Chương 137: Tìm được thứ hay ho (1)
Thời cổ đại, đại lục trên trái đất còn chưa có sự phân hoá, lục địa chưa tách rời nhau, chúng vẫn luôn gắn kết vào nhau như một khối bánh lớn, phải trải qua nhiều thời kì diễn biến, chịu ảnh hưởng từ những chấn động địa mạch, chúng mới từ đó mà bị chia cắt ra, tạo thành những lục địa lớn nhỏ ngày nay.
Những điều đó đều là do các nhà khoa học địa chất nghiên cứu mà phỏng đoán ra quá trình hình thành của các lục địa, có thể nói, đây là giả thuyết được công nhận và sát với thực tế nhất mà con người tìm được.
Nhưng giả thuyết cũng chỉ là giả thuyết, còn sự thật ra sao, chưa có ai tận mắt nhìn thấy...
Ở một nơi nào đó, tại một vùng thảo nguyên rộng lớn trong lục địa Á Âu, có hai thân ảnh một người một thú đang lững thững đung đưa trên vùng thảo nguyên.
Người thì oai phong hùng dũng, tóc xoã ngang vai, thân trang hắc sắc, khuôn mặt nghiêm nghị, mày kiếm hung dữ, làn da găm đen đang đủng đỉnh ngồi trên một đầu hung thú chuột lớn mà ngoáy mũi, ngắm nhìn phong cảnh nhân sinh.
Còn đầu hung thú chuột lớn này thân trang nổi bật cũng không kém cạnh là bao, chỉ thấy xung quanh dát lông vàng, quanh thân quấn một cái túi kim sa, phía trước là một cái đầu chuột lớn lộ ra đôi răng hô uy mãnh, cùng những sợi ria mép dài thi thoảng lại giật giật theo từng cái nghiến răng.
Hai kẻ này không ai khác chính là Thắng cùng Tiểu Thử.
Sau khi rời đi, Thắng quyết định hướng về phía tây của lục địa di chuyển, theo những gì hắn từng biết, nơi đó có rất nhiều đa dạng sinh vật sinh sống, hắn có thể tại đó tham quan một phen.
Bung.
Đưa tay bắn một cục cứt mũi ra phía ngoài, Thắng bắt đầu dựa người vào lưng của Tiểu Thử, đưa ánh mắt lên nhìn bầu trời đầy trong xanh.
Hiện tại Tiểu Thử đã thành công tấn cấp vương trung kì sau khi phục dụng một lượng lớn thịt hung thú tại vùng đất mới này, cơ thể nó cũng theo đó biến đến lớn hơn rất nhiều.
Từ to bằng một chiếc ô tô con, giờ nghiễm nhiên lớn bằng chiếc xe tải nhỏ, không những vậy bộ lông nó cũng ngày càng vàng óng, mượt mà hơn trước rất nhiều.
Thắng là người rất biết tận dụng, khi phát hiện bộ lông này không những mượt mà còn có chút mát, nên hắn liền tuyển chọn lưng Tiểu Thử làm một cái giường.
Lúc này chỉ cần mệt mỏi một chút là hắn có ngay cái giường để nghỉ ngơi, cảm giác du lịch như vậy mới thích thú chứ! Nhân sinh chỉ cần như vậy là đủ!
Oa!
Thắng đưa tay lên che miệng, ngáp dài một cái.
Nằm trên lưng Tiểu Thử ngắm nhìn bầu trời xanh, cơ thể Thắng đung đưa nhẹ theo từng bước chân chuyển mình của con chuột lớn này, hắn cảm giác như mình đang nằm trên một chiếc võng vậy, không những thế thi thoảng còn có chút gió mát thổi qua khiến Thắng không ngăn cản nổi đôi mí mắt, rồi từ từ nhắm lại mà thả mình theo những làn gió nhẹ tung bay.
Ở năm 2023, chúng ta sao có thể nhìn thấy những khung cảnh thiên nhiên? Những cơn gió nhẹ nhàng thơm mùi cây cối? Và những đám mây nhẹ nhàng đưa đẩy trên bầu trời trong xanh như này?
Âu cũng chỉ là những khung cảnh thành phố, rác thải lung tung, không khí ô nhiễm, trời mây độc hại...
Oạch!
Thắng đang mơ màng trong những suy nghĩ miên man, trong những ảo tưởng thơ mộng thì bất ngờ chấn động một cái, đang nằm an vị tại lưng Tiểu Thử thì lăn lóc xuống đất.
“Con mẹ nó! Cái gì vậy Tiểu Thử?” Thắng tức giận hô hào, đưa tay chỉ vào mặt con chuột lớn quát mắng.
Hắn đang đê mê đây, thì tên khốn này lại làm hắn tụt hết cả cảm xúc, giống như việc đang l·ên đ·ỉnh cùng tình nhân thì bà vợ về bắt được chồng n·goại t·ình, cảm xúc bị tụt vào trong, hỏi sao hắn không tức giận!
Cái này cũng khó có thể trách Tiểu Thử, như bình thường với tốc độ hai mươi cây trên giờ của nó, khi bất ngờ dừng lại, Thắng sẽ làm được ra phản ứng mà không bị ngã nhào ra đất, nhưng lần này là do Thắng mải thả mình, chìm đắm vào cảnh đẹp của thiên địa a, mơ mơ màng màng trên lưng Tiểu Thử, cho nên khi con chuột lớn này bất ngờ dừng lại, sẽ theo quán tính mà bị hất văng ra nha.
“Đại nhân nhìn xem! Ta vừa phát hiện một thứ sinh vật kì lạ!” Tiểu Thử như tìm được một thứ gì đó hay ho, vội hướng Thắng hô lớn chỉ chỏ.
Tò mò, Thắng đi theo hướng cái mũi chuột lớn của nó nhìn xuống, có chút khó hiểu hỏi: “Có cái gì hot?”
Đập vào mặt hắn lúc này là một cái hang lớn, to đến một mét, xung quanh là một đám đất lớn được xếp xung quanh, từ trong đó đi ra một nhóm sinh vật bé bằng bàn tay, đang nhanh chóng di chuyển, bọn chúng con nào con nấy cũng đen kịt, có sáu cái chân, phần thân là được chia làm ba phần là đầu, thân và đít.
Phần đầu là một bộ hàm cùng hai sợi râu nhỏ đang đung đưa, phần thân thì là nơi sáu cái chân gắn vào, điểm đặc biệt là phần đít của chúng rất là to, như một cái bọc lớn.
“Con kiến! Nó là kiến...” Thắng hơi khom người, nhìn chằm chằm vào bầy kiến to bằng nắm đấm này đang di chuyển.
“Chúng là kiến sao đại vương? Thật là nhỏ bé a!” Tiểu Thử có chút kinh ngạc.
“Đúng, bọn này tuy nhỏ bé, nhưng chúng rất bá đạo! Một con có thể nâng được khối lượng nặng hơn bản thân 50 lần, không những thế chúng còn rất đoàn kết. Nếu có một con to bằng ngươi, nó thừa sức đem ngươi làm thịt chuột!” Thắng hướng Tiểu Thử thả ra một câu, sau đó thích thú ngồi xuống xem bọn này xây tổ.
Cuộc sống bình thường đôi khi lại thích ngắm nhìn mấy thứ đơn giản này, trông có vẻ vô tri nhưng thật sự là rất cuốn nha!
“Ngài nói sao chứ ta vẫn là mạnh hơn bọn chúng, còn chưa kể bọn này bé tí thế này sao đánh thắng ta?” Tiểu Thử có chút không phục, hướng phía Thắng khịt mũi.
“Đấy là ta nói nếu chúng lớn bằng ngươi, thì ngươi không có tuổi!” Thắng lắc đầu, Tiểu Thử đấy là chưa nhìn thấy sức mạnh thật của lũ kiến, quả thực bọn này lớn bằng hắn thôi, Tiểu Thử cũng chưa chắc ăn được.
“Ta không tin!” Tiểu Thử quả quyết phủ định.
“Thế ngươi có nhấc được một vật thể nặng hơn bản thân 50 lần?” Thắng hơi hất đầu thách thức.
“Làm sao có thể a! Đại vương ngài là muốn lừa ta? Hà há, ta tuy không thông minh như đại ca, nhưng trí khôn của ta đây vẫn là có!!!” Tiểu Thử ngẩng đầu, tự đắc khoe khoang.
“Được, vậy ta sẽ cho ngươi thấy khả năng của bọn chúng!”
Nói rồi Thắng liền chạy vào trong bụi cỏ cao trước mặt, để lại Tiểu Thử khó hiểu ở phía sau.
Khoảng đâu đó chục phút, Thắng kéo theo một cái xác to lớn của một con hung thú cấp linh trở về, thân thể nó chỉ to bằng một cái ti vi, và nặng đâu đó khoảng mười đến hai mươi cân gì đó về đây.
“Ngươi có tin một con kiến nhỏ bé có thể nâng được vật này?” Thắng cầm theo cáI xác mà lung lay trước mặt Tiểu Thử.
Tiểu Thử nhìn cái xác, sau đó lại nhìn lũ kiến bên dưới mặt đất, liền lập tức lắc đầu nói: “Không thể, bọn chúng bé thế kia, sao có thể nâng được thứ này!”
“Vậy ta sẽ cho ngươi xem thử sức mạnh của chúng!” nói rồi Thắng tiến lại gần tổ kiến, đưa cái xác thú đó xuống, sau đó cùng Tiểu Thử ngồi xem, chờ đợi bọn chúng vác về.
Phát hiện mùi máu tươi, lũ kiến giương lên cặp râu ăng ten của mình như đang dò tìm thứ gì đó, phải đâu đấy một lúc, chúng mới tiến lại gần cái xác lớn đang nằm cách đó không xa.
Thắng hồi hộp chờ mong nhìn lại, miệng nói nhỏ với Tiểu Thử: “Sắp rồi, nó sắp tha về tổ rồi!”