Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 62: Da anh dày như đòn bánh tét






Bẵng đi một tuần yên ổn, ngày Hồng Khánh phải lên máy bay, bắt đầu chuyến công tác dài những một tháng của mình cũng đến.

Hơn 4 năm trước, khi Hồng Khánh một mình rời khỏi Ưng Châu đến Thụy Sĩ du học, điều duy nhất khiến anh luyến tiếc là Hải Uyên.

Sau hơn 4 năm, Hồng Khánh cùng đồng nghiệp rời khỏi Ưng Châu vào miền Nam công tác, điều duy nhất khiến anh lo lắng, cũng chỉ có mình Hải Uyên.

Trước ngày xuất phát, hầu như đêm nào Hồng Khánh cũng lục đục, quanh quẩn hết trong bếp rồi đến phòng ngủ. Cho đến ngày đi, khắp gian bếp, phòng ngủ, phòng khách, đến cả trước cửa nhà vệ sinh của căn hộ cũng được dán đầy giấy nhớ.

[Không được uống nước lạnh vào buổi sáng.]

[Không nên ăn đồ ăn liền, phải ăn cho tròn bữa một cách đàng hoàng.]

[Không được bỏ bữa.]

[Không được xem ti vi quá trễ, mắt em sẽ mỏi lắm.]

[Không nên thức khuya làm việc, hại sức khỏe.]

[Không được ngủ dưới đất, em sẽ cảm lạnh.]

[Không được tắm sau 8 giờ tối, rất dễ bị ốm.]

[Gội đầu xong nhớ phải sấy tóc.]

Đồ ăn trong tủ lạnh được Hồng Khánh trữ rất nhiều, thậm chí ngăn đông kín gần hết, không còn chỗ để nhét bất kỳ một hộp kem nào. Ngăn dưới thì ngập tràn rau củ quả mà Hải Uyên hay ăn, tất cả đều đã được anh sơ chế và rửa sạch hết. Kệ để đồ ăn liền được bồi đắp thêm rất nhiều đồ ăn vặt, nước trái cây, và cả sữa.

Hải Uyên có một thói quen rất xấu, đó là bất chấp ngủ trên mọi địa hình, sofa, sàn nhà, bàn làm việc… Chỉ cần cơn buồn ngủ ập đến, chỉ cần có một cái chăn và gấu bông để ôm thì ngủ ở đâu, với cô chẳng còn quan trọng nữa. Mà thời tiết Ưng Châu vào nửa cuối mùa thu mưa rất nhiều, đa số là những cơn mưa rào rải rác, dai dẳng, khiến tiết thời lạnh càng thêm lạnh. Vậy nên anh vẫn luôn đau đáu vấn đề này, tuy nhiên cho đến bây giờ vẫn chưa thể khắc phục.

Đứng giữa sảnh sân bay, Hồng Khánh khẽ nhéo má cô, nghiêm nghị nhắc nhở: “Không được ngủ bậy dưới sàn nhà, không được uống nước lạnh vào buổi sáng, không được ăn quá nhiều kem, không được tắm trễ, không được bỏ bữa.”

Hồng Khánh trầm ngâm suy nghĩ xem còn từ nào để ghép vào đằng sau hai chữ “không được” không, lát sau buông ra một câu: “Quan trọng nhất, không được lại gần, càng không được để bất kỳ thằng con trai nào tương tư em ngoài anh, nghe rõ chưa?”

Trông Hải Uyên cứ mãi chăm chú nhìn anh mà chẳng có ý định hồi đáp, khiến anh không khỏi bất mãn, bạn gái anh chắc không phải là muốn từ chối đấy chứ?

Hai bàn tay nhéo má cô tăng lực đạo thêm một chút, Hồng Khánh lạnh giọng: “Không muốn nghe lời anh hửm?”

Bấy giờ Hải Uyên mới ngân nga một chữ “ừm” dài, nét mặt có hơi không hài lòng, gạt tay anh ra, sau đó xoa xoa hai bên má ửng đỏ của mình, “Anh cứ như ba em ấy, dặn tới dặn lui, em chẳng phải con nít, em biết tự chăm sóc mình mà. Còn nữa, anh nhéo má em mãi, nó xệ xuống thì làm sao?”

Hồng Khánh nhướng mày nhìn cô nàng đang phụng phịu trước mặt, ngơ ngơ ngác ngác cong môi cười, “Thì anh đền cho em.”

“Đền kiểu gì?”

“Anh đổi má của anh cho em, được không?”

Hải Uyên bĩu môi, làm bộ chê bai anh: “Thôi, da anh dày như đòn bánh tét, em chẳng thèm.”

“…”

Đang lúc ngỡ ngàng đực mặt ra đấy, thì bắt đầu có loa phát kêu gọi khách hàng chuẩn bị lên máy bay, Hồng Khánh mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Anh ôm cô một cái rất chặt, trầm trầm giọng: “Buổi tối đừng ra ngoài một mình, trước khi đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận. Buổi tối anh sẽ gọi điện, rồi trông em ngủ, nhớ chưa?”

Hải Uyên vỗ nhẹ vào lưng anh, có chút thắc mắc: “Sao phải trông em ngủ?”

Bởi vì cô rất sợ ma, Hồng Khánh định đáp rằng sợ ma bắt cô đi, nhưng lại nghĩ mình không nên nói, tránh khiêu gợi lại hình ảnh mấy con ma vào đầu cô. Vì vậy mới sửa thành: “Để anh xem xem em có dám lăn xuống đất ngủ không.”

“…”

Sau khi nói lời tạm biệt, Hồng Khánh bất chợp bóp má cô, cắn nhẹ một cái rồi điềm nhiên nói: “Đợi chủ nợ về nhé cục nợ.”

***

Kể từ lúc Hồng Khánh bắt đầu công tác, tần suất hai người nhắn tin qua Zalo tăng nhiều đáng kể, tuy nhiên đều là gửi voice chat, phần vì hai người muốn nghe giọng của nhau, phần vì cả hai đều làm biếng gõ tin nhắn. Đều đặn mỗi tối sau khi ăn xong, anh sẽ gọi video cho cô, xem cô làm việc, trông cô ngủ, cho đến tận sáng sớm khi cô dậy, anh mới tắt.

Về phần Hải Uyên, thời gian đầu thiếu hơi Hồng Khánh, quả thực cảm thấy khá trống vắng và không quen. Nhưng với người có xu hướng thích ở một mình như cô mà nói, chuyện này không có gì đáng ngại, chỉ là mỗi ngày trôi qua, cô sẽ nhớ anh thêm một ít.

Cũng từ ngày hai người bắt đầu yêu xa, công việc của Hải Uyên bận rộn hơn rất nhiều.

Ngoài ra, cô còn được ưu ái trao cho một chức vụ mới: cố vấn tình yêu cho mẹ bầu.

Một buổi chiều muộn, khi chuẩn bị tan làm, cô và Vân An cùng lúc nhận được một dòng tin nhắn của An Nhiên: [Hình như mình có em bé rồi.]

Vân An chạy vội vào phòng làm việc của Hải Uyên, cả hai thơ thẩn nhìn nhau, muốn xác nhận xem có phải dạo gần đây công việc nhiều quá, mắt mũi đầu óc lú lẫn rồi hay không.

Nhưng An Nhiên lại gửi tiếp một tin nhắn, là hình ảnh que thử thai hai vạch đỏ chót.

[Làm sao đây?]

[Anh hai sẽ đánh mình bẹp dí mất, còn ba mẹ mình nữa.]

[Mình còn trẻ lắm, mình chưa muốn chết.]

Lúc bấy giờ, hai người mới tá hỏa, gấp rút xuất phát đến nơi ở của An Nhiên.

Bên trong căn hộ phủ toàn một màu xanh mint, An Nhiên rũ rượi cuộn mình rớt nước mắt trên sofa, còn Hải Uyên và Vân An ngây ngô quan sát tỉ mỉ que thử thai để trên bàn, như thể đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mới nhìn thấy vật dụng này.

Duy trì được một lát, Vân An ngập ngừng mở lời: “Của ai?”

“Tuấn,” An Nhiên mếu máo nắm tay của Hải Uyên, “Thầy Tuấn dạy tụi mình đấy.”

Hải Uyên tròn xoe mắt, nét mặt hoang mang cực độ, “Có phải…cậu nên giải thích…” Cô đá mắt sang que thử thai, nói tiếp: “Tại sao…có cái này?”

Qua một hồi, người dỗ dành, người trấn an, người khóc lóc kể, đại khái thì Hải Uyên và Vân An đã nắm được tình hình.

Vào ngày hội thảo kết thúc, tối đó cả nhóm của An Nhiên ăn mừng mãi đến tận đêm, đương nhiên bao gồm cả Hoàng Tuấn.

Trong ba người, chỉ có Vân An khi say là không làm loạn. Hải Uyên một hai đều gọi tên Hồng Khánh, vừa vặn vẹo tìm chỗ thoải mái để ngủ. Riêng về An Nhiên, một lần say là một lần báo động, chuyên gia cởi áo ngoài khoe bra.

Mượn men rượu, An Nhiên loạng choạng kéo tay Hoàng Tuấn ra chỗ vắng người. Cô dồn anh vào tường, mạnh bạo hôn môi anh, mùi rượu phảng phất trên đầu môi, chuyển sang đầu lưỡi, rồi lan tỏa khắp khoang miệng. Đắm đuối đến khi cảm thấy khó thở, cô mới buông anh ra, dửng dưng nhếch mép cười: “Ngon đấy, hôn người mình yêu có khác.”

Hoàng Tuấn đờ đẫn như pho tượng, vô thức đi theo cô đến lúc về phòng.

“Làm gì?” An Nhiên vừa nấc cụt, vừa ngân giọng trong bộ dạng say mèm, “Muốn ngủ cùng à?”

Như thể ma xui quỷ khiến, Hoàng Tuấn gật nhẹ đầu, xong liền được An Nhiên kéo vào phòng chung.

Cô thành thạo cởi áo sơ mi bên ngoài, từng tấc da tấc thịt mịn màng dần dần lộ ra, hai gò bồng ẩn sau chiếc bra ren màu nude, bất chợt khiến toàn thân Hoàng Tuấn trở nên rạo rực.

An Nhiên quay sang người đàn ông ngà ngà say ngồi trên giường, bình thản hỏi: “Cởi áo ra ngủ cho mát, giống em này."