Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 424: Hung Kê (Thông tin về pháp tắc hoá hình)




Chương 424: Hung Kê (Thông tin về pháp tắc hoá hình)

Tiếp tục ẩn nấp sâu trong đ·ống đ·ổ n·át, thi thoảng ngó đầu ra xem xét tình hình, tuy bên ngoài vẫn yên ắng, không có bóng dáng đám người Hắc Dạ truy đuổi, nhưng cẩn tắc vô áy náy, hắn vẫn là như cẩu rúc vào một xó... mà quên, chẳng phải hiện tại hắn cùng chó không khác nhau là bao hay sao? Ví hắn như chó quả thực là đúng với thực tế đang diễn ra lúc này.

Cứ vậy, hắn trốn tránh qua tới sáng hôm sau.

Bốn giờ sáng, những tia nắng ban mai nhè nhẹ, từ từ bao phủ toàn bộ không gian, giúp các sinh linh đang run rẩy sau một đêm giá buốt được sưởi ấm, tiếp thêm sinh khí cho chúng tiếp tục duy trì sinh mệnh trong thế giới khắc nghiệt này.

Thắng tỉnh dậy, miệng há ra ngáp một cái, đôi mắt trố lồi hơi híp lại, mông lung đảo qua xung quanh.

Thấy đối diện lối ra có ánh sáng, hắn mới hơi chuyển thân thể lại gần vách tường, ngó đầu ra ngoài mà khịt khịt mũi ngửi.

Sau một hồi, xác định được mọi thứ đều an toàn, hắn mới lọ mọ lách cái thân thể nhỏ bé qua khe tường nứt vỡ.

Không gian vắng lặng, chỉ có những vũng máu đã khô cùng từng toà kiến trúc mốc meo, han rỉ, đổ nát đến hoang tàn, không chút sinh cơ.

Nơi xa, lưa thưa vài cỗ t·hi t·hể khô quắt, nội tạng đã không còn, hẳn là bị zombie ăn sạch.

“Ui....a....”

Hắn rướn người, cảm nhận từng thớ cơ kéo dãn, khớp xương kêu lên từng tiếng “khực khực”.

Một ngày một đêm rúc vào cái lỗ nhỏ bé không được cựa mình khiến hắn có cảm giác cứng người, giờ được ra ngoài vặn khớp, dãn cơ, thật sự thư sướng.

“Trước tiên phải kiếm cái gì đó để ăn...”

Thắng lẩm bẩm, xoa tay lên bụng, cảm nhận từng đợt co bóp kèm những tiếng òng ọc phát ra, khiến hắn bất đắc dĩ, thở dài.

Trạng thái hoá hình tuy rất mạnh, có thể cường hoá thể chất cũng như sức mạnh của vật chủ, nhưng bù lại đối phương lại phải bỏ ra rất nhiều năng lượng khí huyết để duy trì trạng thái này.

Thường thì khi vật chủ hết khí huyết, trạng thái hoá hình sẽ tự động đóng lại, đưa người đó trở lại hình dáng con người, từ đó không bị m·ất m·ạng do hao tổn khí huyết.

Đó là với người thường, còn với Thắng lại khác.

Hoá hình mà hắn đang sử dụng là một loại cố tình khởi động, không thể tự tắt khi hao khí huyết.

Để dễ hiểu, có thể hình dung hoá hình pháp tắc mà thường nhân thức tỉnh là một loại tự động kích hoạt thông minh, bình thường có thể theo chủ nhân bật tắt, nhưng nếu chủ nhân không chú ý, hệ thống đi tới giới hạn, có thể tự động tắt đi.

Không như hắn, hoá hình pháp tắc là do Wolf cố tình khai mở, tựa như công tắc đèn do người không có chuyên môn chế tác, chỉ có thể thủ công bật tắt, nếu quá tải, sẽ bị chập cháy, đại loại vậy.

Cũng chính vì lý do này, bụng Thắng mới liên tục kêu rên, thi thoảng còn quặn đau vì đói năng lượng khí huyết, mà thông thường loại năng lượng này chỉ có thể cung cấp thông qua ăn uống, thôn phệ máu thịt của các sinh vật khác.

Hôm qua một trận chiến đã tiêu hao rất nhiều năng lượng trong hắn, nếu không phải nhục thân đủ mạnh, khí huyết trùng thiên, sợ là hiện tại hắn đã khô héo như bộ xương khô do hoá hình cắn nuốt rồi.

Ban đầu hắn định nhờ Wolf hủy trạng thái này giùm, nhưng hô hào, gọi đối phương mãi cũng chẳng thưa, nghĩ bụng hẳn là do hao mòn tinh thần nhiều quá nên dẫn tới suy kiệt, giờ chắc đang ngủ say trong thức hải để phục hồi lại thần hồn đã bị hao tổn.

Không thể chông chờ tên này a!



“Không được, phải mau kiếm cái gì bỏ bụng thôi...!”

Tiếng òng ọc ngày càng to, cơn quặn đau ngày càng mãnh liệt, báo hiệu hoá hình đang nhanh chóng ăn mòn khí huyết của hắn.

Không tiếp tục nán lại quá lâu, hắn vội vàng di chuyển, rời khỏi nơi này.

Tuy Hắc Dạ đám người không truy đuổi, nhưng để phòng bất trắc, hắn vẫn lựa chọn phương thức ẩn mình sau các lớp tường đá mà di chuyển.

Không có tinh thần lực, hắn cần chú ý và cẩn thận hơn.

Ngoại ô thành phố được bao bọc bởi những cánh đồng lúa xanh ngát, các hộ dân tại đây chủ yếu là người nhà nông, chuyên chăn nuôi các loại gia cầm, gia súc cùng trồng trọt lúa nước, thế nên quanh đây số lượng gà vịt khá là nhiều.

Dịch bệnh bùng phát, không chỉ có nhân loại biến dị, mà ngay cả những sinh vật yếu ớt như lũ gà lũ vịt cũng bị dị biến, trở nên hung dữ hơn, tàn bạo hơn.

Nhân loại cũng vì vậy mà đau đầu, ngoài kẻ thù là zombie ra, bọn họ còn phải đối đầu với đám trùng độc cùng lũ gia súc được nuôi nhốt từ trước.

Tuy địch nhân tứ bề là vậy, nhưng bọn chúng không hề đồng lòng như con người, cá lớn nuốt cá bé, chúng luôn tự t·ấn c·ông, ăn thịt lẫn nhau hễ khi thiếu thức ăn, đó là lý do vì sao nhân loại vẫn có được thời gian phát triển và sinh sôi.

Gạt bỏ đi những tạp niệm, Thắng một đường thoăn thoắt phóng ra vùng ngoại ô.

Trạng thái hoá hình ép buộc hắn phải cắn nuốt thật nhiều lương thực, nếu không bản thân sẽ vì suy kiệt năng lượng mà c·hết.

Tận thế hàng lâm, kiếm được mấy gói bánh bích quy khô đã là khó lắm rồi, chứ đừng nói các sản phẩm giàu năng lượng như socola.

Ban đầu hắn định tìm các loại bánh kẹo socola, nhưng dạo quanh mấy cửa hàng tiện lợi gần đây đều không mò ra được cái nào, tất cả đều trống rỗng, dù là mỳ tôm hay các loại sản phẩm đóng hộp cho chó mèo cũng không thấy hình bóng, như thể có người đã di chuyển hết chúng tới một nơi khác vậy.

Thất vọng, hắn chỉ đành chuyển rời mục tiêu tới các sinh vật biến dị.

Đầu tận thế, con người phải chật vật với các sinh vật biến dị, do thể chất yếu kém nên nhân loại không phải đối thủ của lũ súc sinh kia, thức ăn chủ yếu là các loại thực phẩm có sẵn còn tồn đọng của thời đại trước, sinh hoạt hết sức khó khăn.

Phải tới khi hậu tận thế, nhân loại sinh ra nhiều thức tỉnh giả, tụ tập lại thành các thế lực lớn, bảo vệ thường nhân. Khi đó sức mạnh nhân loại đã không còn yếu, đã đủ khả năng phản công lại đám biến dị, nhờ vậy giải quyết được vấn đề thực phẩm.

Về bản chất, thịt của đám quái vật biến dị rất giàu năng lượng, người thường ăn lâu ngày sẽ cường thân kiện thể, thức tỉnh giả ăn vào sẽ đề tăng khí huyết, linh lực bạo tăng.

Có thể nói thịt của chúng chính là báu vật trong cõi thiên địa này, ngoài thiên tài địa bảo ra, thịt hung vật là thứ rất được ưa chuộng trong kỳ hậu tận thế.

Những cái này hắn đều biết rõ, chính vì vậy, nhân lúc tận thế chưa hàng lâm hắn mới để Với vào rừng săn bắt mấy con thú hoang về nuôi nhốt, mục đích là để chờ tận thế hàng lâm từ đó dưỡng ra hung vật, lấy thịt chúng làm tài nguyên tu luyện.

Nhưng biến cố ập tới quá bất ngờ, khiến mọi mưu tính cùng trù bị từ trước cứ vậy phá diệt.

...

Rong ruổi trên những cung đường khúc khuỷu, hoang tàn, lại đổ nát, khiến Thắng không khỏi thổn thức.



Một thành phố nhộn nhịp trước kia, nay lại tan hoang đến không nhìn ra hình dáng, thật sự không thể tin nổi. Chỉ mới đây thôi, trước khi tiến vào phòng sách tu luyện, hắn nhớ Uông Bí vẫn sinh cơ bừng bừng, ấy vậy mà giờ đây, đứng trước mặt hắn là một cảnh tượng hoang tàn, c·hết chóc, đâu đâu cũng có xác c·hết cùng vũng máu khô đặc, đen kịt cả một con đường.

Càng ra ngoại thành, xác c·hết lại càng nhiều hơn, tất cả đều rỗng ruột, bị mặt trời phơi đến quắt hết lại.

Cạnh những cái xác là hằng hà sa số vũng máu đã khô, chúng dày đặc, đông kết lại đến khô giòn.

Mỗi bước chân của hắn đạp lên là một tầng vảy máu vỡ vụn, đủ thấy nơi này từng c·hết rất nhiều người, hơn hẳn trong thành phố.

“Tận thế buông xuống, nhân loại chủ quan, chắc vì tiếc của nên vẫn lỳ lợm trụ lại thành phố, để tới khi zombie t·ấn c·ông mới hoảng loạn chạy ra ngoại ô, cuối cùng vẫn là muộn, một số thành quái vật, số còn lại thành xác c·hết không thể đi...”

Hắn lắc đầu lẩm bẩm.

Nhân loại chưa từng thật sự thấy zombie đáng sợ, còn nghĩ chúng nó vừa chậm, vừa gà như trên phim ảnh nên mới chủ quan. Chứ thực tế sau khi biến đổi, bọn này đã mạnh ngang bán linh, hơn hẳn người thường mấy lần.

Ngoại trừ người đã qua huấn luyện, học qua võ công, còn đâu bình dân cũng chỉ là tay mơ, trở thành thức ăn cho đám quái vật.

Hắn chỉ dừng lại một chút, vì những người đ·ã c·hết tiếc thương một phen, rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.

Bụng hắn ngày càng kêu lên những âm thanh réo rắt, cơn đau quặn cũng ngày một lớn hơn, đầu óc hắn thi thoảng cũng bị hoa vài lần.

“Không ổn, máu lưu thông lên não ngày càng không đủ... phải mau chóng kiếm thức ăn, nếu không kịp bổ sung khí huyết, sợ là c·hết não a!”

Đầu hắn toát ra những giọt mồ hôi lạnh, kinh hãi bước nhanh hơn trước.

Đi thêm khoảng hai cây số, trước mặt hắn liền xuất hiện vài cái xác zombie, khắp người chúng loang lổ những lỗ hổng lớn bằng cái cuốc chim.

“Đây là... Gà điên!”

Hắn nhìn lên những v·ết t·hương đó mà đánh giá, đôi mắt đang khép hờ bỗng mở trừng sáng lên.

Gà điên hay còn được gọi với cái tên khác là Hung Kê, chúng là đám gà ta được nuôi nhốt chỉ để lấy thịt và trứng ở thời đại trước. Khi tận thế hàng lâm, bọn này gia cầm phản tổ, trở lên to lớn hơn, hung mãnh hơn, tàn bạo hơn, chúng sẵn sàng t·ấn c·ông tất cả các sinh vật mà chúng nhìn thấy, bởi vậy mới có tên thuần Việt là gà điên.

Gà điên không mạnh, chúng đáng sợ ở chỗ sống theo bầy đàn, bọn này nhờ vào khả năng sinh sản siêu việt mà tạo ra đế chế riêng, chỉ trong vòng một tháng, một con gà mái có thể đẻ ra trăm quả trứng, mạnh gấp trăm lần gà siêu trứng bình thường.

Ông trời không cho ai hoàn hảo quả thực không sai, lũ gà này tuy có khả năng sinh sản siêu cấp, nhưng sức mạnh cũng rất trung bình, chỉ mạnh hơn đứa trẻ mười tuổi chứ không thể như zombie, siêu việt thường nhân.

Nếu nó mà như đám zombie, khả năng thế giới này đã bị bọn chúng thống trị, chưa tới phân các sinh vật khác hoành hành.

Nhìn những cái xác lít nhít vết mổ, Thắng đoán gần đây hẳn là có ổ hung kê, từ vết tích tới đoán ổ này cũng cỡ ngàn con, có khi hơn.

Cũng tốt, vừa hay ở trạng thái hoá hình hắn cần có dồi dào thực phẩm để phục hồi thể lực cũng như duy trì sức mạnh, trong cái tận thế này mà không có lực lượng để phòng thân thì chỉ có thể làm thức ăn biết đi.

Không kịp chờ đợi, hắn hích hích cái mũi chó, đánh hơi xung quanh.

Như bản năng phần “con” trong người hắn bùng nổ, chiếc mũi nhỏ nhắn, vừa mới bạc nhược, uể oải do thiếu khí huyết giờ lại bừng bừng lay động, liên tục nhấp nhô theo từng tiếng khịt khịt của hắn.

“Đây rồi!”



Hắn nhe răng nhếch mép, để lộ hai chiếc nanh chó sắc nhọn, dãi rớt chảy thò lò, mắt sáng quắc như chiếc đèn pha ô tô, trố lồi, chỉ thiếu điều bung cả ra bên ngoài.

Hắn khoái chí, cong người, chồm hổm, lực tụ vào hai đùi, đạp mạnh, phi nước đại về phía trước.

Bật tốc phóng nhanh, bốn chân như ngựa vó vào đại địa khiến cho bụi đất tứ tung.

Phương xa, cách đường lớn hai trăm mét, có một trang trại chăn nuôi nằm im lìm sau cách đồng lúa hoang tàn.

Tất cả còn lại chỉ còn đống rơm khô, mạ đứt gốc, lúa gãy đổ, không còn nguyên vẹn để có thể tiếp tục phát triển, thu hoạch.

Thi thoảng trong cánh đồng lúa hoang tàn lại xuất hiện vài thân ảnh, lớn chừng một chiếc xô to, chúng lắt léo qua đống lúa mạ đã bị chất đầy thành vài toà rơm núi, không biết là do người làm hay các sinh vật biến dị đắp lên để làm tổ, chỉ biết nó to, tựa như đống rơm do nhà nông chất lên sau mỗi vụ gặt vậy.

Thi thoảng chúng cục tác, có lúc lại kẹc kẹc, mơ hồ còn khằng khặc như ma cười quỷ khóc, nghe mà rợn hết cả da gà.

Thắng chạy tới gần một gốc tre bên vệ đường liền dừng lại, không tiếp tục vào sâu.

Tình trạng hắn lúc này đang không được tốt, đầu óc thi thoảng còn choáng váng, không thể trực tiếp cường công được.

Hai đánh một không chột cũng què, trong khi đó đối tượng là một đàn hùng kê có số lượng lên tới nghìn con, giờ mà hùng hổ xông vào sợ là khi đi ra thân hắn sẽ thành cái sàng a!

(Sàng: dụng cụ được đan bằng tre, có lít nhít lỗ...)

Tốt nhất vẫn là đánh lẻ tẻ, tóm cổ từng con một xong thịt, chờ tới khi thể lực phục hồi, trở lại trạng thái toàn thịnh của hoá hình rồi lao vào sống c·hết với chúng cũng không muộn.

Nghĩ là làm, hắn không vội vàng lao lên mà âm thầm hạ thấp người xuống, dùng cơ thể nhỏ bé của giống chó chihuahua ẩn mình sau những rặng tre, từ từ xâm nhập vào cánh đồng lúa.

Để tránh bị phát hiện, hắn lựa chọn đi hướng có những bụi lau sậy rậm rạp.

Lau ở đây như thể bị biến dị vậy, chúng lớn và to như những cây cau nhà, thân chúng cứng rắn, mọc thẳng đứng, cao tầm ba mét, trên đỉnh là những bông lau trắng muốt đang đong đưa theo gió; dưới gốc lau là những tán lá to dày, dài thượt, chúng xen kẽ, chen chúc như thể đang đấu đá lẫn nhau, thi thoảng phát ra vài tiếng sột soạt, kèn kẹt khá lớn.

Thắng ẩn mình sau các rặng lau sậy, lợi dụng những tán lá xum xuê đan chéo che đi thân ảnh nhỏ bé của giống loài chihuahua.

Chihuahua tuy có hình thể nhỏ, lực chiến không cao, nhưng lại thắng ở thế có thể dùng cái cơ thể chút xíu đó trốn sau các bụi cỏ lớn để tránh hoạ cũng như săn mồi, Thắng lúc này tận dụng rất tốt cái lợi thế đó.

Sột soạt – sột soạt! !

Cục ta, cục tác?

Gần bụi lau, có một đôi gà trống mái đang hì hục giao phối, bỗng nghe thấy tiếng động lạ bèn dừng lại, nghiêng đầu qua nhìn.

Rào rạt –!

Một cơn gió nhẹ thổi qua, đánh vào bụi lau sậy to lớn, khiến cả bụi đung đưa phát ra những tiếng sột soạt cùng kẽo kẹt.

Hai con gà nghiêng đầu nhìn nhau, cục ta cục tác vài tiếng liền tình ái tiếp tục ôm ấp, không thèm để ý tới bụi lau bên cạnh.

Sau khi mân mê, mổ lông cho con gà mái, đầu gà trống liền tựa thế nhảy lên lưng tình nhân, bắt đầu nếm mùi yêu đương mặn nồng mà không hề hay biết sâu trong rặng lau sậy đương có một đôi mắt trố lồi như cặp đèn pha chăm chú nhìn chúng.