Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 67: Anh về rồi, nhưng anh không vui






Quãng đường từ Thương Kinh đến Ưng Châu tuy rằng dài, nhưng vẫn có thể đi và về trong ngày được. Phần nữa vì công việc của Hải Uyên đang bỏ dở, còn Đức Minh thì cả công việc lẫn việc học, nên cả hai quyết định xuất phát ngay buổi chiều.

Suốt mấy tiếng ở trong phòng bệnh, chỉ có tiếng của bà Hải nói chuyện với Đức Minh và chồng. Hải Uyên biết bà chẳng ưa gì mình, chịu cho mình ở lại trong phòng này đã là chuyện may mắn, nên cô biết thân biết phận, một lời cũng chẳng dám hỏi han.

Vào đầu giờ chiều, sau khi thanh toán viện phí cho bà xong, Hải Uyên vào nhà vệ sinh trước khi về phòng bệnh lấy đồ. Nhưng cũng vì sự chậm trễ đó, cô mới có cơ hội nghe được cuộc trò chuyện giữa ông nội và Đức Minh.

“Ba mẹ cháu với nhà bác Tú không biết chuyện bà nhập viện à ông?”

“Thật ra, bà không có gì nghiêm trọng đến mức phải nhập viện cả, nên không cần gọi ba mẹ hai đứa đến. Mà tốt nhất cũng đừng nói cho chúng biết, kẻo lại lo.”

“Ông biết cháu đang muốn hỏi cái gì.” Ông nội thở một hơi dài, ngữ điệu vô cùng áy náy: “Mấy hôm trước, thằng Tú sang cãi nhau với bà, nó biết chuyện của bà với bé Quýt rồi. Ông cũng chẳng biết bà cháu nghĩ cái gì, đóng cửa ngồi trong nhà hơn một tuần liền. Bỗng dưng hôm nay bảo chóng mặt, muốn vào viện, rồi gọi hai đứa xem sao.”

Ông nội lắc nhẹ đầu, vừa thấy hổ thẹn, vừa thấy có lỗi, nhưng cũng có chút mừng, “Bày ra thế này, chắc là muốn xem bé Quýt đối với bà như thế nào. Lần này, hi vọng là bà cháu thật sự biết mình sai ở đâu.”

“Bác Tú nói gì với bà mà bà lại làm thế hả ông?”

Ông nội kéo Đức Minh lại gần, thanh âm vừa khàn vừa nhỏ, giống như một lời tâm sự.

Tuy nhiên đứng ở vị trí này, Hải Uyên chỉ nghe thấy tiếng xì xào bị nhiễu loạn, nửa chữ cũng không nghe cho trọn vẹn được, cũng chẳng buồn nghe nữa.

Nhưng đoạn hội thoại phía trước đã nghe lọt rồi, nên nó cứ văng vẳng trong đầu cô, mãi cho đến lúc xe đã bắt đầu lăn bánh vẫn chưa chịu dừng.

Dù là đường cao tốc, nhưng là tuyến giao thông trọng điểm của cả nước, vì vậy mà chuyện kẹt xe vào giờ cao điểm là khó tránh khỏi.

Nhân lúc còn đang đợi xe trước di chuyển, Đức Minh lấy trong túi áo khoác một phong bì đưa cho Hải Uyên, “Bà nội cho chị đấy.”

Hải Uyên hơi ngạc nhiên hỏi: “Tự nhiên cho chị?”

“Bà nói mình đi đường xa về thăm bà, nên bà cho. Chị cầm đi, em cũng có mà.”

“Không, em giữ lấy đi, lựa lúc nào trả lại cho bà.” Cô kiên quyết nói.

“Nhưng mà…”

Hải Uyên dựa lưng ra sau ghế, nhấn nút mở hé cửa sổ ra một ít cho thoáng khí, rồi từ từ nhắm mắt, nói thêm một câu: “Chị nói rồi, chị không nhận đâu. Hoặc là em giữ lấy, xem như chị cho em. Hoặc là trả lại cho bà. Đừng làm trái ý chị.”

Làn xe phía trước bắt đầu di chuyển, Đức Minh gạt cần số và đạp ga. Cậu bất đắc dĩ bỏ lại phong bì vào túi áo, nhưng chắc chắn sẽ không trả lại cho bà, càng không giữ làm của riêng.

Vì sau khi đưa cho cậu hai phong bì, phân chia rõ ràng, bà đã nói: “Nếu con nhóc kia không chịu nhận thì cháu lựa mua đồ cho chị, quần áo hay đồ ăn cũng được, miễn là nó thích.”

Cậu liếc sang Hải Uyên, nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được tính tò mò: “Chuyện hôm nay, chị có định nói cho anh Khánh biết không? Cả hôm chị đi bệnh viện nữa.”

Hải Uyên nhắm mắt, lười biếng đáp: “Em nghĩ sao?”

“Em á?” Đức Minh ậm ừ suy ngẫm một chốc, trả lời: “Em nghĩ là chị nên nói, anh ấy là bạn trai chị mà. Với lại, cái tính của anh Khánh, chị mà giấu, anh ấy chắc chắn sẽ phát hỏa cho xem.”

Đức Minh nói không sai, có điều: “Chị sẽ nói, nhưng không phải bây giờ.” Ít nhất, là cho đến khi anh an toàn trở về Ưng Châu.

Buổi tối về đến nhà, Hải Uyên hoàn toàn bị rút hết sức lực. Cô cố gắng lết thân vào nhà tắm rửa mặt và thay quần áo, sau đó nằm bẹp dí trên sofa, ngủ một mạch đến sáng.

***

Có thể là vì tối hôm qua không gọi cho Hồng Khánh, cũng quên không nhắn cho anh một tiếng, nên thái độ của anh hôm nay có chút lạ.

Hải Uyên dựng điện thoại trên bàn, để camera quay vào cô, thuận tiện thấy được anh đang làm gì.

Cô chăm chú vào màn hình máy tính, thi thoảng lại nhìn anh.

Từ đầu đến giờ, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Hồng Khánh vẫn luôn giữ nguyên một tư thế. Anh ngồi trên chiếc ghế xoay, chân vắt chéo, tay đặt lên đùi, lưng dựa vào ghế, trông rất thoải mái, pha lẫn chút vẻ nghiêm nghị.

Duy trì được thêm một lúc, Hải Uyên tháo kính, định bụng sẽ để cho đầu óc nghỉ ngơi chừng vài phút mới tiếp tục.

Mà ngay lúc này, cô mới phát hiện ra vẻ mặt của Hồng Khánh. Hàng chân mày anh chau lại, không giống như đang nghiền ngẫm, cũng không giống như đang khó chịu, mà ngược lại, trông anh giống như đang trông chờ điều gì hơn.

Tuy nhiên khi Hải Uyên hỏi đến, anh cũng chỉ thả lỏng người và đáp: “Không có gì.”

Vì chỉ 3 ngày nữa là anh sẽ về, nên cô không gặng hỏi gì nhiều.

Cố gắng thêm 3 ngày nữa thôi, là cả hai sẽ được cùng nhau thức khuya, lúc đó tâm sự cũng chưa muộn.

Thế nhưng Hải Uyên không ngờ được rằng, Hồng Khánh đã dốc toàn lực gấp rút hoàn thành kế hoạch và trở về sớm hơn dự tính.

***

Buổi chiều muộn sau khi ghé sang nhà Hoàng Tuấn, đưa một ít quà vặt cho An Nhiên xong, Hải Uyên lượn dạo một vòng quanh phố.

Cô không biết đâu là điểm dừng, và cũng chẳng muốn dừng lại. Cứ vòng hết ngã này tới ngã khác, nhưng chỉ quanh quẩn trong lòng thành phố.

Trời dần dần chuyển màu, sắc của buổi tối, và sắc của mây mù.

Hai hàng cây bên đường nghiêng nghiêng ngả ngả theo chiều gió, lá rung dưới mặt đường cũng bị gió thổi, hòa cùng bụi bay loạn xạ.

Vì có gió, mùi đất ẩm ướt, báo hiệu một cơn mưa giông đến gần hơn.

Giờ là lúc nên trở về nhà rồi, dù cho tâm trạng hôm nay không được tốt lắm, do công việc là một phần, do những lời của ông nội nói với Đức Minh hôm nọ mới là phần lớn.

Hải Uyên dừng xe ở dưới hầm, sau đó mới đi bộ vào thang máy để lên nhà.

Tâm trạng cô bây giờ vô cùng háo hức, nhưng cũng rất tò mò, vì cô đã thấy xe của Hồng Khánh đậu dưới hầm.

Hải Uyên chạm vào tay nắm cửa, đuôi mắt cô hơi cong nhẹ, miệng lẩm bẩm: “Về cũng không báo cho người ta một tiếng.”

Cạch một cái, Hải Uyên thấy anh đang ngồi xổm cho Chíp và Chum ăn.

Nghe tiếng động, Hồng Khánh cũng quay đầu lại.

Hải Uyên muốn được như bao người khác, sau một khoảng thời gian xa nhau, cô có thể chạy lại và ôm chầm lấy anh.

Nhưng trông nét mặt cứng ngắc và âm trầm, lạnh lùng của anh, cô không dám.

Hải Uyên đá chân đóng cửa, đặt chìa khóa, túi xách và túi bánh mì nướng xuống bàn.

Cô lại gần anh, nắm bàn tay vừa thô vừa lớn, nhẹ giọng nói: “Sao anh về sớm thế? Không báo với em một tiếng?”

Hồng Khánh hờ hững liếc qua túi đồ ăn đặt trên bàn, tâm tình nặng trịch nhìn lại cô, trầm giọng: “Anh không về làm sao biết em ăn uống như thế kia?”

“Lâu lâu mới ăn như thế, dù sao em cũng không đói lắm.”

Hồng Khánh im bặt hẳn, hơi nhíu mày nhìn sâu vào đôi mắt của cô, như thể đang muốn thăm dò thứ gì đó, chắc chắn chẳng phải báu vật.

Hải Uyên nén lại nụ cười trên môi mình, đảo tầm nhìn sang chỗ khác, gượng gạo nói: “Anh sao thế? Mới về đã trách em.”

Sự im lặng của Hồng Khánh khiến bầu không khí ngày một ngột ngạt, khó coi hơn. Và vì mưa đã bắt đầu tí tách, nên xung quanh càng thêm lạnh.

Cô buông tay anh, không cố gắng gượng cười nữa, xoay người chuẩn bị đi vào bếp, “Anh mới về thôi phải không? Tắm rửa nghỉ ngơi một lát đi, em nấu cơm cho anh.”

“Uyên, em còn định giấu anh đến bao giờ nữa?”