Chương 103: Một năm sau.
Sau khi bị xung kích từ v·ụ n·ổ đánh lên người, Thắng hoàn toàn mất đi kí ức, bản thân cứ vậy mà ngất lịm đi không còn biết chuyện gì xảy ra.
Trong vô tận tiềm thức, hắn nhìn thấy một cuộc đời khác của bản thân, sống một cuộc sống đầy biến động.
Ở kiếp sống đó, hắn có tên là Vi Đức, là một tu sĩ tại tiên giới, trải qua nhiều kỳ ngộ cùng mạo hiểm hắn đã trở thành một giới chủ.
Không dừng lại tại đó, hắn còn dẫn đồng bào đánh ra thiên ngoại hư không, thống nhất giới vực.
Tưởng chừng như mọi thứ đã an ổn bình toạ thì di tộc xuất hiện, khi đó hắn cùng các tộc nhân đã phải liều mình chống lại di tộc ngoại lai.
Nhưng kẻ cầm đầu quá mạnh, hắn phải lựa chọn cách phong ấn địch nhân, nên đã lấy cơ thể bản thân cải tạo thành một siêu cấp thế giới mới phong ấn được tên thủ lĩnh di tộc, từ đấy cứu vớt thượng giới khỏi nguy nan.
Sau kiếp sống đấy, Thắng lại trở thành một tên nhân vật tại quỷ giới có tên Dạ Minh, lại tiếp tục một cuộc sống tu luyện, cầu sinh, tìm bảo rồi bị đại năng nào đó đuổi g·iết, lấy một giới kích nổ thời không xuyên đến một nơi khác, trở thành một tên kí sinh trong thân một vị sư thầy.
Cho đến khi bản thân bị trấn áp hoàn toàn trong một trận pháp, rồi tìm được cơ hội thoát ra thì lại chuyển cảnh.
Lần này hắn không còn tu luyện, đấu đá với cầu sinh nữa mà chuyển sang đi tụng kinh, niệm Phật. Cả cuộc đời chỉ xoay quanh phật giáo.
Cứ vậy, hết kiếp sống tu phật lại đến kiếp sống nhân sinh tầm thường tại thế kỉ 21 cứ thế xoay vần.
Phải đến khi hắn nằm mơ thấy ác mộng, nhìn thấy toàn bộ thiên địa, hư không đều bị bao trùm bởi lũ di tộc, hắn mới giật mình tỉnh dậy.
...
“Nhức đầu quá!”
Thắng hơi ôm đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau nhăn nhó.
Phải đến khi cơn đau đỡ đi, Thắng mới có thể bình ổn lại mà đánh giá xung quanh.
Bốn phía xung quanh Thắng lúc này toàn là đất đá kèm theo chút ẩm ướt, thi thoảng còn có chút mùi vị không được dễ ngửi truyền ra, khiến Thắng phải khịt khịt mũi.
Từ những thứ này, Thắng cũng đã xác định được hiện tại mình đang ở đâu. Đây là một cái hang lớn, vừa đủ cho vài người ở trong này sinh hoạt.
Còn tại sao bản thân ở đây thì Thắng cũng đoán được phần nào là do Tiểu Thử đưa tới đi. Vừa nghĩ tới Tiểu Thử, Thắng vội vận chuyển thần hồn để liên lạc với con chuột này.
“Hửm?” Trong thức hải của Thắng, thần hồn hiện đã bị trọng thương, rách nát đến không tưởng.
Đang từ thần hồn cấp tông trung kì tụt xuống linh hồn bạc nhược, không thể thôi động thần thông.
Đây chắc hẳn là do bản thân tách rời một lượng lớn thần hồn, cộng với chịu một tác động lớn từ xung chấn từ v·ụ n·ổ nên lúc này mới thảm như vậy.
Bây giờ muốn mạnh như trước thì chỉ có cách tu luyện lại từ đầu hoặc lấy nguyên anh thay thế cho thần hồn hiện tại thì may ra, nhưng như vậy sẽ dẫn tới bản thân sẽ mất đi một lá bài tẩy, thần hồn cũng không mạnh như lúc còn nguyên anh.
Cho nên Thắng đã lựa chọn giữ lại nguyên anh, bản thân sẽ tu luyện lại từ đầu.
Nhưng Thắng vẫn có thể sử dụng ý thức tiến vào nguyên anh, thay thế thần hồn bản thể tạm thời điều khiển cơ thể lúc cần thiết, những lúc như vậy thần hồn bản thể sẽ không thể tu luyện hay làm gì khác, nhưng như vậy cũng đủ cho Thắng dùng rồi.
Sử dụng ý thức tiến nhập nguyên anh, thông qua tiềm thức liên lạc với Tiểu Thử.
“Đại vương!” Thấy được đại vương nhà mình liên lạc, xác định được người đã tỉnh dậy, Tiểu Thử lúc này thật lòng vui sướng, vội vàng vận dụng thần thông quay trở lại bên người Thắng.
Ngồi trong hang động chờ đợi, Thắng truyển giao ý thức trở về thần hồn bản thể, bắt đầu tiến hành tu luyện.
Vì đã có kinh nghiệm từ trước nên Thắng xe nhẹ đường quen, dễ dàng đưa bản thân vào trạng thái định.
Thiên địa pháp tắc phương thế giới này cũng theo đó phiêu phù, hướng Thắng dũng mãnh lao tới, trong hàng hà sa số những chuỗi pháp tắc đó, có chút ý niệm ẩn mình đang dũng mãnh đi vào thân của Thắng.
Trong nhập định Thắng không hề biết đến những thứ này, hiện tại hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần vào thần hồn bản thân.
Trải qua một lần cắt tách lúc sáng tạo Bạo Vương, một lần phân tách thay kim đan hoá nguyên anh, giờ đến lần này cắt tách thần hồn ở lại hư không giới, linh hồn của Thắng bất giác đã trở lên tinh khiết dị thường.
Hiện tại nếu so về chất lượng thì linh hồn của hắn còn mạnh hơn thần hồn cấp linh gấp mấy lần.
Nhưng vì bị giáng cấp xuống trở thành linh hồn bình thường, nên Thắng không thể sử dụng thần thông như trước, hắn mới phải tạm thời dùng nguyên anh thay thế thần bồn tạm thời.
Lần này vì linh hồn của Thắng đã khác hoàn toàn trước đây, chất lượng quá tinh thuần nên cần lượng lớn linh khí hắn mới có thể tăng cấp.
Cho nên lúc này, dù đã tiến nhập định đến ngày hôm sau, nhưng linh hồn của Thắng vẫn chỉ là linh hồn, chưa thể tiến vào cấp thần hồn chứ đừng nói cấp linh.
Tuy là vậy nhưng cả một ngày nhập định như thế cũng không phải là hoàn toàn vô tác dụng, ít nhiều gì hiện tại linh hồn hắn cũng không còn tàn tạ như trước.
Sau một ngày nhập định, Thắng mới bình tĩnh mở đôi mắt ra, đập vào mặt hắn lúc này là một con chuột to lớn, với kích cỡ đó cũng phải tương đương với một con xe ô tô bốn chỗ.
“Đại Vương a!” Nhìn thấy đại vương mở mắt, Tiểu Thử vui sướng hô lên.
Khi nó vừa tới đây, thấy đại vương đang nhập toạ, nó biết không nên làm phiền vì thế chỉ có thể nằm đấy chờ đợi mà thôi, cũng may đại vương nhà nó không nhập định quá lâu, chỉ sau một ngày là tỉnh.
“Tiểu Thử a? Mới qua một ngày mà ngươi đã to đến dạng này? Không những thế còn đột phá cấp đến cấp Vương sơ kì a!!!” Thắng có chút bất ngờ, mình chỉ mới không gặp tên này trong chớp mắt thôi, đã từ cấp tông trung kì tiến vào cấp Vương sơ kì, cũng quá thật kinh khủng đi.
Hắn nhớ lúc bản thân được Tiểu Thử kéo khỏi hư không giới, đầu chuột lớn này chỉ mới cấp tông trung kì nha.
“Đại vương! Cái này đâu phải một ngày là thăng cấp được đâu! Ta là mất trọn một năm a.” Tiểu Thử hướng Thắng giải thích.
“Cái gì? Một năm? Ngươi đùa ta đúng không? Rõ ràng sau khi ngươi kéo ta ra khỏi hư không giới, mới là ngày hôm trước, tính thêm ngày hôm qua nữa là mới có hai ngày!” Thắng có chút không tin.
Rõ ràng mới đây, hắn cùng Tiểu Thử vừa thoát khỏi hư không giới, hắn là nhớ rõ ràng a! Thế mà Tiểu Thử lại nói một năm, rất ảo nha.
“Đại vương, ngài ngủ quên cũng được một năm hơn. Nếu tính thêm ngày hôm qua thì ngài đã ngủ được một năm mười chín ngày a!”
Tiểu Thử có chút gãi đầu, không hiểu ra sao tiếp tục hướng Thắng giải thích.
“Một năm...” Thắng có chút thẫn thờ, thật sự không dám tin vào tai mình.
“Đúng a! Ta ở đây chờ ngài cũng được mấy tháng, sau không thấy ngàI tỉnh dậy quyết định để con cháu bảo vệ cho ngài, ta tiếp tục tu luyện mới có ngày hôn nay nha.”
“Con cháu? Ngươi vậy mà đã có con cháu?” Thắng có chút bất ngờ, không ngờ tên chuột nhắt này lại có gia đình đây.
“Trước khi đi theo ngài, ta vốn có gia đình. Khi cùng ngài rời đi ngao du, cũng đã tự ý truyền dạy công pháp cho chúng học tập, hiện tại tất cả bọn chúng đều cấp sư trung kì. Tiểu Thử biết tự ý truyền dạy như vậy là không tốt, xin Đại Vương trách phạt.”
Tiểu Thử thành thật, quỳ xuống trước mặt Thắng.
Thấy vậy, Thắng mỉm cười lắc đầu, cái công pháp hắn chuyền cho Tiểu Thử cũng chả đáng là gì, hiện tại hắn còn quên mất tên công pháp ấy đây.
“Vậy nơi này là?” Thắng có chút tò mò, không biết cái hang này là từ đâu Tiểu Thử kiếm được.
“Đại Vương, đây chính là vườn thuốc ngày trước của ta và ngài a! Vì không có chỗ nào an toàn, nên ta đã đưa ngài về đây.” Tiểu Thử hào hứng, hướng Thắng khoa tay múa chân.
Nghe vậy, Thắng hướng phía ngoài cửa hang đi tới, ánh mặt trời sáng rực chiếu rọi vào mắt hắn, làm hắn hơi nheo lại lông mày.
Trước mặt Thắng lúc này là một khung cảnh quen thuộc, nơi mà bản thân hắn đã sinh sống suốt mấy tháng khi mới tới nơi đây. Đủ loại hoài niệm cứ thế ùa về.
*p/s: nếu thấy hay, hãy cho tác 1 đề cử cùng đánh giá, để tác có thêm động lực ạ!