Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 395: Loạn




Chương 395: Loạn

Trần Mạnh năm nay đã ngoài bốn mươi, tuổi tuy đã cao nhưng vẫn được coi là người trẻ tài giỏi.

Tạo sao lại nói vậy? Đó là vì ở độ tuổi này, rất nhiều người chỉ quanh quẩn bên gia đình nhỏ, chăm vợ chăm con. Còn gã thì khác, mới ngoài bốn mươi đã là chủ tịch nước, vì nước vì dân.

Thường những người có đủ tiêu chí để làm chủ tịch nước tuổi cũng ngoài năm mươi, còn trẻ như Trần Mạnh thì thật ít có.

Âu cũng là cái vận, cái tài. Nếu không phải Trần Mạnh thông minh, lại biết nắm bắt cơ hội sợ là khó lên được cái chức vụ to lớn, uy quyền này.

Tuy nhiên, cái chức đó của gã chỉ là danh hão, bởi phía sau màn còn có ông bố nuôi dựt dây, lão già này mới là chủ tịch nước thực sự của Việt Nam hiện tại, và gã chỉ là tấm bình phong cho đối phương mà thôi.

Mặc dù là vậy, nhưng với cuộc sống an nhàn, thi thoảng xuất hiện cho quần chúng nhân dân thấy mặt cũng đủ để Trần Mạnh thấy thoả mãn. Vừa chả phải đau đầu nghĩ việc nước, cũng chả cần bận tâm nhiều tới đời sống của nhân dân.

Rồi cái gì tới cũng phải tới, kẻ sau màn, lão già Trần Đại Việt bắt đầu bỏ bê việc nước, mọi thứ đổ dồn hết lên đầu Trần Mạnh, thành thử ra hắn thực thành chủ tịch nước đúng nghĩa.

“Chủ tịch, tỉnh Lào Cai xuất hiện một đám người bị nghi là p·hản đ·ộng. Bọn họ rất điên cuồng, sẵn sàng t·ấn c·ông tất cả mọi người trong tầm ngắm...”

Một người đàn ông trung niên, đầu tóc bạc trắng, đang đứng trước bàn làm việc của người trông trẻ tuổi hơn mình, kính cẩn báo.

Trần Mạnh đặt kính xuống bàn, lấy tay day day hai huyệt thái dương.

Thật sự đau đầu, cái chức chủ tịch nước thật sự khó ngồi mà. Trước đây hắn chỉ phụ trách mấy mảng kinh tế, phát triển của đất nước, còn lại như đối ngoại, quân sự, hay chống giặc trong đều là cha nuôi hắn tới quản.

Nhưng từ khi lão già kia thu được quyển kỳ lạ võ học từ đứa cháu rể, liền giao toàn bộ việc nước cho hắn bằng một lý do rất thiết thực. ‘Anh là chủ tịch nước, cần phải quen dần đi, lão già này đã quá tuổi, cần về nhà an dưỡng!’

Vậy là từ khâu đối nội, đối ngoại hắn phải kiêm hết.

Cũng trong khoảng thời gian này, thế giới đang điên đảo với cái gọi là thế chiến thứ ba, Việt Nam cũng vì vậy mà đau đầu ứng đối.

Mỏng quá sợ thiệt, cứng quá sợ hại, nên đầu hắn luôn phải liên tục nhảy số để đưa ra những cách thức đối ngoại hoà hảo nhất.

Chỉ mấy cái vấn đề này thôi đã khiến hắn đau đầu rồi, giờ lại xuất hiện giặc trong, công kích người dân ban ngày ban mặt như vậy càng khiến hắn xoắn não.

“Tình hình trên đó ra sao? Đã trấn an được bọn họ chưa?” Trần Mạnh mệt mỏi hỏi.

“Cái này...” Người đàn ông lưỡng lự.

“Sao...?” Trần Mạnh mất kiên nhẫn, nhíu mày.

“Nghe bảo đám người đó như một lũ điên. Hễ thấy có người là lao vào công kích, cắn xé...

Những người bị cắn sau 24 giờ liền phát bệnh, lên cơn co giật rồi khùng điên, ra đường tìm người công kích.

Các y bác sĩ tại vùng đó lấy làm lạ, đã bắt lại một tên điên tiến hành kiểm tra tổng quát, và phát hiện trong cơ thể đám người đó tồn tại một loại virus mới.

Nó gần tương đồng với bệnh dại, khi bị cắn, người nhiễm bệnh sẽ phát điên rồi t·ấn c·ông mọi thứ xung quanh...”



Người đàn ông hướng Trần Mạnh giải thích.

Nghe vậy Trần Mạnh liền nhíu mày.

“Còn nữa thưa ngài, trên mạng giờ đây đang lan truyền tin tức tận thế sắp xuất hiện. Họ đồn đám người bị bệnh kia chính là zombie...”

“Zombie?” Trần Mạnh nhíu mày, bỗng nhớ đến lời của thằng cháu rể khi trước, lại thêm ông già hay nhắc nhở phải bận tâm tới tình hình phía Tây Bắc nơi giáp ranh với Trung Hoa.

Lúc đó hắn còn nghĩ ông già đang ám chỉ q·uân đ·ội Trung Quốc qua đây gây áp lực, không dám nghĩ tận thế thực sự sẽ hàng lâm. Giờ tin tức trên mạng đang tràn lan như vậy, thực khiến hắn thay đổi suy nghĩ.

“Quả thật là zombie?”

“Tôi không dám chắc, nhưng theo những thông tin thu được, thì bọn họ cùng zombie trong các bộ phim không sai biệt lắm... chỉ là...”

Người đàn ông ượm ờ khiến Trần Mạnh có chút mất kiên nhẫn.

“Chỉ là làm sao!?”

“Chỉ là đám người này rất nhanh và mạnh, không hề chậm chạp hay yếu ớt như trên phim... Đây là video quay được tại hiện trường, ngài xem.”

Người đàn ông đưa tới trước mặt Trần Mạnh một đoạn video có quay cảnh b·ạo l·ực, bên trong là cảnh chục người đang truy đuổi năm sáu người thiếu niên. Tất cả bọn họ đều là máu me khắp người, chân, tay đều có v·ết t·hương lớn, không những thế phần bụng còn bị thủng một lỗ nhỏ. Không vì những thương thế này mà tốc độ biến chậm, trái lại còn nhanh hơn đám người lành lặn đang bỏ chạy kia.

“Cái này...” Trần Mạnh nghẹn họng, đây thực sự là zombie! Bởi theo hắn thấy, trên đời này làm gì có ai mang thương thế như vậy mà hùng hục như trâu điên đâu!

“Việc cấp bách như vậy sao giờ mới báo cáo!?”

“A, chẳng phải trước đây ngài nói cứ hễ việc gì an nguy tới quốc gia thì đều hướng lão Chủ Tịch thông báo sao...”

“Vậy là anh báo cho ông ấy rồi? Thế ông ấy nói sao!?” Trần Mạnh nghe được bố nuôi đã hay tin, liền nhẹ thở ra một hơi.

Nếu ông già biết trước rồi thì hẳn là đã lên kế hoạch chu toàn, việc còn lại của hắn chỉ có trấn an lòng dân thôi.

“A... ông ấy bảo chờ, mà tôi chờ ba ngày rồi chưa thấy ra gặp. Trong khi đó các cơ quan tại Lào Cai lại liên tục đánh điện về đây, thấy quá cấp bách nên tôi mới chạy qua đây báo cáo với ngài.”

“Ôi trời...” Trần Mạnh che trán, tâm tình mới thả lỏng liền kéo căng như dây đàn, cảm giác bất lực ập tới khiến gã có chút thoái ý, muốn bỏ lại quyền lực mà chạy lấy người.

Nhưng rất nhanh, những xúc tình tiêu cực liền bị gã nhanh chóng xả bỏ. Gã bắt đầu vắt óc suy nghĩ, làm sao để ngăn cản cơn bùng dịch này.

Trần Mạnh lấy ra tấm bản đồ Việt Nam, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào toàn cảnh đất nước hình chữ S mà gõ bàn. Một hồi, gã mới lên tiếng.

“Đồng chí Phong, mau chóng điều binh lực tới Nghĩa Lộ, Yên Bái và Tuyên Quang. Đóng chốt trên 3 quốc lộ dẫn tới Lào Cai là quốc lộ 2, 32 và 37...

Chia chốt làm ba đơn vị, đơn vị thứ nhất là binh sĩ. Đơn vị thứ hai là hậu cần y tế, chủ yếu là chữa trị và nghiên cứu về loại virus mới này...”

“Đã rõ, thưa ngài.”



“Còn nữa, sắp xếp một đội tinh nhuệ tiến vào thành phố, tìm người sống sót về đây. Người bị nhiễm thì cho c·ách l·y, người không nhiễm cũng phải c·ách l·y 3 ngày xem xét tình hình. Thấy ổn định rồi mới cho qua chốt.

Thông báo cho toàn bộ người dân Việt Nam, tự tiến hành c·ách l·y, nghiêm cấm ra khỏi nhà với mọi hình thức!”

“Như vậy có quá khắt khe không ngài, nếu họ không ra khỏi nhà, sao có lương thực mà sống?”

“Hừ, thế theo anh, c·hết do đói đáng sợ hay c·hết do trở thành quái vật đáng sợ?

Ngày xưa ông cha ta vì chống giặc mà thắt lưng buộc bụng, chịu đói chịu khổ. Giờ tình thế nguy cấp, tất cả cũng phải cùng nhau cố gắng mà vượt qua.”

“Đồng chí cho người lan tỏa tin tức đi, ai không làm theo thì cứ phạt hành chính. Phạm một lần thì nhắc nhở, phạm hai lần thì một triệu, cứ thế nhân lên.”

“Vậy chỗ tiền đó...?”

“Nếu thu được thì gửi ngay tới những khu vực khó khăn như Lào Cai. Hiện nay Lào Cai đang bị khốn nhiễu, người dân chắc chắn đã đóng cửa chờ đợi trong nhà, sợ là lương thực không còn nhiều. Cứ lấy chỗ tiền phạt đó mua lương thực, rồi cử một nhóm tinh nhuệ cầm vào thành phố, cấp phát cho dân chúng Lào Cai.

Người xưa nói lấy của người giàu chia cho người nghèo thì giờ ta lấy của người không có ý thức, chia cho người có ý thức!”

“Tôi rõ rồi!” Người đàn ông gật đầu, cúi đầu rồi rời đi. Mới đi ra tới cửa liền nghe tiếng Trần Mạnh gọi trở lại.

“A khoan, đồng chí Phong!”

“Chủ tịch, ngài còn gì căn dặn?”

“Trong quá trình thực hiện, khả năng cao sẽ xuất hiện một số thành phần chống đối đảng, nhà nước... Nếu bọn chúng bêu rếu, tung tin thất thiệt thì cứ cho các đồng chí phạt thật nặng vào! Nếu không nhả ra tiền thì bắt vào tù. Cái đám người này toàn bọn hay ăn lười lao động, thuế đóng chả bao nhiêu mà mồm lúc nào cũng oang oang là nhà nước bất công, rồi xuyên tạc đủ điều.

Mắt nhắm mắt mở cho qua mà sống, lại cứ thích được nước làm tới, thấy đất nước nguy nan không những không ra tay giúp đỡ còn đi đâm chọt. Cái đám này để lâu thêm chút thì đúng là hủy hoại hết tinh thần yêu nước Việt Nam.

Đồng chí xem thế nào, bắt được thì bắt hết luôn đi!”

“Dạ vâng, tôi đã rõ rồi!” người đàn ông gật đầu, coi như đã biết.

“Vậy tốt, đồng chí có thể đi được rồi.” Trần Mạnh gật đầu, ra hiệu cho đối phương rời đi.

Lần này Trần Mạnh không còn gọi lại, hắn cứ vậy ngồi thừ ra, khuôn mặt lúc thì đăm chiêu, lúc thì sợ hãi nhìn về phía hư không mờ mịt.

Tương lai đất nước này... thật là đáng lo!

...

Ngày 14 tháng 3 năm 2014, thế giới xuất hiện một loại bệnh dịch nguy hiểm, chúng khiến người nhiễm bệnh phát điên, đi t·ấn c·ông người khác.

Các nhà khoa học đã đào sâu nghiên cứu, nhưng không thể tìm ra lời giải. Chỉ biết căn bệnh này là do một loại virus gây ra, được gọi là virus B.

Vì là loại virus mới, các nhà khoa học còn chưa nghiên cứu ra được vắc xin phòng bệnh cũng như chữa bệnh.



Ai bị dính loại virus này rồi, xác định phần trăm sống là không!

Để ngăn chặn d·ịch b·ệnh bùng phát, toàn bộ các quốc gia đều tự mình phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập, các ngành nghề liên quan đến xuất nhập khẩu cũng bị dừng hoạt động.

Toàn bộ thế giới giờ đây đang rơi vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng.

Ác liệt nhất chắc phải kể đến Mỹ.

Sau khi đội quân tinh nhuệ Hoa Kỳ từ vùng chiến trở về, đã mang theo mầm móng của virus B.

Lúc đầu biểu hiện chỉ là ngứa ngoài da cùng phần thịt xuất hiện hư thối, sau một tháng ủ bệnh, con virus này mới bộc phát ra ngoài, khiến người bệnh điên điên khùng khùng t·ấn c·ông đồng loại.

Khi đó, các binh sĩ cuồng bạo vào đúng nửa đêm, làm cho rất nhiều người bị công kích.

Nhưng bọn họ không để tâm quá nhiều, chỉ nghĩ các binh sĩ này đang bị tâm lý c·hiến t·ranh nên có vấn đề, bèn đem nhốt hết vào ngục giam.

24 giờ sau, những người bị cắn cũng sinh biến dị, tốc độ ủ bệnh cùng phát bệnh nhanh hơn đám binh sĩ kia gấp mấy lần.

Số lượng người bị cắn nhiều lắm, nên trong đêm hôm đó, toàn bộ quân doanh tinh nhuệ đã trở thành một trụ sở của thây ma.

Bọn chúng không yên phận, phá hết hàng phòng thủ của trụ sở, t·ấn c·ông ra bên ngoài, hướng thẳng trung tâm thành phố lao tới.

Tất cả đám này zombie vừa sinh đã có sức mạnh rất lớn, phải gấp hai, ba lần người thường. Nên chẳng có dân thường nào có thể sống sót sau khi gặp chúng. Các binh sĩ tinh nhuệ cũng chỉ có thể phòng thủ chứ không thể công lên.

Trong tuần đó, toàn bộ nước Mỹ đều bị thất thủ. Những người may mắn trốn xuống hầm trú ẩn thì thoát nạn, kẻ chậm bước thì thành zombie.

Một số khác là người có tiền, có quyền, dưới sự che chở của q·uân đ·ội mà thành công thoát khỏi đất liền, trốn ra hải đảo cầu sinh.

Không còn thấy con mồi, đám zombie trong và ngoài thành phố Hoa Kỳ đã tản ra, dựa theo hơi người mà đánh úp các bang lân cận.

Sức người sao có thể đọ được với lũ quái vật có siêu sức mạnh! Chỉ trong vài tháng sau đó, toàn bộ châu Mỹ đều chìm trong loạn lạc.

Quái vật tụ lại để săn con người, con người cũng tụ lại, nhưng là để đàn áp, hãm h·iếp lẫn nhau. Cũng chính vì vậy, mọi thứ đều rơi vào bế tắc, Mỹ hoàn toàn bị luân hãm bởi lũ quái vật và ác nhân.

Trong khi phía trời Tây bị luân hãm thì phía châu á lại an toàn hơn nhiều.

Nhờ có sự chuẩn bị từ trước, Việt Nam đã thành công ngăn cản các cuộc tập kích từ đám zombie trong thành phố Lào Cai.

Ban đầu bọn họ thua thiệt, phải liên tục vừa đánh vừa lui, đã bảy lần bỏ lại cứ điểm rút về Hà Nội cố thủ. May mắn, cuối cùng nhà nước đẩy ra tuyền tuyến một đội quân chỉ gồm trăm người, gọi là Chiến Thần Lạc Hồng.

Đám người này khá giống với mãnh hổ quân bên Trung Hoa, nhưng khác là trên người bọn họ, ai nẫy cũng cương mãnh dị thường.

Nhờ có dàn tinh binh này mà Việt Nam thành công đẩy lùi zombie, chiếm được lại các cứ điểm quan trọng.

Sang đến tháng thứ 4, trăm tên Chiến Thần Lạc Hồng quyết định sẽ đánh thẳng vào Lào Cai, c·ướp đoạt lại tỉnh thành này.

(tác chỉ nói về Mỹ cùng Việt Nam, những địa điểm chủ yếu. Còn các vùng lân cận Thanh Hải như Tân Cương, Tây Tạng, Mông Cổ... diễn biến cũng chầm chầm như diễn biến ở Việt Nam, nên tác không viết.

Chỉ có Mỹ, đám binh sĩ nhiễm bệnh kia sau khi về lại quân đoàn, phát bệnh từ trong phát ra mới khiến toàn bộ nước Mỹ thất thủ. Chính vì vậy Tác mới viết về sự kiện này, nếu Hoa Kỳ mà như Việt Nam, chặn từ lúc trứng còn đang nở thì chẳng phải kể nữa, bởi với sức mạnh khoa học vượt trội, việc bị zombie chiếm toàn bộ Hoa Kỳ là điều không thể!)