Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 32: Đại chiến




Chương 32: Đại chiến

“Ầm!”

Hai thân hình khổng lồ v·a c·hạm vào nhau làm phát ra thanh âm to lớn, cả hai mới chỉ t·ấn c·ông b·ằng những cú húc người, chưa thấy sử dụng vuốt sắc.

Có vẻ như đang khinh thường địch nhân, cự ngạc còn chưa thèm động tới v·ũ k·hí của mình, nó chỉ sử dụng man lực bản thân mà t·ấn c·ông Bạo Vương. Tuy vậy có vẻ như cự ngạc vẫn đang chiếm ưu thế, nó liên tục lấy thân mình húc về phía đối phương, dưới sự điên cuồng đó Bạo Vương liên tiếp bị đẩy lùi, cơ thể cũng không vững chãi cho lắm.

Tất cả những thứ này Thắng đều nhìn hết vào trong mắt, nhưng hắn không hề lo lắng cho Bạo Vương.

Bạo Vương là từ Quỷ Trùng xâm nhập mà thành, sự lợi hại của quỷ trùng không chỉ nằm ở khả năng truyền nhiễm, mà nó còn là sinh vật không bao giờ mất sức.

Quỷ trùng ở trạng thái bình thường, không có cơ thể thì chỉ là một đoàn chất lỏng có linh trí mà thôi, không có sức chiến đấu.

Nhưng khi nó đã có cơ thể sử dụng, sẽ như là một lần đại tiến hoá.Không những cải tạo lại cái xác mà còn nâng cấp chúng lên một tầng cao khác, cùng với đó là khả năng không biết mệt, chúng có thể điên cuồng chiến đấu ngày và đêm không ngừng nghỉ. Giống như loài này sinh ra chỉ để g·iết chóc, làm v·ũ k·hí s·inh h·ọc.

Đó cũng là lý do vì sao khi thấy Bạo Vương liên tiếp bại lui, Thắng không hề có chút lo lắng nào.

Trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, cự ngạc vẫn đang điên cuồng mà tẩm quất cho Bạo Vương.

Nhìn thấy Bạo Vương chỉ biết im lìm chịu trận, không hề phản kích, cự ngạc trong đầu liền nghĩ rằng con vật trước mắt quả đúng là mới xuất sinh, tuy mang hình thể có chút doạ người nhưng thực sự chỉ là một con nghé mới lớn.

Đâu đó khoảng chục phút, cảm giác phần da thịt có chút ê ẩm mà Bạo Vương vẫn kiên cường mà đứng đấy, khiến cự ngạc nhăn cái mặt lại.



Đau thân cộng nhàm chán, cự ngạc quyết định không chơi nữa, nó muốn ra đòn phủ đầu kết thúc cuộc chiến vô vị này.

Chỉ thấy nó hé bộ hàm to lớn mà phi thật nhanh về phía cổ Bạo Vương, táp thật mạnh lên đó. Chưa dừng lại tại đó, nó lấy thế quằn người lại quất thật mạnh Bạo Vương xuống đất.

“Oanh!”

Một tiếng oanh minh phát ra, mảnh đất nơi Bạo Vương bị quật xuất hiện một hố lớn, chằng chịt những vết nứt lan rộng ra.

Cú quất vừa rồi không phải loài hung thú nào cũng làm được, đây là một hạng kĩ xảo do chính cự ngạc đã tự mình giác ngộ ra trong quá trình chiến đấu nhiều lần, có thể nói đây là một chiêu nhất kích tất sát mà cự ngạc rất tự hào.

Một bên chứng kiến cảnh này Thắng cũng lấy làm kì lạ, vừa rồi hắn có thể cảm nhận được sự rung động từ các lớp cơ trong cơ thể cự ngạc. Nó di chuyển các thớ cơ đó lúc vật đối phương xuống khá hợp lý, có một sự không tầm thường trong đây.

Thắng xoa cằm mà nhìn về phía cự ngạc, thật sự hắn phải nhìn nó với cặp mắt khác xưa. Và điều đó càng làm dấy lên tham vọng trong tâm hắn, hắn không cần thịt cự ngạc nữa, thay vào đó hắn muốn cự ngạc trở thành một trong số tiểu đệ của bản thân.

Thấy Bạo Vương dễ dàng bị hạ gục, Cự Ngạc chả thèm để ý mà hướng đầu lên thương khung thét dài như thể hiện khí chất của một bậc đế vương.

“Gào!”

Trên cây, nhìn xuống cái thân thể to lớn đen bóng của Bạo Vương vẫn đang nằm đấy, Thắng không có chút hoảng loạn nào, bởi hắn biết... cuộc vui sẽ bắt đầu sớm thôi.



Quả nhiên là vậy, đang nằm dưới đất Bạo Vương liền lồm cồm bò dậy, huyết dịch từ mồm chảy ra kết hợp chút nước dãi càng khiến nó thêm phần dữ tợn.

Thấy cảnh này, cự ngạc đang vươn cổ gào rú cũng phải ngừng lại, ánh mắt trầm thấp mà nhìn về phía Bạo Vương. Nó cứ nghĩ đã giải quyết xong đối phương rồi, nhưng không ngờ tên này lại lì lợm đến vậy. Chịu hẳn một cú tất sát cũng không c·hết, phải biết với chiêu này nó có thể g·iết được chục đầu bạo long chứ chẳng đùa.

Đưa đôi mắt mà nhìn về phía Bạo Vương, bỗng nhiên cự ngạc có cảm giác rùng mình một cái nhưng rồi bị nó vội vàng bỏ qua. Bởi nó nghĩ rằng, một hung vật không có sức chiến đấu, sao có thể cho nó sự sợ hãi? Phải chăng chỉ là ảo giác tự thân.

Lúc này ánh mắt của Bạo Vương đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ điên cuồng mà còn có thêm một phần sát cơ bên trong. Khiến cho cự ngạc cũng có đôi phần chột dạ.

Không nói nhiều, không một câu gầm rú chỉ thấy Bạo Vương lay động thân hình nhanh chóng lao vọt về phía trước. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu cuộc chiến, Bạo Vương mới bắt đầu chính diện tiến công.

“Uỳnh, ùynh!”

Cơ thể to lớn di chuyển phát ra thanh âm to lớn, trái lại với cơ thể đồ sộ sẽ bị giảm chậm tốc độ thì Bạo Vương lại bật tốc khá nhanh, khiến trên cây Thắng cũng không kịp nhìn rõ.

Cảm giác được nguy cơ, cự ngạc lách mình sang một phía thành công né tránh cú t·ấn c·ông của Bạo Vương. Lấy công làm thủ, không đợi Bạo Vương kịp trở tay cự ngạc đã ra chiêu trước. Một cú táp thật mạnh lên phần động mạch của Bạo Vương, thành công nhất kích nhưng không thể tất sát. Vì lúc này Bạo Vương đã học thông minh, xoay người dùng lực hất mạnh cự ngạc xuống.

Kĩ xảo của cự ngạc bị Bạo Vương học được, nhưng thay vì sử dụng bộ hàm giữ đối phương rồi mới quật, thì Bạo Vương lại chọn cách lấy cổ làm mồi nhử thừa dịp đối phương táp vào là mượn lực trả lực, hất cự ngạc xuống đất.

“Ầm!”

Một cái hố to lớn xuất hiện, không hề kém cạnh cú quất khi nãy của cự ngạc, nhìn dư chấn để lại cho thấy nó còn bá đạo hơn một phần.

Lúc này ở trên cây Thắng mỉm cười khằng khặc, vừa rồi không phải tự nhiên mà Bạo Vương có thể làm ra được một chiêu ứng đối như vậy, cái này là do Thắng ở một bên giở trò quỷ.



Trong quá trình tạo phôi quỷ trùng, Thắng đã sử dụng thần hồn bản thân, cắt ra một phần làm linh hồn cho quỷ trùng. Về một phía cạnh nào đó thì cả hai có thể tự nhiên câu thông, liên kết với nhau. Và vừa rồi, sau khi thấy được chiêu trò của cự ngạc, hắn liền vận dụng nguyên lý của thái cực quyền, lấy lực đả lực truyền vào thức hải quỷ trùng.

Trong thức hải quỳ trùng có một nhân bản ‘Thắng’ khác, nói đúng hơn nó đã là quỷ trùng, chỉ là mang hình hài của Thắng mà thôi. Hắn liên kết với thứ đó, và truyền đạt nó cách vận dụng. Quả nhiên, quỷ trùng không phải một thứ tầm thường, chỉ với lý thuyết suông do hắn truyền lại đã có thể vận dụng tốt từ chiêu đầu tiên.

Chịu một cú đau điếng, cự ngạc oằn mình bò dậy, đây là lần đầu tiên nó b·ị đ·ánh ngã bởi một con hung vật không có tu vi, khiến lòng tự tôn của nó bị chạm đến đáy, cơn tức giận theo đó mà bùng lên, hai mắt huyết hồng.

Không thèm để ý, Bạo Vương theo chỉ thị của Thắng quay người quất đuôi về phía cự ngạc, cú quất uy mãnh tiến tới, tạo ra một luồng gió lớn phả vào mặt khiến cự ngạc đang trong cơn tức giận phải giật mình mà lui lại, thành công né một kích.

Thấy một kích không thành, ngồi trên cây cao Thắng lại tiếp tục chỉ đạo Bạo Vương thông qua tâm linh tương thông mà đổi thế t·ấn c·ông.

“Oanh, ầm.. ầm... ầmm!!!”

Lại một kích nữa bị cự ngạc thành công né tránh, khiến cú t·ấn c·ông đó va vào hàng cây bên cạnh làm phát ra một tiếng vang thật lớn, không chịu được sự tàn phá, hàng cây bắt đầu thi nhau đổ rạp.

Với kinh nghiệm chinh chiến đầy mình cự ngạc liền nhìn thấy sơ hở từ Bạo Vương thả ra, vội vàng t·ấn c·ông phản kích.

Dù cho Thắng có trí tuệ của nhân loại cùng tầm nhìn cao ưu thế nhưng trong kinh nghiệm chiến đấu quả thực vẫn chưa có nhiều, dễ dàng để cự ngạc nhìn ra sơ hở mà công kích.

“Đầu cự ngạc này....”

Đang ngồi trên cây tận hưởng cái cảm giác chỉ đạo Bạo Vương chiến đấu như bộ anime Pokemon thì Thắng thấy cự ngạc đã thành công đè bảo bối của mình xuống đất, cùng với đó là sự công kích liên tục như vũ bão từ cự ngạc lên thân Bạo Vương.

Dù gì Bạo Vương cũng là đứa con tinh thần của hắn, bảo bối thần kì của bản đại vương, nhìn thấy nó bị đè lên đánh không chút thương tiếc cũng khiến hắn cảm thấy không đành lòng.