Chương 392: Chuẩn bị
Một tuần sau đó, Thắng không hề ra khỏi nhà nửa bước, chỉ tập trung vào khai phá cửu tinh trận cùng bố trí trận pháp thanh lọc khí quanh căn biệt thự nên các tiểu hành tinh trong thức hải không hề có sự tiến chuyển, vẫn dậm chân tại chỗ.
Tận thế sắp hàng lâm mà sự khác biệt giữa thế giới thực với thế giới trong thức hải hắn lại cách nhau quá khác biệt, như trời với đất vậy. Nếu hắn chỉ tập trung vào các tiểu hành tinh sợ là khi tận thế tới, có đủ loại quái vật cấp linh xuất hiện, e là khó mà giải quyết.
Giả sử như đồng cấp, hai thế giới không có sự khác biệt. Hắn có thể tùy ý gọi chúng sinh trong thế giới riêng ra ngoài trợ chiến, nhưng khổ, hai thế giới lại chênh nhau khá lớn. Các sinh vật cấp cao mà hắn gọi ra chỉ đáng làm tốp thí, sợ là nhét kẽ răng còn không được chứ đừng nói đánh đấm.
Mà những sinh vật đó tại trong thức hải hắn lại chính là những tài nguyên quan trọng, hắn không thể đem bọn này ra ngoài uổng phí, nếu không lại tốn công, tốn sức đào tạo lại từ đầu, rất mệt.
Vậy nên hiện tại hắn mới tạm hoãn việc tu luyện Tạo Thế pháp, chỉ tập trung vào những thứ ngoài luồng như trận pháp công kích, trận pháp phòng vệ, vân vân và mây mây...
Trận pháp thanh lọc khí cùng phòng hộ cơ bản đã được hắn bố trí xong xuôi, giờ chỉ còn lại cửu tinh trận pháp của lũ gà rừng này.
Con trống đầu đàn đã sinh ra linh trí, trí tuệ không kém cạnh đứa bé mười một, mười hai tuổi. Việc đào tạo nó vận chuyển cửu tinh trận pháp sao cho hợp lý đã không phải cái gì khó khăn, chỉ đáng tiếc... loại trận này vẫn còn quá nhiều sai sót, cần nghiên cứu kỹ càng hơn.
Trong khoảng thời gian này, Với vẫn tiếp tục công việc vào rừng săn thú. Nếu còn sống thì đem về nuôi, c·hết thì đem làm thịt. Vậy nên chế độ ăn uống của bọn họ trong mấy ngày nay khá là phong phú, chuồng nuôi nhốt cũng nhiều thêm mấy con dúi rừng.
Vấn đề thịt thiếc đã được giải quyết, chỉ còn khâu lúa gạo cùng rau cỏ. Khoảng vườn sau và trước nhà do Ánh chỉ đạo thợ xây quây vào tuy rộng lớn nhưng vẫn không đủ tiêu chí để làm thành một cánh đồng lúa thu nhỏ. Ý định trồng lúa tự cung cấp gạo ăn cứ vậy bị bỏ qua.
Lúa gạo không thể trồng nhưng các loại rau củ như sắn dây, khoai lang lại là lựa chọn khá hợp lý. Bọn chúng không chỉ dễ chăm, dễ trồng mà dinh dưỡng cũng không kém cạnh lúa gạo.
Thế nên quanh căn biệt thự giờ đây chỉ toàn khoai lang cùng sắn dây hai loại.
Nhân lúc tận thế còn chưa bao phủ toàn bộ thế giới, Thắng đã nhờ Ánh đi thu mua lượng lớn thuốc men, từ kháng sinh cho đến chất bổ, tất cả đều mua trở về căn biệt thự.
Động tác thu mua này hơi lớn, khiến chính quyền địa phương có chút để tâm. Nhưng may mắn thay, có ông ngoại là người nhà nước nên cũng dễ dàng nói chuyện.
Ánh là người thiện lương, mỗi khi ra ngoài tìm mua lô thuốc mới là lại hướng dân cư quanh vùng nói về tận thế sắp hàng lâm, khuyên mọi người đề phòng.
Nhưng khổ, đâu ai thèm nghe đâu, bọn họ còn nghĩ Ánh có vấn đề về thần kinh đây, nên chả mấy ai bận tâm về lời nhắc nhở của nàng.
Dù biết nói ra cũng không ai tin, nhưng Ánh vẫn cố vớt vát, nói với họ trong khu rừng có một căn biệt thự lớn, đủ kiên cố để chống lại tận thế phát sinh, nếu tận thế thật xuất hiện, mọi người có thể tới đó trú ẩn, chờ q·uân đ·ội ứng cứu.
Và tất nhiên, thái độ của đám người đó rất là hời hợt, gật đầu cho có rồi tìm cách tránh xa Ánh, nói nàng xinh đẹp mà bị điên.
Nếu đổi lại trước kia, nàng chắc chắn sẽ không nghe được những lời người khác thì thầm. Nhưng hiện tại nàng đã khác, toàn bộ thính giác, thị giác, xúc giác... đều mạnh hơn thường nhân gấp mấy lần, nên việc có thể nghe thấy người ta nói xấu mình dù cách xa hàng mét cũng không hề khó khăn.
Các ngươi hỏi nàng có buồn không? Tất nhiên là có chứ!
Mình cất công nhắc nhở, nhưng họ chẳng thèm bận tâm, lại đi khinh thị thì tất nhiên sẽ phiền muộn rồi. Nếu đổi lại là kẻ ái kỷ, ích kỷ thì chắc chắn sẽ mặc kệ sống c·hết của người ta. Nhưng Ánh không phải con người như vậy, nàng vẫn còn tính thiện trong người.
Cái này hẳn là thánh mẫu đi, một loại phẩm chất vất ngoài xã hội thì bị nói là ngu, lên tiểu thuyết thì bị ghét bỏ... haizzz, loại phẩm chất mà người xưa hằng mong ước hướng tới, nguyện tu tập để có thánh mẫu tâm. Nhưng ngày nay, khi hiện đại hoá, vật chất ích kỷ chiếm trọn, mọi người dần chối bỏ cái lương thiện này, chỉ thích tàn sát, mưu lợi tự thân, không còn quan tâm tới cái đức mà người xưa thường dạy bảo.
Trở lại với chính truyện. Ngoài việc nhờ Ánh thu mua lượng lớn thuốc men, Thắng còn nhờ nàng hỏi chú Mạnh, người con nhận của ông ngoại Ánh trao đổi một chút v·ũ k·hí.
Lúc đầu hắn tính thông qua chợ đen, t·hế g·iới n·gầm để mua súng ống. Nhưng sau khi biết trong nhà có một ông chú làm quan to, không những to mà còn to đùng luôn, vậy là hắn liền đánh chủ ý lên đầu ông chú này.
Ban đầu đối phương kiên quyết không chịu, đây là súng ống, lại thuộc sự quản lý trực tiếp của nhà nước, không thể tùy tiện cung cấp cho tư nhân được, nếu để lộ ra, cả nhà bị trảm là cái chắc.
Nhưng sau khi ông ngoại Ánh, tức lão già Trần Đại Việt hay tin, liền gật gù đồng ý chấp thuận. Lão là biết, Thắng đây là muốn chuẩn bị chút sức mạnh để chống lại tận thế hàng lâm.
Tuy thực hư thế nào lão không rõ, liệu tận thế có thực sự xuất hiện hay không lão cũng chẳng dám khẳng định một trăm phần trăm, việc lão tin là thật chỉ là vì thân thế bí ẩn của tên cháu rể này mà thôi.
Nhận được đồ, Thắng cũng không phải là lấy không. Hắn lấy ra một bộ bí tịch, gọi là Cường thân quyết đưa cho nhà nước. Đây là một bộ công pháp cấp thấp từ trong hàng hà sa số bí tịch mà Vi Đức từng gặp qua và thu nó vào tàng kinh các trong thức hải. (nói dễ hiểu thì là cho vào kho tàng tri thức)
Bộ bí tịch này không giúp người luyện sản sinh khí công, nhưng tác dụng còn bá đạo hơn luyện khí rất nhiều. Đây là bộ công pháp thuần tu nhục thể, thuộc về một chủng tộc người Aesir trong vũ trụ bao la. Tộc này có hình thể tương tự nhân loại, từ khí quan nội tạng cho đến làn da, đều y như đúc.
Tại hành tinh của họ, bộ công pháp này được coi thánh điển, không phải ai cũng có thể học tập. Bởi độ khó và cực khổ của nó quá khủng kh·iếp, dân chúng nơi đó không tài nào tu luyện được.
Bài luyện rất đơn giản, chỉ có 100 cái hít đất, 100 cái gập bụng, 50 cái đu xà và chạy bộ 10km... Đúng vậy, bài tập nó đơn giản đến mức người bình thường có sức khỏe cũng có thể tu luyện.
Nhưng khó và khổ ở chỗ cách thức hít thở. Những bài tập cơ bắp bình thường là khụy xuống hít vào, nâng lên thả ra để oxi trong người không bị hao hụt, tránh sây sẩm mặt mày khi luyện tập quá sức.
Còn cường thân quyết lại khác, nó bắt người luyện phải thở thật sâu, chậm và căng, rồi gồng lại. Mỗi lần dùng cơ, lồng ngực phải nạp khí gấp đôi bình thường, tạo sự kích thích cho các khối cơ bên trong, làm nó vừa phải chịu lực lại phải đè ép khí trong tĩnh mạch, tăng cường độ dẻo dai cho kinh lạc cùng cơ bắp.
(Phản khoa học, khuyến cáo người đọc không thử theo mọi hình thức!)
Có thể nói, một lần hít đất phải rơi vào năm đến sáu phút, không hề đơn giản một chút nào.
Thắng đưa cho nhà nước loại công pháp này ngoài việc để họ rèn luyện binh sĩ, tăng lên thực lực quốc gia, hắn còn muốn tạo thêm nhiều chiến sĩ mạnh mẽ có thể cùng mình chống lại tận thế của trái đất.
Tương lai của bọn họ không phải là lũ zombie tầm thường này, hắn biết rất rõ, thứ đang chờ đợi mọi người chính là một tên người ngoài hành tinh, tự Thần Minh.
Lúc đầu mới đưa cho chú Mạnh cùng bên q·uân đ·ội, đối phương còn bán tín bán nghi, nghĩ hắn có vấn đề. Nhưng may sao ông ngoại vẫn rất tin tưởng đứa cháu rể này, lão không nói nhiều, ngay sau khi nhận được bộ bí tịch, lão đã cho người hệ thống lại quy trình huấn luyện binh sĩ.
Ngoài bộ bí tịch này, Thắng còn đặc biệt tặng cho q·uân đ·ội một lô cấp 1 phù văn.
Hoả phù, không đốt không cháy. Lôi phù, không điện không giật. Nói chung là giống chiếc đèn vạn năng của Đạt Văn Tây, phải chiếu vào thì nó mới sáng.
Cái này không phải là do hắn, đây là do đám người này không có linh lực để thôi động ấn phù. Bảo dùng tinh huyết để kích hoạt thì lại không hề khả quan, bởi không biết vì sao, dù nhỏ bao nhiêu huyết ấn phù vẫn c·hết lặng một chỗ.
Cuối cùng mới thử đem hoả phù đi đốt, lôi phù đi dí điện mới phát hiện ra cách này có thể sử dụng, không những tốt mà uy lực còn mạnh hơn là dùng linh lực thôi động.
Hình dung cho dễ hiểu. Khi dùng linh lực thôi động ấn phù, tấm phù chỉ xuất hiện một ngọn lửa nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng khi dùng lửa trực tiếp đốt, nó tự bùng lên dữ dội, không những hừng hực mà còn cuồng bạo nhiệt lượng như bị kích thích. Giống một trái lựu đạn, nhưng khác là một cái toả ra nhiệt, sức sát thương không lớn, còn 1 cái lại bắn ra các mảnh kim loại, sát thương khủng bố hơn.
Cái này cũng là lần đầu tiên Thắng phát hiện ra, lúc trước hắn không hề biết lửa thực gặp hoả phù lại có thể phát huy ra uy lực lớn đến vậy. Nếu không phải đám binh sĩ đem ra đốt nghịch rồi b·ị t·hương thì hắn cũng thực không biết còn có cách này sử dụng.
Nhưng cũng nhờ có lần này, hắn lại nghĩ ra mấy chiêu thức mới kết hợp với phù văn.
Chỉ là... đến giờ hắn vẫn khó hiểu, sao mấy tên quân nhân này lại không thể dùng máu kích phát ấn phù trong khi những người mà hắn từng gặp đều có thể kích phát chúng... thật khó hiểu. Chẳng lẽ phù văn cũng tuy theo cơ địa mỗi người mà kích hoạt hay sao?