Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 71: Mình sai, nhưng anh ấy cũng không đúng






Trong gian bếp của công ty, Đức Minh vừa pha xong hai ly cà phê. Định bụng rằng đợi cà phê bớt nóng thêm một chút mới đổ vào ly đá cho cậu và Đăng Khoa.

Giữa lúc đang vừa đợi vừa canh giờ qua đồng hồ đeo tay, cậu nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi và đều đặn đang dần đi đến. Cậu ló đầu ra nhìn, nhưng không phải là Hải Uyên, mà là Vân An.

Cậu nhìn lại đồng hồ đeo tay một lần nữa, sắp đến giờ vào làm nên Vân An dùng thang bộ thay vì xếp hàng để đợi thang máy cũng không có gì lạ.

Mà điều lạ đó là Vân An chuyển động đều đều như một con rô bốt, gần như không để ý gì đến xung quanh, chỉ cắm mặt vào điện thoại với nét mặt có đôi chút căng thẳng.

“Hú, chị An ơi.” Đức Minh đứng từ trong bếp gọi, nhưng Vân An đang đeo tai nghe nên tuyệt nhiên không hề nghe thấy.

Đoạn ghi âm được ghi trong điện thoại Vân An có đến hai giọng nói, đều là của đàn ông.

[Bằng chứng đâu?]

Người kia đáp: [Vụ án đã qua những mấy năm rồi, cậu cần bằng chứng làm gì?]

[Có tác dụng mới cần.]

[Được thôi.] Người kia thở dài, song vẫn có tiếng sột soạt bị nhiễu truyền qua, [Tuy rằng tôi không biết cậu cần bằng chứng để làm gì, nhưng tôi đoán cậu đủ thông minh để biết, nó bất lợi cho cậu. Hoặc không, nó sẽ trở thành phao cứu sinh cho cuộc đời, cho lương tâm cậu, nếu cậu đi tự thú.]

Người kia ngừng một chốc, có tiếng bật lửa, giọng nói trầm trầm tiếp tục truyền qua: [Tôi ngồi tù thay cậu là do tôi cùng đường, cũng là vì hai chữ “công sinh” của bố. Nhưng nếu khoảng thời gian tôi ngồi tù khiến cậu hoàn lương, thì 5 năm tôi bỏ ra cũng không lãng phí.]

[Tự thú? Anh bị điên à? Tôi đâu có ngu mà đi tự thú?] Người đàn ông này cười nhạt: [Mà sao hôm nay anh nói lắm thế?]

Anh ta lại nói: [Bằng chứng tôi tội phạm thì tôi giữ. Anh chưa nghe qua câu “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất” à?]

[Vậy nên cậu mới hao tâm tổn sức đi nghĩ cách tán đổ con gái của ông cảnh sát kia à?] Người kia nói ngắt quãng, nhấn mạnh từng chữ: [Con gái cái ông không tin tôi là hung thủ ấy.]

“Chị An!” Thấy Vân An đang đi lệch hướng và sắp đụng vào chậu cây, Đức Minh mới nhanh chóng kéo cô lại.

Vân An nhìn Đức Minh, cô tháo một bên tai nghe, không khỏi ngạc nhiên: “Minh hả? Sao đấy?”

Đức Minh chỉ xuống chậu cây chỉ cách cô đúng hai bước chân: “Đi đường phải chú ý chứ?”

Bây giờ Vân An mới chú ý đến chướng ngại vật, cô cười gượng: “À, cảm ơn, chị đang nghe youtube nên không để ý lắm.”

Đức Minh ngượng ngùng buông tay cô, giọng điệu cũng không còn vội vã như trước: “Ừm.”

Vân An đưa một túi đồ cho Đức Minh, bên trong có vài cái bánh kẹp bơ đậu phộng, “Của Khoa, đưa giúp chị nhé.”

Trầm ngâm chỉ một thoáng, Đức Minh nhận lấy túi đồ, ậm ừ một cái.

Ngay sau đó, Trang trùng hợp đi ngang qua, cô đá mắt về hướng phòng làm việc và nói: “Cháu em đến kìa.”

Ở trong phòng làm việc lúc này, Hồng Khánh đang nhìn Bủm bằng cặp mắt khó hiểu: “Chú thông minh hơn cháu đấy ranh con.”

Hải Uyên không thèm nhìn anh, cô cười khẩy nói nhỏ: “Già cái đầu còn đi so đo với con nít.”

Tuy rằng âm lượng của cô khá nhỏ, nhưng được cái tai Hồng Khánh rất thính.

Anh nhướng một bên chân mày liếc nhìn cô, đồng thời nhếch mép cười: “Bạn gái ở đây là người yêu, người sau này chú sẽ lấy về làm vợ. Bọn chú sẽ cùng nhau đẻ ra một cô nhóc thông minh, đáng yêu hơn cháu đấy ranh ạ.”

“Điên à Khánh! Thằng bé mới có mấy tuổi mà anh dạy cái này cho nó?” Hải Uyên ngượng chín mặt, màu hồng vì xấu hổ trên mặt nhanh như chớp đã chuyển sang màu đỏ của cơn giận, thanh âm theo đó lớn hơn một chút: “Tôi nói rồi, tôi không lấy anh!”

Vì đột ngột kinh ngạc, nên đôi đồng tử của Hồng Khánh giãn ra, toàn thân như thể bị đông đá, đặc biệt là đầu.

Hải Uyên đã trả lời vấn đề này hai lần, dù rằng là trong cơn nóng giận, nhưng anh vẫn rất sợ, rất rất sợ những gì cô vừa nói là thật lòng.

Một ngụm nước bọt ít ỏi lề mề trôi qua cổ họng khô khốc của Hồng Khánh, hóa thành những giọt dầu, châm ngòi đốt cháy lồng ngực anh. Cái nóng của nó giống như hòn than đang rực lửa, vừa đau, vừa rát, vô cùng khó chịu.

Lần đầu tiên Bủm thấy Hải Uyên nổi cáu như thế nên không dám hó hé gì, chỉ biết tròn xoe mắt đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Hồng Khánh ngây người xong, không nói thêm một lời nào, não nề thở dài và rời đi ngay.

Trong khoảnh khắc đó, Hải Uyên thấy mình hơi có lỗi khi đã lớn tiếng với anh, nhưng quả thật anh bàn với một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi những câu từ đó là sai hoàn toàn.

Bủm noi theo bóng Hồng Khánh ra khỏi phòng, rồi nhìn lại Hải Uyên. Cậu giật nhẹ mép áo cô, từ từ cất giọng non nớt: “Uyên ơi, Uyên đừng tức giận.”

Hải Uyên đặt Bủm ngồi ngay ngắn lại, cẩn thận dặn dò cậu: “Lúc nãy Khánh nói với Bủm cái gì, Bủm phải quên hết nghe chưa.”

Bủm vừa gật đầu đồng ý thì Vân An đi vào, cậu nhóc liền nhảy tọt khỏi ghế, nhào đến với cô: “An ơi.”

Vân An cúi người bế cậu nhóc lên, nhéo má cậu, hỏi: “Bủm à, hôm nay trốn học hửm?”

Đoạn, Bủm chậm rãi tường thuật lại sự việc như đã nói với Hải Uyên, rồi cũng lại làm bộ đáng thương xin xỏ cô đừng mách mẹ cậu.

Vân An bế cậu bé ngồi xuống ghế, lén liếc sang căn phòng trống bên cạnh, “Mới thấy anh Khánh bước ra từ đây, vẻ mặt có vẻ không được vui lắm.”

“Thì sao?” Hải Uyên vừa ăn vừa trả lời.

Vân An khẽ híp mắt, bày giọng thăm dò: “Sao thế? Cãi nhau à?”

“Ừm.”

Vân An đưa điện thoại của mình cho Bủm, chỉ lên cái ghế xoay của Hải Uyên: “Lại đó ngồi chơi đi Bủm.”

Giải quyết được Bủm, Vân An mới hỏi tiếp: “Làm sao? Có tiện chia sẻ không?”

Động tác trên tay Hải Uyên ngừng lại, cắn môi đáp: “Mình đợi anh ấy gần một tháng trời, vậy mà mới về đã lớn tiếng mắng mình.”

Vừa nghĩ đến đấy thôi, hốc mắt Hải Uyên đã đỏ trở lại, bên tức bên tủi.

“Sao mắng?”

“Mấy hôm trước đi bệnh viện không nói với Khánh, hôm vừa rồi bà bệnh nên mình về quê gấp cũng không nói, anh ấy giận. Đã mắng mình còn không hỏi mình lý do tại sao không nói với anh, chỉ biết lên giọng dạy dỗ người khác, chẳng cần biết tâm trạng người ta thế nào.” Mép môi Hải Uyên hơi hạ xuống, cô nhẹ chớp mắt, nước mắt liền đọng thành giọt làm ướt mi.

Hải Uyên rút vội tờ khăn giấy khô trên bàn, vụng về lau tạm nước mắt, “Mấy ngày đó, mình có nhớ anh ấy cũng chẳng dám nói, tại mình sợ anh sẽ vội về với mình, rồi lỡ trên đường bị gì đấy… Nói gì đến việc mình đi bệnh viện, về nhà thăm bà bệnh?”

Vân An thở dài, ngồi sang bên cạnh ôm Hải Uyên, tay vừa vỗ vai dỗ dành.

Trong chuyện này ai cũng có lỗi, nhưng dường như chẳng ai muốn nhường đối phương một bước.

Không thể hoàn toàn trách Hồng Khánh, cũng không thể trách Hải Uyên.

Có trách thì trách trời sinh cho bạn cô cái tính suy nghĩ nhiều, mà toàn nghĩ những điều tiêu cực nên mới có cớ sự ngày hôm nay.

“Mình biết mình sai, nhưng anh ấy cũng không đúng.” Hải Uyên ấm ức, dùng giọng mũi nói tiếp: “Mình hỏi nhé, nếu đổi lại là cậu, cậu có làm thế không?”

Vân An từ tốn trả lời: “Nếu là với người mình yêu, thì chắc mình cũng sẽ làm giống cậu. Ngộ nhỡ anh ấy về vội, trên đường xảy ra chuyện bất trắc, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.”

“Người cậu yêu không phải là Thắng à?”

“Ừm.”

Không rõ vì sao, khi đối diện với ánh mắt của Vân An, Hải Uyên cảm thấy bạn cô đang có phần không được tự nhiên.

Có lẽ nào, chuyện tình cảm của họ cũng đang có vấn đề?