Chương 101: Đồng quy vu tận.
“Dừng tại đây được rồi!”
Thắng từ trong hư không hiển hiện ra, hư phù trên không trung nhìn xuống phía tên di tộc.
Nhìn thấy người đến ngăn mình lại là thằng nhóc người mới, nhờ tên này mà kế hoạch của mình thành công, Atticus cười lên ha hả hướng Thắng hô lớn:
“Đỗ Minh tiểu đệ, ta không ngờ ngươi vẫn còn sống a.”
Thắng nhíu lại hai hàng lông mày nhìn xuống tên di tộc, kiểu cách nói chuyện này khá giống với tên Atticus, nhưng hiện tại tên đó đang bị lôi điện truy đuổi đây, không thể nào là kẻ trước mặt được.
“Để cảm ơn ngươi, ta sẽ cố gắng không để ngươi phải chịu đau khổ!”
Nói rồi Atticus vội hướng phía Thắng lao tới, sức mạnh tích tụ nơi tay, oanh ra một quyền.
Cảm nhận được sức mạnh từ trên này toả ra, Thắng cảm tưởng như mình đang đối diện với một phương thế giới.
Không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ kịp vận chuyển pháp tắc không gian, hướng phía sau lùi lại.
Kinh đào hải lãng a! Một quyền của Atticus oanh tạc, làm không gian nứt toác.
Thấy vậy, Thắng liền biến sắc mặt.
Nên nhớ, vùng không gian này có tầng pháp tắc còn mạnh hơn địa cầu rất nhiều, nó được một vị tiên nhân đứng đầu cả đa vũ trụ sáng tạo ra, nếu tính về cấp độ nó có thể sánh ngang với một thế giới cao cấp tại thượng giới a!
Thế mà tên di tộc này có thể sử dụng thuần túy sức mạnh tự thân, phá tan không gian của phương thiên địa này chỉ với một quyền, điều này đếm cả các vị cao thủ Giới toạ cũng không đủ trình để thể hiện ra.
Nếu cấp giới toạ ở đây, cũng chỉ có thể trở thành bao cát của Atticus.
Đến cấp bậc như vậy còn không thể làm gì Atticus, thì một tên cấp tông nhỏ bé như Thắng có thể làm được gì? Hiện tại hắn chỉ đang thuần túy dựa vào pháp tắc nơi đây, để chống lại Atticus trong vô vọng, bởi các pháp tắc hiện tại đã không thể làm tổn thương Atticus.
Nếu Thắng ra tay trước khi tên Atticus này hồi phục thân thể thì còn có khả năng đè ép mà phong ấn đối phương vào trong, nhưng hiện tại trải qua một lần huyết tế từ nhóm tu sĩ, Atticus đã mạnh hơn rất nhiều.
Cuộc chiến này phải nói rằng không hề cân sức.
“Chuồn nhanh như lươn!!!” Atticus tức giận không thôi, tuy hiện tại hắn rất mạnh, nhưng cỗ cơ thể này vẫn chỉ là cỗ cơ thể đang bị trọng thương, không thể sử dụng pháp tắc nên hắn chỉ có thể dựa vào nhục thân t·ấn c·ông Thắng.
Nhưng Thắng liên tục rút lui, sử dụng pháp tắc nơi đây làm nhiễu loạn khiến hắn rất bực mình, đánh mãi không trúng, còn gì tức giận hơn khi nhìn thấy đối phương nhưng không thể đánh tới?
“Đã vậy, ta sẽ phá hủy luôn nơi này!”
Nói rồi, Atticus không thèm t·ấn c·ông Thắng nữa, vì hắn biết, kể cả có truy đuổi thế nào cũng sẽ không bắt được con lươn này, muốn thịt được lươn thì chỉ có tạt hết nước, mà muốn tạt hết nước thì phải phá hủy vùng không gian này.
Nhìn thấy Atticus dừng lại, Thắng đang chật vật né tránh cũng được tạm thời thở ra một hơi, tò mò không biết tên di tộc muốn làm gì.
Hành động tiếp theo của Atticus cũng đã phần nào giúp Thắng trả lời câu hỏi này.
Oanh oanh!!!
Atticus điên cuồng hướng đại địa phá nát, mặt đất vỡ ra, hư không nứt toác.
Thấy vậy Thắng hãi hùng kh·iếp vía kinh hô: “Tên này vậy mà phát điên, muốn phá phương thế giới này???”
Những cú đấm uy mãnh của Atticus tuy không có chút pháp tắc, những mỗi quyền phát ra đều như hủy thiên diệt địa khiến cho nơi xa Thắng xám ngoét mặt mày.
“Hư không giam cầm!”
Thắng vội vận dụng pháp tắc không gian hướng tên điên kia trói buộc, ý định ngăn cản.
Dù sao đây cũng là một giới cao cấp mà sư phụ để lại cho hắn, đang tính cải tạo nơi đây, đưa các con dân của hắn vào đây sinh sống tu luyện, thế mà tên điên này lại dám phá hỏng kế hoạch của hắn.
Hỏi Thắng có tức không thì tất nhiên là tức, nhưng đối phương là một cấp bậc khác hoàn toàn, hắn sao có thể đánh g·iết được! Chưa bị một quyền oanh sát là may lắm rồi.
Một quyền oanh tạc của Atticus cứ vậy mà phá bỏ pháp tắc không gian mà Thắng huy động, thay vì lao tới đuổi g·iết Thắng thì Atticus vẫn điên cuồng đấm đá, phá hủy không gian.
Cơ thể của Atticus hiện tại, đã từng được Dị Minh tu luyện đến cấp bậc siêu việt, có thể tự du hành ngoài đa vũ trụ mà không sợ bị những năng lượng ngoài đó ảnh hưởng. Còn Thắng thì khác, hắn hiện tại mới chỉ là một tên cấp tông nhỏ bé, với cơ năng chưa thoát phàm nhân thì khó mà sống được tại thiên ngoại, nếu mất phương thiên địa này, Thắng sẽ như cá nằm trên thớt.
Đó chính là lý do chủ yếu mà Atticus muốn hướng tới, bởi hắn tin tưởng vào cỗ thân thể mới này.
Nhận thấy không thể giam cầm tên quái vật này, Thắng chỉ có thể từ bỏ chuyển sang điên cuồng vá không gian.
Nhưng tất cả đều là tốn công vô ích, bởi sức tàn phá của Atticus là quá kinh khủng, pháp tắc không gian mà Thắng huy động không đủ vá những không gian bị Atticus đánh vỡ.
Việc phương thế giới này bị phá hủy đã chắc như đinh đóng cột, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
“Muốn phá hủy phương thiên địa này? Được! Vậy tao sẽ giúp mày một tay!!!”
Ánh mắt Thắng trở lên ngoan độc nhìn về phía thân hình to lớn đang điên cuồng phá hủy không gian, biết không thể cứu vãn được phương thế giới này, chỉ có thể cho nó đồng quy vu tận mà thôi.
Nhớ lại khi trước Dạ Minh sử dụng một thế giới cấp thấp, với cấp quân còn làm cho một giới toạ bại lui, thì một giới cao cấp này khi kích nổ sẽ như thế nào?
Nếu không thể g·iết c·hết tên súc sinh này thì ít nhiều cũng làm cho nó tàn tật nha!
Nghĩ vậy, Thắng càng trở nên điên cuồng.
Thắng không còn tiếp tục ngăn cản Atticus, mà thả người bay lên không trung.
Nhìn thấy Thắng không tiếp tục ngăn cản mình khiến Atticus khá là khó hiểu, không biết tên này đang tính dở trò gì, nhưng cái tò mò này nhanh chóng bị hắn vất ra sau đầu, bởi đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mưu mô thủ đoạn đều là vô nghĩa.
Atticus không nhận ra, nhưng Dị Minh lại nhận ra nha! Hắn dù gì cũng là người từng chinh chiến qua đa vũ trụ, biết rõ thủ đoạn của thế nhân, việc không đánh lại mà lựa chọn đồng quy vu tận là không có thiếu, đến bản thân hắn còn trải qua rất nhiều là đằng khác.
Khi nhìn thấy Thắng bay lên thiên không, cũng phát hiện tên này chính là chủ nhân mới của phương thiên địa này, tên đó vậy mà đang tụ tập pháp tắc, sinh mệnh của toàn bộ thế gian vào chung một chỗ để làm gì thì tất nhiên là hắn biết rõ rồi, cái này hắn nhìn thấy rất nhiều lần a! Không những vậy còn từng bị thua thiệt bởi chiêu trò này!
“Con mẹ nó, vậy mà kích nổ một phương thế giới! Không những vậy còn là thế giới cấp cao. Tên này điên con mẹ nó rồi!!!”
Dị Minh sợ hãi không thôi, vội hướng ngoại giới bay đi, hắn giờ không quan tâm mình sẽ đi về đâu, hắn chỉ cần biết bản thân phải mau chóng rời khỏi nơi này mới là quan trọng.
Mới từ phong ấn thoát ra, đã liên tục gặp phải những tình huống ảnh hưởng đến tính mạng làm Dị Minh khóc không ra nước mắt, thật là đen cho một thần vương a.
Khi toàn bộ pháp tắc cùng sinh mệnh thế giới đã được Thắng tích tụ vào chung một chỗ, Atticus lúc này mới cảm giác được không ổn, hắn ẩn ẩn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa ngay phía trên đỉnh đầu của mình.
“Đây là...”
Từ khi tiếp quản được cơ thể này, thì đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi.
Thắng chỉ tay về phía Atticus đang đứng bên dưới đại địa hô lớn. “Giam!!!”
Toàn bộ pháp tắc cùng sinh mệnh của phương thiên địa này ồ ạt bay về phía Atticus, khiến hắn cứ vậy mà bị trói buộc tại chỗ, dù cho phá được một đầu thì lại có một đầu pháp tắc khác quấn đến bâu vào, khiến hắn cảm giác như mình bị rơi vào vũng lầy.
Vụt!
Thắng vội vàng vận chuyển pháp tắc không gian hướng Tiểu Thử xuất hiện, để lại vùng không gian này một đoàn thần hồn.
Vì sau khi thôn phệ hố đen, thần hồn của Thắng đã vô thức liên kết với phương thế giới này và trở thành thiên đạo, hiện tại muốn thoát đi hắn cần phải cắt bỏ thần hồn đã liên kết với thế giới nơi đây ở lại, giữ lại một tia thần hồn nhỏ nhoi cho bản thân.
“Đi thôi, Tiểu Thử!”
Nghe được chỉ lệnh, Tiểu Thử vội vận dụng thần thông, kéo theo Thắng tiến về trái đất.
Còn đoàn thần hồn đã liên kết với nơi đây thì ở lại, chờ kích nổ không gian.
*p/s: cầu đề cử, cầu tương tác và cầu đánh giá!
cảm ơn các đạo hữu đang và sắp đồng hành cùng bần đạo!!!