Chương 357: Trốn.
“Hai tên này là ai? Là dị năng của Hoa Kỳ, hay Nga? Sao sức mạnh khủng bố như vậy?”
“Tên vừa đánh chúng ta chắc chắn là lính Nga, bởi trên người hắn đang mặc quân phục nước Nga.
Còn tên đang đánh nhau với tên đó... hẳn là người bên Hoa Kỳ.”
“Hoa Kỳ? Ta nghĩ không phải, đối phương nhìn thế nào cũng là người Châu á, không thể nào là người của Hoa Kỳ được... có thể đối phương chính là sản phẩm mới của tổng bộ.”
Đám người nhìn nhau, bàn tán.
“Không phải, ta vừa từ khu căn cứ tiếp nhận được tin tức. Hai kẻ này đều không phải người của ta!”
Từ bên trong đám người Mãnh Hổ quân đi ra một tên binh sĩ, nhíu mày nói.
“Cái gì? Không phải người của ta? Vậy sao lại giúp chúng ta ngăn cản tên lính Nga kia?”
“Có thể là vì t·ranh c·hấp khu căn cứ của chúng ta! Hai tên này sở hữu sức mạnh kinh khủng như vậy, nên mới không coi chúng ta ra gì.
Trong mắt bọn họ, chúng ta là vật trong túi...”
Nghe vậy, đám người liền tức giận mắng. “Khốn nạn! Chẳng nhẽ chúng ta phải chịu nhục như vậy? Con cháu Viêm Hoàng không thể bị khinh thị. Chỉ huy, xin hãy hướng bên trên phát động đạn h·ạt n·hân cỡ nhỏ.”
“Ta sợ là không được...” Chi huy Mãnh Hổ quân khó khăn nói
“Chỉ huy, nếu không tiêu diệt được hai tên này. Khu căn cứ chắc chắn sẽ bị chiếm. Ngài cũng thấy rồi đấy, toàn bộ Mãnh Hổ quân chúng ta không thể tới gần tên ba mắt kia chứ đừng nói đánh thắng. Lại cộng thêm tên có thể cùng tên ba mắt đó đối quyền, chúng ta càng thua định!”
Nghe thấy hợp lý, tên chỉ huy đành gật đầu, nhanh chóng hướng cấp trên báo cáo, chờ chỉ thị.
Lát sau, hắn liền hí hửng thông báo với mọi người.
“Tin tốt, bên trên đã đồng ý sử dụng v·ũ k·hí h·ạt nhân cỡ nhỏ tới đối phó địch nhân. Ta cũng đã hướng bên phía căn cứ ra lệnh, chỉ cần vài phút nữa là đạn đạo sẽ bắn tới đây. Chúng ta mau rút lui trước!”
“Được!” Đám người đồng thanh, nhao nhao phóng về trung tâm Hải Tây.
Trên đỉnh núi lúc này.
Sau khi sóng xung kích cùng quyền kình va vào nhau, gây ra một vết rách nhỏ tại không gian. Thắng đã nhanh chóng lui về, giữ một khoảng cách tương đối xa.
Otsutsuki Kaguya vẫn bình đạm trên không trung, khuôn mặt tràn đầy cảnh giác nhìn Thắng.
Nàng không dám lại dùng vạn tượng thiên dẫn, bởi nàng sợ đối phương sẽ giống vừa rồi, ra tay đánh úp bất ngờ nên vẫn trôi nổi tại trên không trung, âm thầm quan sát.
Thắng lúc này cũng vậy, không dám loạn động thân thể. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Otsutsuki Kaguya.
Không hơn ai hết, hắn hiểu rõ tình trạng mình lúc này.
Sau cú đấm vừa rồi, tinh thần lực hắn đã bị hao mất một phần ba. Chỉ còn lại hai phần, tương đương với hai cú đấm.
Nếu đấm không trúng, chắc chắn sẽ lại hao phí một phần tinh thần lực. Nếu đấm trúng, chưa chắc hắn tiêu diệt được đối phương.
Hắn đang suy nghĩ xem làm cách nào ra quyền một lần trúng đích, lại nhân cơ hội dùng hết tinh thần lực dịch chuyển trốn đi, đó là phương án thứ nhất.
Còn phương án thứ hai là nhân lúc đối phương sử dụng sức mạnh không gian, chuyển rời hắn tới nơi khác. Hắn sẽ dùng phá không quyền xé rách không gian, trở lại nơi này, sau dùng ấn phù chạy trốn.
Ở lại chiến đấu, chỉ có hiến mạng.
Qua màn giao phong vừa rồi, hắn cũng biết sự chênh lệch giữa hai người.
Cả hai người cứ vậy đứng nhìn nhau, không ai dám loạn động.
Otsutsuki Kaguya thì sợ đối phương dở trò, tiếp tục dùng những chiêu thức bá đạo như vừa rồi tập kích. Thắng thì lại sợ đối phương dùng sức mạnh không gian, dịch chuyển tới khu vực khác. Tới lúc đó truyền tống trận sẽ ngay lập tức vô dụng.
Ngay khi tinh thần hắn kéo căng như dây đàn, liền nhìn thấy phía sau đối phương có một khối cầu nhỏ đang bay nhanh tới đây.
“Đó là...” Hắn híp mắt lại, dùng thiên nhãn thông đảo qua. Không thấy thì thôi, vừa thấy hắn liền sợ tụt vòi. “Con mẹ nó, là đầu đạn W54!”
Đầu đạn W54 là một dạng bom nguyên tử cỡ nhỏ, chỉ nặng vài chục kilogram. Trông nhỏ vậy nhưng uy lực của nó thì khỏi phải bàn.
Sức sát thương của nó có thể tương đương với 10 hoặc 20 tấn thuốc nổ, phạm vi ảnh hưởng có thể xa tới 2km.
Với kẻ có sức mạnh của mẹ lục đạo kia Thắng không biết có thể chống đỡ được hay không, nhưng hắn dám khẳng định bản thân sẽ c·hết nếu ăn chọn.
“Mẹ, đám người này chơi thật lớn!” Thắng âm thầm kêu khổ.
Đang cảnh giác nhìn địch nhân, Otsutsuki Kaguya thấy đối phương kinh hãi nhìn về sau mình, liền nghi hoặc dùng Bakugan xem phía sau.
Trước mặt là một kẻ nguy hiểm, nàng cần phải cẩn thận.
“Đó là thứ gì?” Otsutsuki Kaguya nghi hoặc không thôi.
Từ Bakugan, nàng thấy phía sau có một thứ kỳ lạ đang bay tới đây với vận tốc cực nhanh. Thứ đó rất kỳ lạ, bên trong có một loại năng lượng không hề giống chakra, nhưng nhìn quỹ tích xoay chuyển lại khá giống vĩ thú ngọc.
Tuy không biết uy lực thế nào, nhưng để có thể làm cho tên trước mặt biến sắc cũng đủ thấy không phải dạng tầm thường.
Đương suy tính làm sao ứng phó thì phía trước nàng, Thắng bắt đầu động rồi.
Chỉ thấy hắn dùng sức mạnh cực lớn phóng tới đây, dơ chân tính đá ra một cước. Trên bàn chân hắn đang nhanh chóng quy tụ một loại năng lượng đặc biệt, rất giống với cỗ sức mạnh hắn dùng để phát quyền khi trước.
Bakugan của nàng không thể nhìn ra đó là thứ gì, nhưng nàng biết, chúng rất nguy hiểm.
Đã có kinh nghiệm từ trước, Otsutsuki Kaguya liền xoè bàn tay ra hô. “Thần la thiên chinh!”
Một cỗ sức đẩy mạnh mẽ bắn ra, đánh về phía Thắng.
Như chỉ chờ có thế, khi sóng xung kích vừa gần hắn trong gang tấc. Hắn liền xoay người, hai chân chụm lại vào nhau, đạp thật mạnh vào sóng xung kích.
Oanh! Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, toàn bộ không gian sụp đổ, tạo ra một lỗ hổng lớn bằng cái mâm.
Sức mạnh quá lớn khiến sóng xung kích như bị phản chấn, bay trở lại Otsutsuki Kaguya.
“Hừ.” Nàng chỉ rên nhẹ một cái, đưa tay phất ra, thần la thiên chinh lại tiếp tục được dùng tới.
Nhưng vì khoảng cách khá gần, khiến nàng bị ảnh hưởng bởi hai sóng xung kích của chính mình, cơ thể là đà trên không trung, trông có vẻ chật vật nhưng thực tế vẫn nhàn nhã lắm.
Chỉ có Thắng là chật vật. Sau khi đá thật mạnh vào sóng xung kích, cơ thể hắn liền như diều gặp gió bay v·út ra sau.
Ngay khi Otsutsuki Kaguya dùng lần hai thần la thiên chinh, hắn cũng ngay lập tức dùng hết thần hồn kích hoạt ấn phù, biến mất tại trong màn đêm.
Vừa rồi một cước, hắn dùng toàn bộ thần hồn bản thân, chỉ giữ lại một chút hồn lực để kích hoạt truyền tống phù.
Có đầu đạn W54 xuất hiện, hắn liền có ý tưởng chạy trốn.
Lần này phát kình, chủ yếu là tạo sức đẩy kéo bản thân ra xa. Nếu được, phản lại sóng xung kích để bám chân đối phương lại càng tốt.
Hắn cũng không ngờ, cỗ sóng này quả thực quay lại giam tạm đối phương một khắc.
Một khắc này là vừa đủ. Phía trước có sóng xung kích, phía sau lại có đạn h·ạt n·hân. Chỉ với nhiêu đó thôi, cũng đủ khiến đối phương tạm thời bỏ qua hắn rồi.
Nhìn ngọn đồi trống không, Otsutsuki Kaguya khẽ cau mày, lẩm bẩm. “Là thời không nhẫn thuật? Có chút ý tứ...”
Phía sau, quả t·ên l·ửa W54 đã nhanh chóng bay tới bên người nàng.
“Hừ, lũ kiến hôi này thực khó chịu!” Otsutsuki Kaguya khẽ nói, đưa tay phất một cái, quả t·ên l·ửa đang lao đến liền bị nổ tung.
Một trận oanh minh to lớn vang lên, đánh cho không khí chấn động, đại địa nứt toác, cây cối gần đó độ trăm mét đổ về cũng vì không chịu được dư chấn mà hóa thành cát bụi.
Đám người Mãnh Hổ quân đang chật vật tại phía xa liền hoan hô vang trời.