút không tiện.




- Chỉ là chuyện nhỏ! Không cần quá nghiêm trọng! Người đâu mang bộ văn phòng tứ bảo chuyên dụng của ta đem tới! - Hoàng Dược sư vội sai hạ nhân chuẩn bị mực, nghiên, giấy, bút.



Giây lát sau mấy tên hạ nhân liền nối đuôi nhau đi vào, tên thì cầm nghiên với thỏi mực, tên thì cầm giá bút, tên thì ôm cuộn giấy.



- Đây là bộ văn phòng tứ bảo chuyên dụng của lão phu. Lão phu tạp học rất nhiều, người trên Đào hoa đảo chỉ có mình lão phu với thê tử hai người, chỉ có thể tự viết tự bình với nhau, hôm nay gặp được ngươi, chỉ hận không thể gặp được sớm hơn, ngươi tuổi trẻ nhưng võ công, âm luật tinh thông như vậy, bình sinh lão phu ít gặp. Hôm nay tiểu tử ngươi cứ phô hết tài năng để Hoàng lão Tà được mở rộng tầm mắt a! - Hoàng Dược sư nói.



- Hoàng đảo chủ quá khen, tại hạ không dám nhận. Nhân đây viết ra bài từ này mới Hoàng đảo chủ bình phẩm. - Lý Thiên Ngọc đáp.



"Giải thoát ta khỏi nghìn năm chờ đợi



Sao vẫn rơi, gió thổi chẳng ngừng



Cuối cùng, ta có thể ôm nàng trong vòng tay



Hai trái tim như hòa chung nhịp đập



Hãy tin rằng trái tim ta sẽ không bao giờ thay đổi



Nghìn năm chờ đợi, Dù cho bao khó nhọc phía trước



Ta hứa, Ta sẽ không bao giờ để nàng đi



Nhắm mắt lại và nắm chặt tay nàng



Hãy nhớ lại những ngày, trong quá khứ, kỉ niệm tình yêu của chúng ta




Chúng ta đã quá yêu nhau nên gặp nhiều đau khổ



Ngay cả lời yêu cũng chẳng thể nói ra



Đêm về, trái tim ta đau nhói



Ta không thể ngừng nghĩ về nàng



Nhưng ta đã quen rồi



Vì thế mà ta có thể cười với nó



Hãy tin ta, ta đã hứa chờ đợi



Dù cho bao đau khổ, ta cũng sẽ không bỏ đi



Chỉ có sự ấm áp của nàng mới có thể giúp ta vượt qua giá lạnh



Nhắm mắt lại và nắm chặt tay nàng



Hãy nhớ lại những ngày, trong quá khứ, kỉ niệm tình yêu của chúng ta



Chúng ta đã quá yêu nhau nên gặp nhiều đau khổ



Ngay cả lời yêu cũng chẳng thể nói ra




Hãy để tình yêu sống mãi trong trái tim chúng ta



Chúng ta có thể vượt qua thời gian và không gian



Không bao giờ từ bỏ



Cũng không tiến tới giấc mơ



Nhắm mắt lại và nắm chặt tay nàng



Hãy nhớ lại những ngày, trong quá khứ, kỉ niệm tình yêu của chúng ta



Chúng ta đã quá yêu nhau nên gặp nhiều đau khổ



Ngay cả lời yêu cũng chẳng thể nói ra



Hãy để tình yêu sống mãi trong trái tim chúng ta



Chúng ta có thể vượt qua thời gian và không gian



Chúng ta sẽ không bao giờ quên lời hẹn ước



Chỉ tình yêu thực sự mới giúp chúng ta vượt qua thời gian vô tận



Ngay cả lời yêu cũng chẳng thể nói ra



Tình yêu trong trái tim chúng ta sẽ mãi là thần thoại, không bao giờ thay đổi"



Lý Thiên Ngọc chữ cũng rất khá dù sao khi tiến vào thế giới này hệ thống chuyển đổi ngôn ngữ thành tiếng mẹ đẻ, chữ hắn viết ra cũng không xấu đi đâu được a.



Thầm gật đầu, Lý Thiên Ngọc lại chép thêm một phần nhạc phổ của cả hai thủ khúc "Bích hải triều sinh" lẫn "Mỹ lệ thần thoại" rồi đưa cho Hoàng Dược sư.



- Hoàng đảo chủ, mời bình phẩm! -Lý thiên Ngọc nói.



- Ừm! Bài từ này không giống một bài thơ nhưng khi ca lên lại rất hợp với thủ khúc ngươi vừa tấu, thế nhưng ngươi không thấy rằng ngôn từ của nó có chút quá bộc lộ, quá phóng khoáng sao!? - Hoàng Dược sư cùng Phùng Hằng vừa xem vừa hơi gật gật đầu mà nói.



- Ha ha ha...! Hoàng đảo chủ, người đời xưng ngài là Đông Tà, cách nghĩ này của ngài so với chữ tà thì hơi bị chênh lệch đó nha! - Lý Thiên Ngọc liền đột nhiên cười lớn nói.



- Ta thì nghĩ trong chuyện nam nữ luyến ái, người ta thường có câu nói, nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa. bài từ này ta viết chủ yếu là cho đám nam nhân chúng ta, cũng không phải cho nữ nhân a! Nam truy nữ khó vậy tại sao không lớn gan lớn mật mà nói ra, nếu cứ che che giấu giấu chờ tình cảm tự đến sao...ha ha ha...! - Lý Thiên Ngọc vừa cười vừa nói tiếp.



- Đúng đó! Dược sư! Cách nghĩ của Thiên Ngọc huynh đệ tuy có chút lớn mật nhưng ta cũng không nghĩ có gì sai trái cả, nam truy nữ hay nữ truy nam đều cần có can đảm nói ra, không phải sao!?



- Hay! Nói rất đúng! Rất hay! Lão phu mang danh đông Tà nhưng suy nghĩ vẫn còn cổ hủ, nặng lễ giáo, tiểu tử ngươi mới đúng với chữ Tà. - Hoàng Dược sư cười nói.



- Tiểu tử! Đợi ta sai hạ nhân bày một bàn tiệc, lão phu gặp được ngươi thật giống gặp được tri kỉ, chúng ta hôm nay uống một trận thật sảng khoái. - Hoàng Dược sư đi tới vỗ vai hắn vừa cười vừa nói.



- Tốt! Chúng ta hôm nay không say không về! -Lý Thiên Ngọc cũng hào hứng nói.



Hai nữ nhân một lớn một nhỏ cũng dắt díu nhau, nói chuyện rôm rả, chỉ chốc lát đã tỷ tỷ muội muội ngọt xớt, xem ra có vẻ khá hợp cạ! Lý Thiên Ngọc trông thấy cũng chỉ cười cười mà không nói gì.