Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 3




Đón sao băng xong, Hải Uyên không vội vào nhà, nhớ chuyện mình định làm nhưng bị phân tâm nên ngồi tại đây làm luôn.

Giữa không gian tối khịt, thấp thoáng ánh đèn mập mọ phía ngoài xa, ánh đèn màu trắng sáng soi chiếu lên gương mặt cô gái. Từng đường nét hài hòa, làn da trắng, và đôi mắt hơi sưng nhẹ vì cơn bức bách vừa rồi.

Hải Uyên nhấn nút đăng bài, vừa buông tay xuống thì điện thoại lại rung, màn hình hiển thị: Boy Kinh tế đã bình luận về bài viết của bạn.

Hải Uyên nhận ra cậu bạn này, anh ta thường xuyên like bài viết lẫn tranh cô vẽ, tuy vậy nhưng lâu lâu mới bình luận vu vơ vài câu, cả hai thậm chí còn chưa nhắn tin riêng lần nào.

Bên dưới bài viết bày tỏ sự bối rối khi phân vân giữa nguyện vọng của ba mẹ và mình, Boy Kinh tế bình luận:

[Muốn vừa thực hiện ước mơ của ba mẹ, vừa thỏa mãn đam mê của bản thân? Nàng Quýt, cô cũng tham lam quá đấy. Nhưng mà có một cách, học song song cả hai chuyên ngành, cô thấy sao?]

Không phải Hải Uyên chưa từng nghĩ đến chuyện này, mà là nó rất khó để thực hiện. Một là vấn đề học phí, hai là bố trí thời gian.

[Tôi sợ không sắp xếp được thời khóa biểu của hai bên, cân bằng không tốt sẽ bị lỡ cả hai.]

Giống như có thần giao cách cảm hay thấu hiểu lòng người, Boy Kinh tế gửi cho Nàng Quýt một tin nhắn riêng ngay sau đó, một tin nhắn khiến Hải Uyên thấy chạnh lòng và muốn khóc thêm lần nữa.

[Lo học phí à?]

Hải Uyên chưa kịp trả lời lại, người kia tiếp tục nhắn: [Thương Kinh thì tôi không biết, nhưng nếu là Ưng Châu thì chắc sẽ có chỗ cho cô.]

[Đại học Ngoại ngữ Ưng Châu nằm chung một khu với Đại học Mỹ thuật Ưng Châu, đi qua đi lại cũng chỉ vài trăm mét, đỡ tốn tiền xe. Còn về học phí, Đại học Mỹ Thuật Ưng Châu đang tổ chức thi năng khiếu gì đấy, hình như có học bổng cho giải nhất. Tôi học kinh tế nên không rõ, cô tự tìm thử xem.]

Sau khi cảm ơn Boy Kinh tế về gợi ý đáng giá, Hải Uyên truy cập vào website trường, quả thật có kỳ thi như lời anh nói.

***

Sáng hôm sau, bầu không khí trong nhà không vãn đi được chút nào. Người ngoài nhìn vô sẽ thấy bình thường, như người bên trong thì sẽ thấy gượng gạo.

Cả bữa cơm, ai nấy đều cúi mặt dùng phần của mình. Bà Liên và ông Tú vì chuyện hôm qua nên cũng không nhắc lại, chỉ nhắc nhở Hải Uyên giữa gìn sức khỏe, kẻo quá sức sẽ ngã bệnh.

Những này tiếp đó, bầu không khí vẫn tiếp diễn như vậy, mỗi người đều cảm thấy khó xử vô cùng. Khó chịu quá, bà Liên trong bữa tối của ngày đăng kí nguyện vọng cuối cùng mở lời hỏi: “Con quyết định thế nào rồi?”

Thời điểm hiện tại, toàn bộ thủ tục dự thi năng khiếu và nguyện vọng thi đại học, Hải Uyên đều đã chuẩn bị sẵn sàng, cả kế hoạch trong đầu cũng được sắp xếp ổn thỏa. Vấn đề hiện tại là ba mẹ cô có đồng ý hay không?

Hải Uyên hạ đũa, điểm nhìn rơi vào mấy món thức ăn trên bàn, cô không dám nhìn thẳng vào mắt ba mẹ, “Con không thích tiếng Anh, vậy nên…con học tiếng Trung…được không ạ?”

Căn bếp nhỏ đột ngột rơi vào im lặng, xung quanh nghe rõ mồn một tiếng quạt máy đang chạy, tiếng chim hót và tán cây xào xạc ngoài sân.

Nguyện vọng của Hải Uyên, bà Liên đương nhiên sẽ ủng hộ. Và bà cũng biết, người chồng này của bà rất tự hào với đam mê của con, nhưng phải giả làm người xấu để con bà có một tương lai ổn định hơn.

Qua một hồi, ông Tú khẽ thở dài một tiếng. Ông gắp thức ăn vào bát Hải Uyên, chậm chạp nói: “Ừ, ngoại ngữ là con đường an toàn, con không học được tiếng Anh thì theo tiếng Trung cũng được.”

Bầu không khí sau đó cũng trở nên dễ thở hơn, dần dần, mọi người lại trở về với cuộc sống sinh hoạt như thường lệ.

***

Khoảng thời gian chạy nước rút ôn thi rất đáng nhớ, và cũng có thể là ám ảnh nhất đối với một số người. Nó mang theo mọi hoài bão, ước vọng, kỉ niệm, niềm vui, nước mắt, mồ hôi, tất cả đều vội vã trôi theo dòng thời gian, mãi mãi không thể trở lại.

Thoắt cái, mấy ngày để hoàn thành thủ tục nhận học bổng và hồ sơ nhập học trôi qua.

Hôm nay là ngày đầu tiên Hải Uyên chuyển đến ký túc xá – nơi ở dành cho thủ khoa đầu vào đại học Mỹ thuật Ưng Châu, cũng là ngày sinh nhật đầu tiên ở thành phố mới.

Dù là sinh nhật của Hải Uyên, nhưng lại là buổi chiều một ngày bình thường với mọi người. Vì thế, rạp chiếu phim nằm bên trong khu trung tâm thương mại không quá đông đúc, việc mua vé diễn ra rất dễ dàng.

Thế nhưng, khi mua vé, Hải Uyên nhớ rõ cô đã chọn một vị trí an toàn, nói đúng hơn là xung quanh không có ai ngồi. Vậy mà tại sao, bên cạnh lại xuất hiện một cặp đôi? Phải chăng là do cô đã mua vé quá sớm?

“Nhìn cái gì? Tôi đẹp trai lắm à?” Hồng Khánh liếc sang cô gái bên cạnh đã lén lút nhìn mình từ nãy giờ, nhếch miệng cười.

Hải Uyên thoáng giật mình, lắc đầu liên tục. Để tránh cho bạn gái anh hiểu lầm, Hải Uyên vội vàng cầm bắp và nước, di chuyển sang vị trí cách anh ba ghế. Xong thì lơ đãng sang màn hình chiếu, xem tạm quảng cáo phim.

Hành động của Hải Uyên khiến Hồng Khánh rất không hài lòng, lén nhìn anh mãi mà không công nhận anh đẹp trai thì thôi đi, còn né anh như né tà?

Hồng Khánh thổi phù phù về phía Hải Uyên, hi vọng sẽ gây được sự chú ý. Nhưng tiếc thay, Hải Uyên hoàn toàn không thể nghe thấy tiếng gió nhỏ như tiếng muỗi kêu phát ra từ miệng anh.

Bất quá, Hồng Khánh đảo mắt một vòng, quan sát xung quanh thấy vắng người, phim cũng chưa đến thời gian chiếu, nỗi lo làm phiền người khác giảm đi đáng kể. Lúc này, Hồng Khánh mới cất tiếng gọi: “Này.”

“Ê.”

“Này!”

Hải Uyên lơ ngơ nhìn chàng trai, chỉ vào bản thân mình, “Anh gọi em ạ?”

“Nếu không thì tôi gọi vong à?”

“…”

Hồng Khánh giật bàn tay đang bị bạn gái kéo lại, quay hẳn người sang phía Hải Uyên, tay chống cằm, “Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Hải Uyên lâu nay rất dễ ngại người lạ, đặc biệt là con trai, lý do đơn giản nhất: cô không muốn tự đẩy mình vào những rắc rối. Thế nên khi chàng trai trước mắt hỏi, Hải Uyên cực kỳ e dè, sợ rằng mình đã vô tình gây chuyện với người ta.

“Xin lỗi, câu hỏi gì ạ?”

Hồng Khánh nghĩ cô nàng kia cố ý làm lơ, trong lòng cảm thấy khó chịu. Anh đứng bật dậy, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh Hải Uyên.

Bất ngờ trước hành động, mắt Hải Uyên vẫn nhìn anh, nhưng người hơi ngả về phía sau, muốn giữ một khoảng cách an toàn.

Hồng Khánh đột nhiên thấy buồn cười, “Tôi ăn thịt em à?”

“Không…”

“Vậy em tránh cái gì?”

Lần này, Hải Uyên đã lấy lại được bình tĩnh, “Xin lỗi, em hơi sợ người lạ.”

Trên đời này có thể tồn tại một loại sợ kỳ lạ như vậy sao?

“Sợ còn nhìn lén tôi?”

Hải Uyên hít một ngụm khí, tay nắm chặt ly nước trong tay, nhỏ giọng nói: “Tại vì…tóc anh đẹp.”

Tóc đẹp? Chứ không phải vì anh đẹp?