Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 36




“Bà Hải!”

Mắt ông đục ngầu, hốc mắt đỏ hoắm, khóe mắt hình như còn ứ đọng một giọt lệ. Dưới làn da mỏng rám nắng của ông, gân guốc nổi rõ hết cả.

Có lẽ, ông đã nghe được cuộc cãi vã, nên cơn tức giận mới lên đến đỉnh điểm. Và khi nghe được tiếng bát vỡ vang lên, dự điềm chẳng lành, ông mới bùng nổ, đá mạnh cửa đi vào.

Bà Hải nhìn tròng mắt chồng toàn màu đỏ của lửa, mồ hôi lạnh của bà tuôn ra ngày một nhiều. Tay chân bà lạnh toát, mặt mũi trắng bệch, miệng lắp bắp không thành lời.

“Ông ơi…” Hải Uyên mếu máo gọi.

“Ông đây, ông đây rồi Quýt à.” Ông nội xót xa nom cháu gái cưng đang nước mắt lưng tròng. Rồi cố gắng nén đi cơn thịnh nộ, gằn mạnh: “Nhật! Nói hết cho ông nghe.”

“Dạ, thưa ông.” Đức Nhật gật đầu, thành thật khai báo: “Năm chị Uyên học lớp 12, bác Tú không cho chị Uyên theo hội họa, chị Uyên đôi co với bác. Bà nội biết nên gọi chị Uyên sang nhà bà nói chuyện, cháu mới đi học về…cũng có mặt ở đó. Bà khuyên không được chị, nên đã ném chai rượu mơ của ông vào người chị. Vị trí sau gáy…là chỗ chị xăm hiện tại.”

Đức Minh luôn sợ hãi chuyện bà nội sẽ gặp Hải Uyên, sau đó cay nghiệt với chị, nên mới muốn em trai ra đón. Thêm cả, ba cậu cũng có mặt, cậu tưởng rằng chị sẽ không bị bắt nạt.

“Bà…cháu tưởng bà chỉ không cho chị Uyên tham gia chung kết…cháu không ngờ…” Không ngờ người bà mà cậu kính trọng lại là một người độc ác, tàn nhẫn như vậy.

Ông nội giận dữ mà đỏ hết mặt, tay chỉ chỉ vào bà Hải, “Tôi…tôi biết ngay mà…có phải bỗng dưng mà cháu tôi bỏ thi.”

Ông nội là chiến sĩ cách mạng, võ nghệ của ông tuyệt đối không thể xem thường. Không chỉ hai cậu con trai của ông, mà cả cháu ông cũng được ông đích thân chỉ dạy.

Hải Uyên từ bé đã mê làm cảnh sát, nên chí học võ rất cao.

Vậy mà trận thi chung kết cấp tỉnh năm Hải Uyên lớp 10, cháu ông đột nhiên than đau bụng, nên bỏ thi.

Đối thủ của Hải Uyên, không ai khác chính là Đức Minh.

Thuở ban đầu, ông nội chỉ sinh nghi rằng bà Hải to nhỏ gì đó nên cháu ông mới nản lòng. Ngàn vạn lần không dám tin, điều đó là sự thật.

Mất đi danh hiệu quán quân bởi một lý do nhảm nhí như vậy, Hải Uyên cũng mất đi chí hướng. Mãi đến lớp 12, cơ hội dấn thân vào hội họa tăng vọt, tài năng của cô từ đó mới được phát huy.

Ông luôn tự hào, hạnh phúc vô cùng, vì cháu gái của ông tìm được con đường mới, và thành công như bây giờ.

Vì vậy mà ánh mắt của ông khi nhìn bà Hải và Hải Uyên mới có sự khác biệt rõ rệt như thế. Với bà Hải phẫn uất bao nhiêu, với Hải Uyên càng bi ai, thương xót bấy nhiêu.

Ông chầm chậm bước đến, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Hải Uyên, dắt tay cô bước khỏi đống mảnh vỡ đó, dịu dàng nhắc nhở: “Từ từ thôi, cẩn thận, kẻo dẫm phải thì rách chân mất.”

Lồng ngực ông nội phập phồng, hòa hoãn nói với Đức Minh: “Đưa chị đi bệnh viện, chăm chị cho cẩn thận. Vết thương mà nhiễm trùng, hoặc chị có mệnh hệ gì, ông trực tiếp hỏi tội cháu.”

Trước lúc rời đi, Hải Uyên ầng ậc nước mắt, thỉnh cầu một chuyện: “Xin mọi người…đừng kể chuyện ngày hôm nay với ba mẹ cháu.”

“Ừm,” Ông nội xé lòng đáp lại, “Quýt, trong mắt ông, cháu lúc nào cũng là bé ngoan của nhà mình. Làm những gì cháu muốn, ông luôn ủng hộ cháu, mãi mãi như thế.”

Chuyện vừa rồi cũng vậy, ông rất hài lòng khi Hải Uyên biết phản bác, bảo vệ chính mình. Hơn nữa còn xin không kể lể sự tình này với ba mẹ, là vì không muốn tình cảm giữa con trai và vợ ông sứt mẻ thêm.

Nhưng ông lại bất mãn, vì sao cháu gái ông lại giữ khư khư những bí mật hãi hùng đó? Là vì không muốn tình cảm gia đình thêm rạn nứt.

Hải Uyên của ông nội vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, ông tuyệt đối tin tưởng cháu gái sẽ không bao giờ làm ông thất vọng.

Hai đứa trẻ vừa ra khỏi cửa, ngọn núi lửa trong ông bừng bừng phun trào. Ông lao vào trách mắng bà một trận rất lớn, còn bà Hải vì kinh hãi trước khí thế của ông nên chỉ cố chấp cãi được mấy câu đầu.

Đó là lần đầu tiên trong chừng đó năm cuộc đời, chú Tài cảm thấy ba mình thật sự quá đáng sợ. Trông ông giống hệt một con mãng xà khổng lồ với đôi mắt đỏ như máu, mà con mãng xà này biết thổi lửa, ngọn lửa khiến người khác phải run rẩy mà quên cả bỏ chạy.

***

Đức Minh đưa Hải Uyên đến bệnh viện, rồi lại đưa chị về công ty. Một chặng đường, một khoảng thời gian dài, một người dễ xúc động như chị chẳng hề khóc thêm một giọt nào, khiến cậu không khỏi kinh ngạc.

Đức Minh dừng xe trước cổng công ty, xoay người đối diện Hải Uyên, lo lắng hỏi: “Chị, chị thật sự không sao chứ?”

Hải Uyên mỉm cười, “Không sao, dăm ba cái vết thương này hai ba ngày là lành ấy mà.”

Vốn dĩ, điều Đức Minh muốn hỏi không chỉ có vết thương. Nhưng cậu không dám hỏi thêm, vì sợ chị sẽ suy nghĩ nhiều.

Đức Minh thở dài, ghé sát lại, thổi vào cái trán quấn băng gạc của Hải Uyên, “Mau mau lành nhé.”

“Ừm,” Hải Uyên chỉ vào áo hoodie của em họ, hạ giọng: “Chị mượn mặc một hôm được không?”

Đức Minh giương mắt nhìn với vẻ ngại ngùng, “Áo này em chưa giặt, hay em mua cho chị cái khác?”

Hải Uyên phì cười: “Không cần, chị mặc mượn buổi tối thôi. Hôm nay trời hơi lạnh, mà hành lý chị soạn không có áo dày thế này.”

Đức Minh chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lấy trong túi áo ra một tấm ảnh, sau đó mới cởi áo khoác. Cậu dùng tay phủi phẳng áo, đưa cho chị, kèm theo tấm ảnh.

“Khoa nhờ em đưa cho chị đấy, ghi chú ở đằng sau, chị nhớ phải đọc. Còn nữa, nó bảo em dặn chị, nếu trên đường đi mà gặp người này thì tránh càng xa càng tốt.”

Đăng Khoa về nhà từ đầu tuần, phần là để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới. Sợ rằng chuyến đi khởi hành vào thời gian Hải Uyên đang đi làm, nên đành phải chuyển sang Đức Minh giúp.

Hải Uyên cầm tấm ảnh trên tay, chỉ liếc sơ qua một cái, “Chị biết rồi.”

Cô tháo dây an toàn và rời khỏi xe. Trước khi quay vào công ty, Hải Uyên còn ngoảnh lại, kĩ lưỡng dặn dò: “Mai chị không tiễn được, hai đứa thượng lộ bình an nhé. Nhớ ăn uống đầy đủ, mang theo cả thuốc thang, cẩn thận bị sốc thời tiết mà đổ bệnh đấy.”

***

Thời điểm hiện tại đã hơn 10 giờ tối.

Có lẽ vì mấy đêm trước thức khuya dậy sớm, nên hôm nay cơn buồn ngủ đến sớm hơn. Từ công ty về nhà mới hơn 7 giờ tối, Hồng Khánh chỉ tùy tiện ăn ít cháo còn sót lại trong nồi sau khi hâm nóng, rồi lên phòng tắm rửa, sau đó liền rơi vào giấc ngủ.

Nhưng dường như trời không thương anh, chẳng mấy khi Hồng Khánh muốn ngủ sớm thì lại gặp phải ác mộng.

Trong giấc mơ, Hồng Khánh đứng một góc phòng, là phòng làm việc của Hải Uyên.

Cả dãy lầu tối thui, không một ánh đèn. Ánh sáng duy nhất giúp anh nhìn thấy được mọi thứ là ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, một thứ ánh sáng mơ mơ hồ hồ rất kỳ diệu.

Gương mặt trắng bệch cùng mái tóc sáng màu của Hải Uyên hiện rõ trước mắt anh.

Đôi mắt kia đang hướng về bức tranh, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, rất vô hồn.

Hồng Khánh cố gắng tiến đến nhìn xem bức tranh có gì, nhưng một màu đen đặc quánh làm mờ bức tranh đó, anh không thấy được.

Anh quay đầu lại nhìn Hải Uyên, nét mặt cô vô cảm đến đáng sợ.

Hồng Khánh không cảm nhận được hiện tại mình đang nóng hay lạnh, nhưng anh biết, Hải Uyên chắc chắn đang rất lạnh.

Điều hòa hiển thị con số 0 độ C, dưới chân Hải Uyên dẫm vào một chậu toàn đá lạnh, ngập lút cổ chân cô. Trên người cô chỉ mặc duy nhất một chiếc váy hai dây mỏng manh màu trắng ngà, ngắn ngang đùi.

Hồng Khánh cởi chiếc áo sơ mi của mình, nửa thân trên của anh giờ đây trần trụi, nhưng anh không thấy lạnh. Anh khoác áo lên người Hải Uyên, lạnh lẽo cất giọng: “Em đang làm cái trò…?”