Chương 42: Năm hệ pháp tắc (1)
“Quả nhiên...”
Nhìn về phía linh điền mà bản thân vừa mới thu vào, quả như Thắng dự đoán, chúng cũng bắt đầu giống những con cá trong ao chuẩn bị diễn hoá.
Chúng tranh nhau hấp thu linh khí trong phương thế giới này, cũng vì thế mà linh khí trong đan điền Thắng cũng ngày một loãng đi, không còn cô đặc như ban đầu.
Chưa dừng tại đó, Thắng còn thấy mấy thứ kì trân kì bảo trông lạ lẫm mới bá đạo. Chúng là thay đổi rõ ràng nhất trong cả vườn thuốc. Tổng cộng có năm thứ đó là hai cây thảo dược, một ngọn lửa cháy mãi không tắt cùng hai đầu tiểu thạch, chia làm năm màu, gồm xanh dương, vàng, nâu, đỏ và lục.
Thắng không biết từ khi nào trong vườn thuốc nhà mình lại có năm thứ kì bảo này, với lại năm thứ kì vật này hắn cũng chưa gặp bao giờ. Đây hẳn lại do tiểu thử từ nơi nào đó tình cờ c·ướp được về, giúp Thắng có một bút tiền lớn.
Chỉ thấy toàn bộ linh khí trong tiểu thế giới điên cuồng mà bị năm loại cây này cắn nuốt đến không còn một cắt. Những cái xác hung thú do Thắng đã vất vào từ trước cũng tình cờ rơi cạnh năm cây này. Sau khi hết linh khí, chúng chuyển sang hút hết linh huyết trên thân của những cái xác.
Những cảnh này cứ thế mà đập vào mắt Thắng, làm hắn tự nhiên thấy hơi run da đầu.
“Mẹ nó, không phải thu nhầm mấy thứ tà dị đấy chứ...”
Còn đang hoang mang suy nghĩ thì tiếp theo đó là một màn làm hắn phải thay đổi nhân sinh quan.
Chỉ thấy năm thứ kì bảo kì dị đó được bao trùm bởi những luồng sáng rực rỡ, toả ra hương dược đậm đà, khiến Thắng bên cạnh chỉ ngửi thôi cũng thấy tinh thần rung động.
Sau một hồi, cả năm trùm sáng đó mới tán ra, bên trong xuất hiện năm đứa bé kì dị. Chúng chỉ to bằng nắm tay, hư không phiêu phù, mỗi đứa lại có năm màu sắc khác nhau như đặc trưng riêng trông thật sự đẹp mắt.
Lô đùa trên không trung một hồi, cảm giác nhàm chán mà dừng lại mới khiến chúng chú ý đến Thắng. Chúng vội bay tới gần, khuôn mặt đứa nào đứa nấy đều bầu bĩnh mà hướng Thắng hô.
“Cha!!!”
“Cha!!!”
“...”
Cả năm đều hô to làm Thắng còn đang ngẩn người cũng phải tỉnh hồn lại ấp úng: “Đây... đây là...”
“Cha, con là tiểu Dương, đây là tiểu Thổ, đây là tiểu Mộc, đây nữa...” Một đứa bé mang màu xanh dương tiến lại gần, nó như người anh cả của nhóm vậy, đứng ra hướng Thắng giới thiệu.
Sau một hồi nghe tiểu Dương, Thắng cũng hiểu sơ tình hình.
Chúng trước đây là những cây thảo dược đã sống được năm nghìn năm, đều đã thức tỉnh linh trí nhưng lại chưa thể thoát khỏi thân xác phàm. Cũng may nhờ có Thắng, đưa chúng đến đây, thoát khỏi sự trói buộc từ quy tắc của thiên đạo mà thành công phá bỏ xác cây, tiến nhập trạng thái tiên thể.
Nghe sơ sơ thì đại loại là loài thảo hay kì bảo gì đó có hai cấp độ, là phàm thân và tiên thể. Sau khi thức tỉnh linh trí, các loài này sẽ tu luyện đến cấp phàm thân đỉnh phong rồi xé bỏ nó mà đạt tiên thân hay còn gọi tiên thể.
Vì chịu bó buộc từ thiên đạo nên chưa có một kì bảo nào có thể thoát khỏi thân xác phàm mà thành tựu tiên thân. Nhờ có Thắng nên chúng mới được như hiện tại, thế nên cả năm kì trân dị bảo này đều coi hắn như cha mẹ mình vậy.
Nói đến đây Thắng lại nghĩ đến cây cự sam khổng lồ tựa như cũng có linh hồn, hình như nó còn tự nhận mình là Đại thụ giới. Chắc hẳn nó cũng đã đạt đến ngưỡng cao nhất, chỉ là không thể thoát khỏi sự trói buộc từ thiên đạo nên không thể thoát khốn mà phi thăng.
Nghĩ vậy Thắng lại nảy lòng tham, ý định thu Đại Thụ về dưới trướng.
Nhìn năm tên tiểu tinh linh đang tung tăng trước mặt, Thắng có thể cảm nhận trong người chúng nó đều có pháp tắc gia trì. Hẳn đó là lý do vì sao chúng sinh ra được linh trí.
Tiểu Dương là lớn nhất trong nhóm, tiền thân của nó là một gốc thảo dược hệ thủy. Trong nhóm nó là đứa đốn ngộ pháp tắc đầu tiên, nên cũng được bốn đứa còn lại đồng lòng đề bạt làm lão đại.
Đứa thứ hai là tiểu Thổ, tên như ý nghĩa, đứa bé này là một đầu linh thạch thành công cảm ngộ thổ pháp tắc mà sinh linh trí, với tâm tình bình đạm như đất mà được đề bạt làm lão nhị.
Lão tam là một đứa đầu đỏ chót, tên là tiểu hoả. Nó là một ngọn lửa sinh sống tại núi đá lửa, không biết tại làm sao lại bị đem tới đây. Tuy có được cơ duyên thành tựu tiên thể nhưng vẫn không thể làm dịu đi cơn bực tức trong nó, hiện tại nó chỉ muốn tìm cho ra kẻ nào trộm nó khỏi nhà để t·hiêu r·ụi đây.
Thắng thấy vậy chỉ có thể âm thầm tặc lưỡi, tiểu thử đúng thật là thứ gì đó không tầm thường, chui hẳn vào núi lửa mà đem ra một đầu hoả chủng, hẳn là vì thấy ngọn lửa này vừa mắt nên đem về đi. Nhưng không sao, Thắng thích điều này.
Lão tứ thì lại trông cứng rắn nhất, toàn thân tuy đã hoá hình nhưng thi thoảng vẫn ánh lên một màu kim loại. Đây cũng là một đầu tiểu thạch nhờ cảm ngộ ra pháp tắc hệ kim mà có linh trí. Khác với sự bình ổn như lão đại, điềm tĩnh như nhị ca, hống hách và bốc đồng như tam ca. Thắng thấy trên mình của tên nhóc này có sự tự tin, cương mãnh mà bình bình. Không quá lộ liễu mà cũng không quá ẩn mình. Cứ như một thanh gươm đanh chờ xuất thế vậy.
Cuối cùng Thắng đưa mắt nhìn về phía lão ngũ, đứa em út bé bỏng nhất trong số các anh em nhà bảo vật. Tên nó là tiểu Thảo, cũng là một đầu thảo cảm ngộ pháp tắc mà thành. Điều đặc biệt là nó không phải thảo dược gì, chỉ là một đầu cỏ dại thành công đốn ngộ pháp tắc hệ mộc, vừa mới không lâu khai mở linh trí nên trí tuệ không được như bốn anh em còn lại.
Thắng thật sự phục tiểu thử rồi, dù là một đầu cỏ dại nó cũng không tha, cứ thấy vừa mắt là thu, thu hết... thật sự là đúng với câu “thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót” là đây chứ đâu, tiểu thử quả thật là hoàn toàn hợp với câu nói này mà.
Nhìn trước mặt mình có đủ pháp tắc ngũ hành, Thắng thật sự thèm không thôi. Nếu cắn nuốt chúng, cảm ngộ pháp tắc gia cố cho tiểu thế giới thì chắc chắn hắn sẽ mạnh hơn trước không ít, không những vậy còn có thêm đủ chiêu trò để bảo mệnh.
Nhưng khi nhìn thấy tâm thái hồn nhiên của chúng, Thắng thật không đành lòng mà ra tay chút nào. Cảm giác bản thân còn hơn cầm thú, nhưng nếu không phục dụng chúng, bản thân biết khi nào mới mạnh nên được? Con đường để trở về nhà rất xa a.
Còn đang đấu tranh tư tưởng, Thắng thấy tiểu thế giới của mình thế mà tự vận hành pháp tắc. Cả ba loại phù văn bỗng xuất hiện di chuyển tới chỗ năm anh em nhà kì bảo. Năm đứa bé cũng theo đó mà phát tán phù văn, thâm nhập vào thế giới.
Nhưng chỉ có lão đại, lão nhị và tam ca là thật sự hoà nhập vào nơi đây, còn lão tứ cùng ngũ đệ như khờ khạo mà đứng đấy nhìn ba đại ca nhà mình thể hiện bản lĩnh.
Tiểu dương phi thân đến cái ao nước khi trước Thắng đã thu vào, tiến nhập đáy nước. Ao nước cũng vì thế mà kịch liệt thay đổi, chúng bắt đầu tăng lượng nước, lan tràn ra những vùng trống.
Tiểu thổ thấy vậy cũng bắt chước lão đại làm theo, nhưng thay vì phi thân xuống nước như anh nó thì nó lại lao vào lòng đất. Vùng thổ nhưỡng mà Thắng thu vào không gian chỉ lớn tầm trăm mét, vậy mà sau khi tiểu thổ xâm nhập, chúng bắt đầu nhanh chóng biến lớn. Diện tích mở rộng đến một nửa không gian mới dừng lại.
Lão tam cũng không vừa, khi thấy lão đại với lão nhị chiếm mỗi người một phương, nó liền phóng lên hư không, phiêu phù tại đó. Cả cơ thể cuộn tròn lại phát ra một ngọn lửa hừng hực, chiếu rọi khắp tiểu thế giới. Sau khi đã an ổn trên thiên không, tiểu hoả mới hô lớn.
“Trên này là địa bàn của ta, ai lên ta đốt cháy a!”
Trước còn có chút u ám tiểu thế giới, nhưng khi có tiểu hoả chiếm trọn cả bầu trời thì nơi đây mới sáng rực không ít.
Nhìn lão đại, lão nhị cùng tam ca đều đã có một phương lãnh thổ riêng, chỉ còn lão tứ cùng ngũ đệ nhỏ bé là nhìn nhau chả biết làm gì.