Chương 360: Người đàn ông bí ẩn (ngoại truyện 1)
Theo thế, Kaguya lại tiếp tục t·ấn c·ông, huy động quyền pháp hướng Hắc Dạ Xoa đánh tới.
Ra đòn cực nhanh, thế cực mạnh khiến Dạ Xoa vừa nhìn liền hoa dung thất sắc.
Không kịp suy nghĩ, Hắc Dạ Xoa liền làm theo bản năng, nhanh chóng dùng tới không gian pháp tắc cấp thấp. Trọng điệp giam cầm pháp, chắp vá năm tầng giam cầm vào nhau thành một khiên thủ vô hình.
Oanh!
Quyền kình chạm vào năm tầng điệp gia giam cầm, phát ra một t·iếng n·ổ lớn.
Quyền kình quá mạnh, khiến năm tầng giam cầm nhanh chóng tan vỡ.
Kaguya theo thế mà đuổi, tiếp tục phóng người về phía trước ý định đánh lên thân Hắc Dạ Xoa.
Quyền kình phả ra một làn sóng xung kích, mang theo áp bách tới sát mặt cô nàng.
Tưởng rằng Hắc Dạ Xoa sẽ sợ hãi, nhưng không. Chỉ thấy cô nàng thông qua chiếc mặt nạ hắc sắc, khẽ lẩm bẩm.
“Trận pháp, đại trọng điệp giam cầm!”
Lương theo âm thanh của nàng, toàn bộ phương viên hai mét đổ về phía hai người dấy lên một trận đồ án.
Quyền phong tràn đầy uy lực của Kaguya đang dũng mãnh lao tới bỗng khựng lại, dừng tại trước mặt Hắc Dạ Xoa khoảng một centimet.
“Cứ tưởng không phải dùng tới chiêu này... haiz, thật sự ngoài ý muốn a!”
Hắc Dạ Xoa khẽ lẩm bẩm.
Trận pháp đại trọng điệp gia trì là chiêu thức đáy hòm của nàng. Khác với pháp tắc giam cầm bình thường, khi sử dụng chiêu thức này, đòi hỏi người phát động phải bố trí được trận pháp.
Khi bố trí trận pháp, cần điều động pháp tắc bản thân vào trong trận đồ. Sau khi trận thành, có thể kích hoạt cùng lúc lượng lớn pháp tắc đã truyền vào khi trước để vây khốn kẻ địch.
Trận pháp này không bắt buộc người dựng trận phải lâm trận mới bố trí, họ có thể chuẩn bị từ trước rồi đến khi chiến đấu mới kích hoạt cũng được.
Vốn trận đồ này đã được Hắc Dạ Xoa thiết lập trên cốt tiên, nên ngay khi nguy cấp, nàng liền không nghĩ ngợi gì nhiều mà kích hoạt trận đồ, đại giam cầm pháp tắc.
Lúc này, Kaguya đang bị nhốt trong lồng giam, cơ thể cứng nhắc, không thể cựa quậy khiến ả ta càng thêm tức giận, sắc mặt cũng theo đó mà hung dữ.
Cảm nhận trận pháp lung lay, giam cầm pháp tắc đang liên tục kịch liệt rung chuyển. Khiến Hắc Dạ Xoa đương từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi.
“Tên này mạnh vậy? Bị đại trận pháp giam cầm liên tục đè ép, bế khí, vẫn có thể tỉnh táo dãy dụa?”
Trận pháp này ngoài khả năng nhốt người, nó còn có một ưu điểm nữa chính là bế khí.
Khi toàn bộ không gian xung quanh bị giam cầm, thì trong nội bộ không gian đó sẽ bị mất đi không khí, từ đó khiến kẻ bị nhốt rơi vào trạng thái ngất lịm, hoặc c·hết, tùy theo thời gian nhốt.
Biết rõ sức mạnh cũng như cách khắc chế Phùng Minh. Hắc Dạ Xoa mới quyết định dùng tới chiêu này để áp chế hắn
Và nàng không thể ngờ, kẻ này không hề có dấu hiệu suy yếu như nàng tưởng, đối phương vẫn đang mạnh mẽ vùng vẫy trong pháp tắc không gian.
“Không được, phải gia tăng pháp tắc!”
Đoạn, Hắc Dạ Xoa liền liều mạng thả vào trận đồ lượng lớn pháp tắc giam cầm cùng toàn bộ năng lượng trong thân.
Trận pháp vừa mới lung lay, xuất hiện vài tia nứt nhỏ đã nhanh chóng được ổn định lại. Tuy không phải là hoàn toàn chữa trị, nhưng kịp thời an ổn vẫn là OK.
Tuy nhiên, sức người cũng là có hạn khi so với một con quái vật đội lốt người Kaguya.
Dù Hắc Dạ Xoa có cố thế nào đi chăng nữa cũng không thể tránh khỏi việc năng lượng trong thân đang ngày một sói mòn.
“C·hết tiệt, sao tên này vẫn không chịu ngất đi!?”
Hắc Dạ Xoa kinh hãi lẩm bẩm.
Nàng là không biết, kẻ mà nàng đang cố giam cầm để mất đi ý thức chính là một tên quái vật, không phải nhân loại bình thường.
Tại thế giới cũ, ả ta đã bị nhốt trong âm dương phong ấn qua nhiều thế kỷ, dù là vậy, ả ta vẫn sống thực tốt.
Âm dương phong ấn, một loại thuật thức cực mạnh của lục đạo tiên nhân còn không thể làm gì được thì một cái trận pháp giam cầm sao có thể khốn được Kaguya?
Chỉ thấy không gian xung quanh ả đang liên tục rạn nứt, giam cầm pháp tắc cũng từ từ vỡ vụn.
“C·hết tiệt!” Hắc Dạ Xoa cắn răng, dùng toàn bộ thần hồn cùng linh lực truyền vào trận pháp.
Cung không đủ cầu. Dù Hắc Dạ Xoa có truyền hết toàn bộ sức mạnh vào trong trận pháp thì vẫn không đủ năng lượng để duy trì độ ổn định của trận pháp.
Tốc độ tan vỡ nhanh hơn tốc độ hồi phục, khiến trận pháp giam cầm ngày càng tàn tạ, khoảng cách tan vỡ cũng không còn xa.
Ầm, ầm.
Chỉ sau vài phút, hàng loạt những âm thanh nặng nề vang lên. Trận pháp giam cầm hoàn toàn sụp đổ.
Hắc Dạ Xoa cũng theo đó ngã lăn ra đất, lồng ngực phập phồng hít thở.
“C·hết tiệt, đối phương quá mạnh...” Hắc Dạ Xoa nhăn nhó khuôn mặt, nhìn về phía trước.
Sức mạnh của đối phương quá lớn, hoàn toàn áp đảo nàng. Dù nàng có vận dụng đến toàn bộ lá bài tẩy thì vẫn không thể chiếm được chút thượng phong nào.
Đối diện Hắc Dạ Xoa, Kaguya từ trong trận đồ chầm chậm bước ra, tam nhãn thuật lạnh lùng nhìn về bên này.
Cảm nhận được sự rét lạnh bên trong con ngươi, Hắc Dạ Xoa không kìm được lòng mà rùng mình một cái, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Ba con mắt này... thực đáng sợ!
Bạch nhãn vốn đã trắng tinh, lại thêm quanh mắt là những sợi gân chằng chịt, vừa nhìn thôi đã thấy ớn lạnh.
Đấy là còn chưa kể còn một con tả luân nhãn đỏ lòm đương nằm tại ấn đường, thi thoảng dãn ra co lại trông càng thêm ác tâm.
Với những kẻ đã hiểu rõ tam đại nhãn thuật khi chứng kiến chúng còn phải kinh hãi, huống hồ Hắc Dạ Xoa mới thấy không lâu, giờ trông chúng như có linh tính thả ra sát ý, khiến nàng không kìm được mà nội tâm run sợ.
Nhìn Kaguya đang ngày một gần, tâm Hắc Dạ Xoa cũng ngày một chìm xuống đáy cốc.
“Xong, lần này c·hết chắc rồi... mới quay lại quá khứ chưa lâu, còn chưa ngăn cản tận thế đ·ã c·hết tại nơi này... mày thực vô dụng a, Vũ Minh Nguyệt!”
Hắc Dạ Xoa nhắm mắt, đôi mắt lúc đầu còn khát vọng, rồi bất lực nay đã đóng lại. Giờ chỉ còn lại sự quy phục trước số mệnh, chờ c·hết mà thôi.
Đương lúc Dạ Xoa cắn răng, chịu đựng đau đớn trước khi c·hết thì bỗng bên tai vang lên một tiếng “Oanh!”.
“Hửm? Không đau!” Hắc Dạ Xoa kinh ngạc.
Tiếng nổ vừa rồi quá gần, nàng dám chắc đây là một quyền đầy uy lực của đối phương, nhưng không hiểu tại sao nàng lại không cảm thấy đau đớn, cơ thể vẫn còn uể oải như lúc còn sống, không hề có dấu hiệu nâng nâng hay bay bổng như người ta truyền miệng.
Nghi hoặc, nàng ta liền mở trừng đôi mắt nhìn xem là có chuyện gì xảy ra, thì thấy phía trước mình không biết từ khi nào đã đứng đấy một người đàn ông, tay cầm trường thương uy vũ chắn trước người.
Nói đàn ông thì hơi quá, vì trông dáng người tên này chỉ mới đôi mươi.
Nàng không biết đối phương thực sự là thanh niên hay là một gã đàn ông, bởi tên này cũng giống nàng, đeo trên mặt một chiếc mặt nạ che giấu danh tính.
Nhưng khác là của nàng chỉ che nửa phần trên, phần môi thì vẫn để hở. Còn đối phương thì lại che đậy hoàn toàn, chỉ lộ ra đôi mắt.
Điều đặc biệt là chiếc mặt nạ của đối phương lại là tạo hình của xương thú trắng hếu, trông khá dị và lạnh lẽo.
Hơi đảo mắt về phía trước, nàng thấy Phùng Minh đang chật vật, nằm một đống tại phương xa.
Nàng liền như hiểu ra mọi chuyện.
Có vẻ như t·iếng n·ổ vừa rồi là do người đàn ông trước mặt này, đã ra tay đánh bay Phùng Minh.
“Là địch hay là thù? Kẻ này là ai? Sao ở tương lai không có kẻ này tồn tại?”
Hắc Dạ Xoa nhíu mày suy nghĩ, không quên dịch chuyển thân thể tránh xa đối phương.
Tuy nhờ có đối phương nàng mới thoát một kiếp, nhưng biết đâu được đối phương không mang theo hảo ý, đánh xong Phùng Minh lại rời sự chú ý nên người mình thì sao? Phòng bị vẫn hơn là không phòng.
Cẩn tắc vô áy náy.
Với lại, tại tương lai nàng chưa từng thấy qua người này.
Một kẻ mạnh như vậy mà tới khi tận thế giáng lâm vẫn chưa thấy xuất hiện qua, nay lại có mặt tại đây. Lại chỉ với một quyền đã đánh cho một cấp giới toạ không thể trụ vững cũng đủ thấy đối phương bá đạo.
Một kẻ bá đạo như vậy lại không có chút danh tiếng gì tại tận thế mới khiến nàng sinh tâm nghi ngờ.
Đương cảnh giác nhìn người đàn ông bí ẩn cùng Phùng Minh, không biết phải làm gì tiếp theo thì nàng bỗng thấy tên đó vỗ ót, lèm bèm.
“Aa... ông già c·hết tiệt! Khi không lại vất ta vào thời gian loạn lưu. Cái gì làm chủ thời gian? Ta thật sự không hứng thú a!”
Đứng phía sau, Hắc Dạ Xoa nhíu mày, nghĩ. “Thời gian loạn lưu là sao? Còn cái gì làm chủ thời gian? Đối phương là kẻ nào?”
Mười vạn câu hỏi vì sao cứ vậy liên tục sản sinh, đảo quanh não bộ của Hắc Dạ Xoa trong âm thầm.
“Chủ nhân, thế giới của chúng ta còn thiếu một nhân lực! Ngài đã hứa với ta thu thêm nữ hầu! Ngài phải giữ lời a!”
Một thanh âm trong trẻo, lại lanh lảnh vang lên. Khiến Hắc Dạ Xoa kinh ngạc, hướng về nơi đó nhìn lại.
Khiến nàng càng thêm kinh hãi là tiếng nói vừa rồi lại phát ra từ cây thương đang nằm tại trên tay đối phương.
Vũ khí có thể nói chuyện đối với nàng không phải cái gì kinh khủng sự tình.
Theo như nàng biết, v·ũ k·hí sau khi cùng chủ nhân lịch luyện một thời gian sẽ sinh linh trí. Khi linh trí hình thành, v·ũ k·hí có thể cùng chủ nhân câu thông tiến hành tâm sự, trò chuyện.
Nhưng không phải trực tiếp trò chuyện, mà phải thông qua tâm thức mới có thể nói chuyện với nhau.
Còn người đàn ông với cây thương trước mặt lại khác hoàn toàn, bọn họ là trần trụi nói chuyện. Nói chuyện bằng mồm luôn mới sợ.
Chính lúc này đây, nàng như sinh ảo giác, thấy cây thương không biết từ khi nào đã mọc ra một cái mồm, đang cùng chủ nhân tâm sự.
Người đàn ông: “Tiểu Ma, ta là cũng muốn cấp cho ngươi một em hầu xinh đẹp, nhưng ngươi thấy đấy! Ta mới vừa tìm thấy cha, phát hiện ông già vậy mà là sáng thế chi chủ.
Không những không ôm ta khóc lóc, lại đi đẩy ta vào thời gian loạn lưu. Ngươi thấy trên đời có thằng cha nào như hắn không?
Đấy, cuối cùng rơi vào thời không này, ngươi xem, nơi đây làm gì có hầu nữ cho ngươi!”
Thương: “Chủ nhân lại đánh rắm! Ngươi không phải chủ nhân của ta, chủ nhân ta trước kia đứng đắn, biết giữ lời hứa, không hề... như vậy!”
Người đàn ông bất lực: “Đó là khi ta bị đem xuống thế giới khác... bala bala...”
Phương xa, Kaguya chật vật mãi mới đứng dậy được.
Tam đại nhãn thuật cũng là trừng lớn, cảnh giác nhìn hướng người đàn ông bí ẩn.
Khi thấy đối phương coi mình như không khí, liền tức giận không thôi. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị người khác coi thường, không để vào mắt.
Dưới cơn tức giận, Kaguya thôi động toàn bộ chakra, huy quyền đánh tới.
“Không xong, cẩn thận!” Hắc Dạ Xoa tại phía sau thấy vậy, liền sợ hãi kinh hô.
Tốc độ rất nhanh, chỉ cái chớp mắt đã xuất hiện tại phía trên đỉnh đầu người đàn ông bí ẩn.
“C·hết!” Kaguya gầm nhẹ, đôi tay liên tục đánh ra sóng xung kích.
“Xong!” Hắc Dạ Xoa giật mình sợ hãi.
Sức mạnh cùng tốc độ lúc này hoàn toàn là ở một đẳng cấp khác với lúc trước khi đánh với nàng.
Nếu khi đó đối phương dùng tới sức mạnh như này, nàng chắc chắn là c·hết chắc.
Giờ nàng mới hiểu, thì ra từ đầu đối phương chỉ coi nàng là một con kiến hôi, chưa thèm dùng tới toàn lực.
Hiện tại đối mặt với người đàn ông bí ẩn, hẳn là cảm nhận được nguy cơ nên mới vận dụng toàn bộ sức mạnh.
Người đàn ông bí ẩn mạnh tới đâu, nàng không biết. Nhưng nàng biết chắc, nếu những làn sóng xung kích kia thành công đánh lên thân, chắc chắn người đàn ông đó sẽ bị trọng thương, khỏi bàn.
Sóng xung kích bao phủ toàn bộ đỉnh đầu của người đàn ông, như thác nước siết đổ ầm ầm xuống mặt hồ.
Người đàn ông bí ẩn đang cùng cây thương trò chuyện bỗng nhíu mày, nói.
“Thật phiền!”
Sau câu nói đó, người đàn ông liền phất tay một cái. Toàn bộ sóng xung kích mà Kaguya đánh ra lập tức bị chấn nổ.