Chương 2: du lịch
Con đường từ nhà Thắng đến điểm hẹn của cả ba người cũng không xa, chẳng mấy chốc hắn đã có mặt tại địa chỉ đã được bàn bạc từ trước.
Đó là nhà thằng Tuấn, cu em sinh năm 2002 cùng làm với Thắng và Đạt.
Được cái trước đây khi còn đi làm, mấy anh em cũng hay rủ rê về nhà của nhau chơi nên là cả ba anh em đều biết địa chỉ nhà nhau với lại đường đi cũng dễ nhớ nên Thắng cũng không mất quá nhiều thời gian.
Nhìn qua cổng sắt nhà Tuấn, Thắng thấy một thanh niên cao gầy, da găm đen đang ấn điện thoại.
Nghe thấy tiếng xe máy ngoài cổng, chàng thanh niên ngẩng đầu lên nhìn, thấy người tới là Thắng, cậu ta nở nụ cười rạng rỡ mà nói vọng ra:
“ây, bạn tôi! Hôm nay mặc đồ trông cứ như tây ấy nhể!”
Do mới đổi gu thời trang cùng với dự tính là đi leo núi là chính chứ không phải hành hương dâng lễ Phật nên Thắng ăn mặc cũng không hợp lẽ thường.
Vận một cái áo ba lỗ đen bên trong, khoác ngoài là cái áo kaki xanh lục phối với quần hộp rộng đi kèm đôi bốt nam kiểu swat cùng cái balo vác đằng sau, tóc để xoã dài chạm gáy, trông rất bụi bặm phong trần.
Phun bộ xanh lục chỉ mỗi áo trong với đôi giày là đen, chuẩn tiêu chí vất vào rừng cũng không ai nhận ra.
“hà hà, mặc vậy cho dễ leo trèo với lại tôi đang tính khám phá hết khu di tích lịch sử này xem có chỗ nào ẩn tàng kho báu hay không.” Thắng vui vẻ mà nửa đùa nửa thật.
“bạn tôi mà mở được kho báu thì nhớ chia cho tôi một ít nhé, haha...” Đạt thấy vậy cũng bông đùa vài câu.
Làm với nhau cũng được hơn năm, Đạt cũng hiểu kha khá về tính cách của Thắng, tên này không biết có phải do đọc truyện, xem phim kiếm hiệp nhiều hay không mà lúc nào cũng có tư tưởng tìm bảo vật hay truyền tống gì gì đó đến thế giới khác ở những chỗ thiêng liêng, cổ kính, ít người lui tới.
Nên Đạt cũng chẳng lạ gì với câu nói nửa đùa nửa thật này của Thắng. Thắng thì lúc nào cũng dặn người khác là nên sống tỉnh thức nhưng chính bản thân hắn lại hay sống kiểu mơ mộng hão huyền.
“anh Thắng giờ mới đến?”
Đang mải chém gió với Đạt thì nghe thấy tiếng nói vang to từ sau hiên nhà, nhìn lại thì thấy thằng cu Tuấn với thân hình cao lớn đang lững thững đi ra.
“sáng đang đi đường, gặp cảnh hai con chó cắn nhau, sợ bọn nó làm liều nên anh phải đứng lại ngăn chúng không cho cắn nhau, giúp hai đứa nó giảng hoà...”
“thế có giảng hoà được không anh?” Tuấn lấy làm tò mò mà hỏi.
Thắng xoa cằm trầm tư mà suy nghĩ một hồi mới quay lại nói với Tuấn:
“nếu cả hai con là giống đực thì còn giảng hoà được, nhưng đây là hai con cái em ạ!”
“sao lại thế hả anh?” Tuấn vẫn không hiểu ý của Thắng nói gì.
“thôi Thắng, để em nó trong sáng!” Đạt đứng bên cạnh toét miệng cười.
“tối về mở hài Phong Lê xem thử thì biết, giờ xem đồ đạc như nào rồi xuất phát thôi.” Thắng nhìn về phía Đạt và Tuấn.
“anh cất xe vào trong nhà em, tí đi cùng xe với em.”
“ok.” Nói rồi Thắng dắt xe vào trong nhà Tuấn để, khi vào trong hắn thấy một con CBR150R giá đâu đó tầm bảy chục củ màu đen.
“ây da, xe mày mới mua hả em?” Thắng tấm tắc mà nhìn không chớp mắt.
Tuy không đam mê tốc độ nhưng được cái lại rất thích phong cách hầm hố của các dòng phân khối lớn, nên hắn cũng có chút tìm hiểu.
Trước cũng tính mua về dùng, cơ mà chạy với tốc độ bàn thờ 40km/h như hắn thì cũng chỉ để trưng cho đẹp, tiền thì không có mua về chỉ phí tiền, nên ý định đó cũng bỏ luôn.
Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, kiểm tra không thiếu thứ gì thì cả ba người cũng bắt đầu lên đường.
Đầu tháng sáu oi ả nóng nực, mới chín giờ sáng mà ánh nắng mặt trời đã gay gắt chiếu xuống mặt đất, con đường nhựa mới làm chưa lâu đã bị sức nóng của mặt trời hừng hực nung nướng khiến cả con đường ngập tràn mùi nhựa đường cháy khét.
Vì là đường mới xây dựng, còn chưa đi vào hoạt động nên trên đường đi cả ba người cũng ít gặp xe cộ, tốc độ phi cứ phải gọi là mắc số.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để Thắng, Tuấn và Đạt đến nơi họ cần đến.
Nhìn từ xa, cả ba đều có thể thấy được ngọn núi to lớn sừng sững trị vì trên đỉnh núi là ngôi chùa đồng cổ kính linh thiêng, không biết có phải do trời hôm nay nắng đẹp hay không mà cả ba đều thấy được ánh hào quang thoát ẩn thoát hiện sau áng phù vân, bình thường rất khó để nhìn thấy được chùa đồng từ dưới chân núi... nhưng hôm nay có vẻ lạ, họ có thể thấy rõ sự hiện diện của nó qua làn mây.
Nhìn lưng chừng núi là những công trình phụ của ngôi chùa, nằm rải rác từ đỉnh xuống chân núi.
“hôm nay đúng hợp phong thủy để đi chơi, cảnh vậy mới là cảnh chứ!” Thắng vui sướng mà nhìn khung cảnh trước mặt, lòng hắn không hiểu tại sao lại vui phơi phới, những xúc tình tiêu cực của hôm qua cũng theo đó mà bay đi không còn một sợi bám chấp.
Cả ba vội vàng đi gửi xe ở trạm gần đó, rồi túc tắc dẫn nhau đi bộ vào theo đường bộ, cung đường bắt đầu từ suối Giải Oan đi lên.
Hít sâu một hơi trong lành, cảm giác như có linh khí bay vào trong phổi khấy động các kinh mạch khiến cơ thể của Thắng trở lên thư sướng.
“nạp khí, nén, xả rồi sau đó ngưng... xì.... phê.......” Thắng nhắm mắt, hai tay đưa lên đưa xuống theo nhịp thở bốn thì.
Thấy vậy, Đạt và Tuấn cũng bắt chước làm theo, nhưng chả thấy cảm giác gì... không, phải nói là có cảm giác dễ chịu, không khí trong lành mà thôi chứ không cao siêu như Thắng.
“thở kiểu vậy thì có tác dụng gì? Tôi thấy nó chả có hiệu quả gì cả!” Đạt sau khi thử cách thở mà Thắng nói, cảm giác khá vô vị mà hỏi.
“theo khoa học, nó giúp bạn luyện phổi tăng dung tích chứa khí. Theo đông y nó giúp bạn điều hoà khí huyết, cân bằng âm dương ngũ tạng. Đặc biệt nó giúp ta tinh thần thư thái, chỉ cần thư thái thì sẽ gặp ít bệnh... đa phần bệnh tật là từ trong tâm ta phát ra...” Thắng vui vẻ mà giải thích, tuy đôi lúc hắn trẻ trâu câu từ t·ục t·ĩu nhưng phải nói tâm tư hắn khá đơn thuần. Nếu kiến thức của hắn có thể giúp mọi người thì hắn sẵn sàng chia sẻ hết những gì mà hắn biết.
...
“hộc hộc...” mới leo lên tới chùa Hoa Yên, Thắng đã không chịu nổi mà thở hồng hộc như chó mất sức.
Thấy vậy, Đạt và Tuấn cũng dừng lại mà hỏi han: “sao thế bạn tôi? Mới lên Hoa yên thôi, còn chưa tới chùa Đồng đâu đấy, hay tại luyện khí công nhiều quá nên đuối sức?”
Nghe vậy Thắng cay dái muốn đứng dậy đề vào mồm thằng bạn một cái, nhưng chợt nhận ra mình là một phật tử tương lai, cần phải thiện tai thiện tai.
Nói gì thì nói, mấy anh em đều chơi với nhau khá thân nên cũng hiểu rõ tính cách của nhau. Mỗi câu nói tuy mang hàm ý châm biếm nhưng thực chất nó chỉ dừng ở mức độ trêu chọc,ít khi nào mà tiến xa hơn.
Sau bao công sức nhịn ỉa, nhịn đái, nhịn uống và nhịn ăn, cuối cùng Thắng, Đạt và Tuấn cũng đến được chùa Vân Tiêu, nơi mà Phật Hoàng Trần Nhân Tông đã nhập diệt.
Suốt quãng đường hành bộ, Thắng chính thức là không ngắm được tí cảnh đẹp nào ra hồn, vì để đảm bảo thời gian leo lên, leo xuống đúng giờ về, hắn phải bỏ qua những khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ của Yên Tử mà cắm đầu tiến lên.
Chỉ có Đạt và Tuấn là vẫn còn ung dung, chứng tỏ sức vẫn còn bền chán, Thắng thấy hai anh em nhà đấy vẫn còn tưng tửng đi loanh quanh ngó nghiêng bốn phía.
“sao anh Thắng, hồi sức chưa? Leo tiếp chùa Đồng không?” sau khi uống được hớp nước lạnh Tuấn quay sang hỏi Thắng.
“thôi... để.. anh mày thở... cái, mày với Đạt lên đi, anh dưới đây chờ...” Thắng ngồi sõng soài dưới đất thở hổn hển mà đáp, như chợt nhớ đến điều gì Thắng liền vội hỏi:
“mà hai anh em nhà mày đã dâng hương chưa?”
“hử... em quên đấy...” Tuấn và Đạt nhìn nhau.
“mải ngắm cảnh, cũng quên khuấy đi mất, bạn cho tôi mượn ít nén nhang.” Đạt nói rồi ra chỗ Thắng lấy đồ.
“bạn chờ tôi tí.” Thắng lục trong balo lấy ra một bó nhang mới mua, đưa cho Đạt và Tuấn.
“Thắng có vào dâng hương cùng không?” Đạt một bên đốt nhang, một bên quay sang hỏi Thắng.
“không, tôi đi tìm xem có cơ quan nào ẩn tàng không, biết đâu lại tìm được bí kíp võ công... khà khà.” Không để ý đến hai người kia, sau khi cảm thấy cơ thể đã hồi sức Thắng mới nhảy nhót tung tăng mà đi khám phá.
Thấy vậy, Đạt chỉ có thể lắc đầu cười trừ thầm nghĩ “hai chục tuổi đầu rồi mà vẫn như con nít”.
Xung quanh chùa Vân Tiêu không có lấy một bóng người, chỉ có những tiếng chim líu lo và chút gió thổi qua những tán lá phả vào mặt Thắng.
“giờ này cũng đã là giữa trưa, chắc các sư tăng đi nghỉ ngơi hết rồi nhỉ?.” Thắng lững thững bước đi trên con đường cũ kĩ của chùa mà tự hỏi trong lòng.
Hắn hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, ngẩng đầu mà nhìn lên những áng mây đang trôi nổi phía trên đỉnh đầu, lòng hắn thanh thản... chỉ những lúc như này, một mình hắn mới thể hiện con người thật của mình.
Sự cô đơn, cam chịu, buông bỏ... hiện lên trên khuôn mặt trẻ trung của hắn, làm hắn như già đi mấy tuổi. Đâu ai biết kẻ hay làm khùng làm điên sống vô tư lự trước mặt bạn bè, người thân lại là kẻ cô đơn, lạc lõng nhất và cũng dễ dàng bị tổn thương bởi câu nói của người khác nhất.
Những người như vậy, thường phải vượt qua các khó khăn một mình, nhưng chính vì như vậy mới rèn ra những con người càng thêm mạnh mẽ, dù trời có sập thì cũng chẳng hề lung lay.