Chương 115: Hoàng kinh sợ
Nhìn Hoàng đã ăn xong phần thức ăn mà mình đưa tới, Thắng liền có chút phấn khích dò hỏi.
“Thế chúng ta sẽ quay lại chỗ con tàu rồi trở về năm 2023 sao?”
“Không được đâu anh Thắng, em vừa xem qua thông số mà AI truyền về, nó nói rằng hiện tại con tàu đã cạn kiệt năng lượng, phải nạp đầy năng lượng thì nó mới có thể đi qua thời gian...”
Hoàng có chút khó khăn hướng Thắng trả lời, tâm trạng của y lúc này cũng không khá là bao.
“Chúng ta dùng lôi điện để nạp được không?”
Thắng nhớ tới lúc ở đầm nước, bản thân cũng đã dùng lôi điện đánh vào con tàu, nhờ thế mà nó mới hoạt động trở lại, nếu lôi điện thực có thể sử dụng, hắn thực không tiếc một chút pháp tắc này, sẵn sàng hướng nguyên anh chỉ đạo phóng điện xuống.
“Không được, lôi điện có quá nhiều năng lượng dư thừa, ảnh hưởng tới quá trình du hành thời gian, loại năng lượng này không phù hợp, vì thế đã được các nhà khoa học loại bỏ ở tương lai!”
Hoàng lắc đầu quả quyết, bởi hắn biết rõ tầm quan trọng của nguồn năng lượng trong con tàu cần phải đúng loại, nếu không sẽ gây ra nhiều rủi ro không đáng có, chính vì thế trước khi đi các nhà khoa học đã dặn kĩ hắn không được động tay chân vào khoang năng lượng.
Bởi bọn họ sợ tên nhóc này vì tò mò mà làm hỏng hết đại sự! Nên mới căn dặn kĩ càng.
“Thế phải làm sao?”
Thắng vừa rồi còn đang hớn hở, nghe được tin này từ miệng của Hoàng, khuôn mặt hắn liền nhăn nhó. Như vậy việc quay trở về nhà là bất khả thi à?
“Trước khi tới đây, khoang năng lượng của em đã hạ cánh trước! Anh Thắng cứ yên tâm, chúng ta chỉ cần dựa theo cái bản đồ này, hướng về phía toạ lạc của khoang năng lượng, sau đó khởi động nó, đưa về đây, cho kết nối với khoang chính là được...”
Hoàng cho Thắng xem một hình ảnh 3d, đây là bản đồ của khu vực chiếc khoang có chứa năng lượng mặt Hoàng có đề cập tới.
“Đây là...” Nhìn vị trí đang nhấp nháy chấm đỏ này, Thắng liền nhận ra nơi đó là trung tâm của khu rừng nguyên sinh rậm rạp khi trước, lúc đó vì còn nhỏ yếu nên hắn không dám vào thăm dò, không ngờ nơi đây lại là chỗ hạ cánh của khoang năng lượng mà Hoàng nhắc tới.
“Anh biết chỗ này sao?” Thấy Thắng nhận ra khu vực này, Hoàng có chút vui mừng dò hỏi.
Vì Thắng đã ở đây từ trước, nên việc y biết được địa hình nơi đây cũng không có gì lạ, cho nên Hoàng cũng không cảm thấy có gì là khó hiểu.
Nếu Thắng thực biết nơi này thì tốt rồi, bọn họ có thể tiến vào nơi đó, công cuộc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn.
“Biết, trước đây anh mày chỉ dám lượn ở phía ngoài mà thôi, bởi bên trong đó có một thứ rất nguy hiểm tồn tại. Anh mày không biết là thứ gì, nhưng linh cảm mách bảo, nơi đó có một đầu quái vật hung dữ!”
Nhớ lại khi đó, Thắng lại có chút phát lạnh, thầm nghĩ: “Con quái vật trong đó ít cũng phải cấp tông đỉnh phong hoặc cấp quân gì đấy, may lúc đó nó không ăn mình, nếu không đ·ã c·hết mười cái mạng.”
Khi đó hắn không cảm nhận được đối phương là cấp bậc gì, nhưng khi giao đấu với các cao thủ, hung thú cao cấp thì hắn cũng phát hiện ra con quái vật mà rình mò mình trong khu rừng lúc đó cấp bậc cũng không phải là quá thấp.
Nghe được Thắng lời nói, Hoàng cũng rơi vào trần tư: “Không lẽ là hỗn độn trùng? Cũng có thể, bởi khi bị cuốn đi bởi đoàn năng kia, không chỉ có khoang năng lượng mà ngay cả chiếc phi thuyền do hỗn độn trùng điều khiển cũng bị cuốn vào...”
Cứ vậy, cả hai rơi vào trong những dòng nghĩ riêng của mình.
Phải đâu đó vài phút, Thắng mới tỉnh táo lại mà hướng Hoàng thử hỏi.
“Thế chúng ta chuẩn bị vào đấy sao?”
“Đúng vậy, nhưng trước hết phải chuẩn bị lương thực đã anh Thắng!”
Hoàng nghiêm túc gật đầu, việc này là bắt buộc phải làm, nếu con tàu du hành thời gian không có nguồn năng lượng phù hợp, sẽ rất khó để đưa bọn hắn đến năm 2023, vì thế dù biết phía trong nguy hiểm, hắn cũng phải lăn xả đi vào, hiện tại toàn bộ niềm tin của nhân loại đang đè nặng trên đôi vai của hắn đây.
“Được! Lương thực để anh mày lo, còn chú mày thì cố gắng mà an dưỡng đi!” Thắng tràn đầy tự tin, hướng Hoàng vỗ tay lên bờ vai to lớn, rắn chắc.
Lần trước bảo hắn vào trong khu rừng đấy, thì thật sự là hắn không dám, nhưng lần này đã khác.
Không những bản thân đã trở thành một phần của thiên đạo mà Tiểu Thử cũng đã là một hung thú cấp Vương, hắn cần gì phải sợ dăm ba con quái vật cấp quân? Gặp là thịt luôn chứ nể nang gì!
“Một mình anh liệu có ổn?”
Hoàng có chút lo lắng, bởi theo hắn thấy thì sức mạnh của Thắng mới chỉ ở cấp chiến binh a.
Ở tương lai, tuy là tận thế lâm đầu, nhưng ngành giáo dục vẫn rất quan trọng, nên không ai dám bỏ qua nó, vì thế các thế hệ trẻ sau 100năm vẫn được dạy quy trình bài bản, trong số đó cũng có Hoàng. Và giáo trình dạy học cũng có cả quá trình phát triển của trái đất, cùng các hệ sinh thái.
Theo như hắn biết từ kiến thức đã học, kết hợp với lời nói khi trước của Thắng thì nơi đây vẫn còn tồn tại loài khủng long cỡ lớn, đặc biệt là những loài hung dữ như Tyrannosaurus, và theo các nhà khoa học lúc bấy giờ phỏng đoán thì chúng phải có cấp bậc từ siêu chiến binh trở lên, trong khi đó Thắng mới chỉ cấp chiến binh yếu nhược.
Tuy vẫn có thể cầu sinh, nhưng khi gặp bọn hung vật này sẽ vẫn nguy hiểm nha, thế cho nên Hoàng lúc này rất sợ Thắng trở thành mồi cho chúng.
“Chú mày yên tâm, anh ở đây đã được 1 năm có thừa! Không những vậy anh còn có một con sủng vật bảo vệ đây! Nào, ra đây anh giới thiệu cho chú mày...” Thắng thấy thằng em mới quen này vậy mà lo lắng cho mình, hắn có chút buồn cười mà phá lên ha hả, vỗ vai, kéo theo cu cậu ra ngoài chòi tre.
Được một tên cấp sư thay mình lo lắng, Thắng không biết cảm động hay buồn cười, bởi mới đây hắn còn chiến đấu sống còn với một tên từng là thần chủ vĩ đại của đa vũ trụ tà ác, dăm ba mấy con hung vật nơi này thì hắn sợ gì.
Vừa bước ra ngoài, đập vào mắt Hoàng là một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, cây cối bạt ngàn, xung quanh toàn là hơi thở của sự sống, nghi ngút trong xanh. Trái ngược với khung cảnh hoang tàn của năm 2223, khi đó mọi thứ đã chìm trong biển máu, trùng tộc khắp nơi, cây cối đã tận diệt.
Tham lam hít hà vài hơi, mọi xúc tình tiêu cực cũng theo đó biến mất.
“Nào, chúng ta đi xuống phía dưới thôi!”
Thắng hướng Hoàng hô lớn, xong sau đó tiến tới thân cây tụt xuống trước.
Lúc này Hoàng mới để ý kĩ, nơi chòi tre này tồn tại vậy mà cao hơn 50m, khiến hắn khá bất ngờ, hướng phía Thắng dò hỏi trong kinh ngạc.
“Nơi này là do anh tự làm sao, anh Thắng?”
“Yes!” Thắng tràn đầy tự hào hướng phía Hoàng gật đầu.
“Oa! Thật là tài a!” Hoàng có chút phấn khích không thôi, lúc này hắn mới thực sự thể hiện mình là một thằng nhóc 18 tuổi, tuy khuôn mặt vẫn biểu hiện của sự già dặn nhưng không thể che đi cái tâm hồn nhỏ bé của thằng nhóc mới mười tám đôi mươi.
Chẳng mấy chốc hai người đã đứng dưới gốc cây cự sam.
Thắng đưa hai tay đặt lên trên mép miệng sau đó hướng về phía rừng cây hô lớn.
“Tiểu Thử!!! Mau về đây!”
Chẳng mấy chốc một tia sáng xoẹt qua, xuất hiện trước mặt Thắng và Hoàng là một con chuột cỡ lớn, thân óng ánh kim quang, đứng tại đó mà kêu chít chít, phía sau nó là một đàn chuột lớn đang rối rít rùm beng.
“Sieeu...sieeu... siêu nhân!!!”
Hoàng trợn mắt, há hốc mồm miệng, sợ hãi chỉ tay về phía Tiểu Thử kinh hô.