Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 49: cuộc sống trong tộc đàn




Chương 49: cuộc sống trong tộc đàn

Nhảy khỏi tam giác long, Thắng nhanh chóng di chuyển tới nơi con giác long bị trọng thương nằm phía trước.

Khi thấy Thắng tới, con giác long này không hề có hành động quá khích. Ngoan ngoãn nằm phủ phục chờ đợi Thắng. Có vẻ như nó đã quen với việc này rồi.

Tiến lại gần kiểm tra, Thắng thấy thương thế của nó cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ là trên thân rách một mảng không quá lớn, tứ chi vẫn lành lặn, bồi dưỡng một chút là ổn định lại thôi.

Nhưng để nó nhanh chóng quay lại hoạt động, Thắng không tiếc chút pháp tắc sinh mệnh mà chữa trị cho nó.

Một đoàn xanh lục thoát ra từ tay Thắng, nhanh chóng xâm nhập vào nội bộ của tam giác long. Dùng mắt thường có thể thấy tốc độ sinh trưởng tế bào đang nhanh chóng sản sinh tế bào mới, nơi v·ết t·hương cũng theo đó mà liền lại như chưa từng xuất hiện v·ết t·hương.

Vì là pháp tắc sinh mệnh đã hoà nhập vào tiểu không gian nên hắn cũng không cần phải câu thông nơi trái tim làm gì.

Nằm dưới đất, tam giác long thoải mái mà hưởng thụ. Cái cảm giác tân sinh da thịt khiến nó chìm đắm bên trong. Đây là lần thứ mười nó trọng thương thành như vậy rồi.

Điều này cũng làm Thắng khó hiểu. Lúc trước đầu giác long này là con s·ợ c·hết nhất trong đàn, vừa thấy có hung thú là nó chạy nhanh nhất, gần như chưa bao giờ bị đả thương.

Nhưng trong một lần không may, nó bị tập kích bất ngờ làm cái mạng nhỏ tí thì bay màu. Nhờ có Thắng mà nó lấy lại được một cái mạng, cũng từ đó nó như nghiện vậy, cứ thấy địch nhân tập kích là nó lao vào đầu tiên trong khi đồng loại bỏ chạy.

Nhiều lúc yên bình quá, nó còn đi kiếm mấy con hung thú ăn thịt mà t·ấn c·ông, xong sau đó điên cuồng chạy về nhờ Thắng cứu chữa.

Lúc đầu không để ý, nhưng sau mấy ngày chỉ có con này là có vấn đề như vậy nên Thắng bắt đầu suy nghĩ phải chăng nó có máu M. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị hắn vất sau đầu, vì nhờ nó mà Thắng có lượng lớn thịt hung thú đột phá lên cấp sư đỉnh phong nên nó càng điên, Thắng càng thích.

Thế nên hắn đã đặt một cái tên riêng cho nó là Bạo Ngược. Và có vẻ nó rất thích điều này...



Bỏ lại Bạo Ngược đang nằm một bên rên rỉ, Thắng di chuyển tới chỗ đống xác của thịt hung thú.

Con nào con nấy cũng to, phải hơn chục tấn mỗi đầu. Đầu nào cũng là cấp linh đỉnh phong, với chỗ thịt này tuy không thể giúp Thắng đột phá nhục thân lên cấp tông nhưng về mặt dinh dưỡng chống đói thì vừa đủ.

Không hiểu tại sao càng lên cấp, sức ăn của hắn càng lớn mạnh.

Trước kia chỉ cần một hai miếng thịt là hắn đã no lắm rồi, nhưng dần dần từ hai miếng thành một con, từ một con thành hai con và hiện tại phải năm đầu cấp linh mới đủ hắn lót dạ. Không hắn sẽ có cảm giác đói c·hết.

Hiện tại hắn thật sự thành một tên ăn hàng, không kém cạnh gì Bạo Vương.

“Minh Vương, giúp ta đem mấy cái xác về!” Thắng hướng về con tam giác long mà hắn vừa cưỡi khi nãy hô lớn.

Như nghe hiểu lời nói của Thắng, con tam giác long được gọi là Minh Vương liền đi tới chỗ Thắng đang đứng. Đầu này là một tam giác long trưởng thành, nó là con lớn của tam giác long đầu đàn, có triển vọng trở thành thủ lĩnh về sau. Và nó cũng là con đầu tiên có thiện cảm với Thắng, cho phép hắn ngự trên lưng mình.

Với khả năng dũng mãnh, cũng như sức chiến đấu không tầm thường nên Thắng chọn nó làm toạ kỵ, đặt tên là Minh Vương.

Khi Minh Vương đã lại gần đống xác, Thắng mới lấy đống dây thừng mà hắn đã nhờ tiểu thảo bện, gia trì thêm pháp tắc hệ kim ra để làm dây kéo.

Một đầu buộc ngang lưng Minh Vương, mấy đầu còn lại thì buộc vào xác của hung thú ăn thịt. Vì là cơ thể chúng khá lớn, nặng nề nên không thể để một mình Minh Vương kéo hết về được.

“Mẹ nó, Bạo Ngược!!! Nhanh ra đây giúp một tay!!!”

Đang nằm vặn vẹo rên rỉ trong sung sướng, Bạo Ngược liền nghe thấy tiếng quát lớn của Thắng. Nó liền tỏ thái độ không thích, thở phì phò vài cái nhưng vẫn phải vực dậy mà lủi thủi đi làm việc.



Phải nói bọn này khá nhân tính, linh trí đã đạt đến đứa trẻ hai tuổi rồi. Cũng vì vậy mà Thắng dễ dàng giao tiếp với chúng hơn.

Nhìn nó chán nản, uể oải đi tới. Thắng thực là sôi máu, tiện tay quất một cái roi lên người nó. Kẻ thì ra sức làm việc, nó thì nằm một chơi sung sướng hỏi sao Thắng không điên cho được? Bình sinh y ghét nhất bọn hay chơi lười làm.

Nhưng hiệu quả lại không thấy, trái lại còn thấy tiếng rên rỉ sung sướng từ con tam giác long này. Làm Thắng không còn gì để nói, chỉ có thể cất cái roi đi mà buộc chỗ dây thừng còn lại vào thân nó cùng đống xác.

“oanh, oanh!”

“xoạt, xoạt!”

Tiếng bước chân cự đại v·a c·hạm cùng tiếng xác thịt ma sát với đại địa làm vang lên cả vùng xung quanh.

Cả đàn tam giác long đi ra nhìn ngắm chiến tích mà các chiến sĩ đem về, trước khi nhìn thấy mấy đùng hung thú ăn thịt này đều khiến chúng hoang mang lo sợ. Nhưng giờ đây nhân sinh quan của bọn chúng cũng thay đổi từ khi Thắng tới. Sự hoang mang lo sợ đã được thay thế thành sự điên cuồng, máu chiến.

Tuy vẫn giữ tập tính ăn cỏ, không động vào chút thịt nào nhưng hành vi của chúng hiện tại giống với loài ăn thịt hơn.

“Rống, rống!”

Lũ tam giác long con vui sướng hú lớn, loăng quăng phía sau những chiến sĩ giác long mới trở về. Trên ánh mắt của chúng đều mang một vẻ hâm mộ, chờ mong.

Theo như tập tục của đàn, những con tam giác long lớn tuổi bắt đầu đi ra, tiến về Thắng đi tới. Chúng hạ thấp người xuống như tỏ ý muốn quỳ lạy một vị thần nhân.

Việc này đối với Thắng cũng đã thành thói quen rồi.



Ở thời hoang cổ, chỉ cần các loài sinh vật sinh ra chút linh trí, có chút nhận thức mà bắt gặp một kẻ mạnh hơn mình thì sẽ tự khắc tỏ lòng tôn kính, tôn thờ như một vị thánh thần.

“Được rồi, các ngươi tản ra đi! Ai về nhà nấy, ai về nhà nấy!” Thắng phủi tay hướng vế bầy đàn xua đuổi, hiện tại hắn đang rất đói bụng, không có thời gian đâu mà cùng lũ khủng long này tổ chức cái gì nghi lễ.

Thành công xua đuổi cả đàn tam giác long đi, Thắng mới bắt đầu kiếm củi khô về để chất bếp mà nấu ăn.

Vì là bật lửa của Thắng đã hết từ lâu, nên mỗi lần đốt lửa Thắng đều lôi tiểu Hoả ra làm mồi lửa để chất. Tuy cu cậu có chút không thích, phụng phà phụng phịu nhưng vẫn phải ngoan ngoãn mà làm cái bật lửa dự phòng.

Không thích sao? Thắng đã có cây roi mây được tiểu Thảo chế tạo, thêm chút cứng rắn từ hệ kim của tiểu tứ thì đến kiên cố như lão nhị cũng phải khóc oa oa thì nói gì đến nhục thân yếu đuối như tiểu hoả? Chỉ được cái nóng xung quanh người chứ có gì.

“Bùng bùng!”

Ánh l·ửa b·ùng l·ên, những giọt mỡ thơm ngon tí tách chảy xuống, mùi hương ngào ngạt từ miếng thịt chuyền ra làm Thắng nuốt nước bọt không thôi.

Sau một khoảng thời gian sinh hoạt tại nơi hoang dã cổ địa này, không những để tâm tính hắn trở nên kiên cường, cứng rắn mà còn cho hắn một khả năng nướng thịt tuyệt vời.

Lúc đầu còn nướng bên cháy bên sống, nhưng hiện tại nhìn mà xem! Thịt được nướng chín vừa, rìa ngoài thì giòn tan, bên trong thì chín tới vừa đủ giữ được dinh dưỡng tồn đọng.

Cảm nhận hương thơm, Thắng không kịp chờ đợi mà đút hết vào mồm. Cảm giác đằm vị từ thịt khiến hắn như đang bay bổng trên thiên đường. Chỉ là thiếu chút vị mặt mà thôi.

“Xem khi nào rảnh, phải kiếm chút muối về mới được. Chỗ muối trong balo hết mất rồi!”

Vừa nhai ngấu nghiến hắn vừa lẩm bẩm.

Một bên, lũ tam giác long con vẫn cứ tròn xeo đôi mắt mà nhìn Thắng, chúng có vẻ khá tò mò thứ trên tay của y.

Giải quyết xong chỗ thịt hung thú, Thắng mới thoả mãn mà kiếm chỗ nghỉ ngơi. Việc tu luyện không thể cứ mãi cắm đầu vào là tốt, đôi khi phải để cho tinh thần thư giãn, thoải mái thì việc tu luyện mới có hiệu quả cao.

Chẳng phải các cụ có câu “dục tốc thì bất đạt” hay sao.