Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 78: Đơn phương






Thời gian tiệc tàn vào khoảng hơn 8 giờ tối, khi mà những cơn giông trước trận mưa đang chầm chậm nổi lên.

Đức Minh lái xe khá chậm, vì bây giờ cậu đang đưa một người rất quan trọng về nhà, và an toàn của người đó là trên hết.

Hơn nữa, rất hiếm khi hai người được ở riêng với nhau, Đức Minh chỉ muốn níu giữ lại khoảng thời gian này càng lâu càng tốt.

Cứ chốc chốc, cậu lại lén lút nhìn sang ghế phó lái, cậu có thể cảm nhận rõ nhịp tim mình đang đập rất mạnh.

Vì một ánh nhìn của Vân An, nó bỗng chốc đập nhanh hơn nữa.

Đức Minh nắm chặt vô lăng, cố quên đi cái ngượng ngùng đang bao vây lấy mình, cất giọng hỏi: “Anh Thắng có việc ạ? Mà không đưa chị về.”

“Sao thế? Không muốn đưa chị về à?”

Đối với Vân An, đó chỉ là một câu bông đùa.

Nhưng đối với Đức Minh thì hoàn toàn khác.

Sự căng thẳng hiện rõ qua đường gân trên bàn tay Đức Minh, cậu lập tức trả lời: “Em không có ý đó.”

Khóe môi Vân An thoáng nâng lên, giây sau liền trở về như cũ, nhưng vẫn không thể nào nguôi ngoai cảm giác nôn nao khó tả.

“Lý do, bây giờ chị chưa thể nói với em.”

Vân An ngưng một lúc, lại nói: “Sau này em sẽ biết thôi.”

Nghe qua mấy câu từ của Vân An, trong lòng của Đức Minh cũng có thể đoán già đoán non mà ra, giữa hai người có lẽ đã xảy ra vấn đề, như Hải Uyên và Hồng Khánh.

Chỉ tiếc rằng, cậu không cho phép bản thân mình chen chân vào chuyện tình của hai người họ, càng không cho mình tư cách để hỏi.

Xe dừng lại ở ngã tư đường để chờ đèn đỏ.

Vân An mở cửa kính ra một chút, trân trọng từng ngọn gió đang cố len lói qua cái khe hẹp.

Đôi mắt cô trầm tư nhìn về cây đèn giao thông, thời gian của đèn đỏ đang từ từ, từ từ giảm dần.

Vân An muốn cây đèn giao thông kia bị hỏng, để nó mãi mãi dừng ở đèn đỏ.

Nhưng đột nhiên lại thấy buồn cười.

Có những người đang vội vã để được về nhà, vậy mà cô lại nảy sinh ra một mong muốn ích kỷ như vậy.

Lén nhìn Vân An qua tấm kính cửa sổ xe, Đức Minh không biết vì sao cô lại cười, chỉ biết khi cô cười trông rất xinh đẹp.

Trong mắt Đức Minh, Vân An không kiêu sa như hoa hồng, không rực rỡ như hướng dương, cũng không ngọt ngào như hoa ly. Nói có vẻ khoa trương, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, cậu chưa tìm ra được loài hoa nào phù hợp với cô, vừa đoan trang, vừa diễm lệ, có chút lạnh lùng, có chút bí ẩn.

“Chị có thể hỏi em một câu không?”

“Vâng?”

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, bánh xe bắt đầu lăn, tâm tư của Vân An phức tạp hơn một tấc.

“Tại sao chị chỉ mới nhờ em đưa chị về, em không hỏi lý do đã đồng ý?”

Mi mắt của Đức Minh hơi nâng lên, từ tốn đáp: “Chị là bạn của chị Uyên nên…”

“Không phải.” Thứ cô muốn nghe, không phải là mấy chữ đó.

Vân An nhẹ nhàng hỏi: “Bởi vì, em thích chị, phải không?”

Đức Minh vì căng thẳng vì im lặng một khoảng rất lâu, đến nỗi cô chẳng thể đếm được có bao nhiêu chiếc xe đã vượt qua hai người.

Nhưng cô vẫn kiên nhẫn đợi.

Đến lúc xe phải dừng lại thêm một lần nữa vì đèn đỏ, Đức Minh mới dùng hết dũng cảm tích góp bao nhiêu năm để hỏi một câu, thay cho lời thừa nhận: “Chị biết từ khi nào?”

Đức Minh không dám nhìn cô, cô cũng không dám nhìn cậu.

Vân An nhàn nhạt đáp: “Hình như, khá lâu rồi.”

Trong xe của Đức Minh thoang thoảng mùi hòa nhài, Vân An biết, Hải Uyên thích mùi này nên cậu mới đặt một lọ tinh dầu trong xe.

Trong xe Thắng cũng có, nhưng nó chỉ mang cho cô cảm giác kinh tởm, hết sức kinh tởm.

“Vậy…em thích chị bao lâu rồi.”

Đức Minh một lần nữa đạp chân ga, chậm rãi nặn từng chữ: “Lâu quá, không nhớ nổi nữa.”

Mặt Vân An có chút nóng, cô chắc chắn không phải vì cồn trong bia, cũng không phải vì e thẹn ngại ngùng.

Lâu quá, cô đã để cậu đơn phương mình lâu quá.

Từ tận đáy lòng của Vân An, cô không muốn Đức Minh đợi mình.

Vân An nói, nhưng tuyệt nhiên không nhìn cậu, chỉ chăm chăm vào khoảng đường lộ phía trước: “Nếu chị nói em chỉ cần đợi chị thêm vài ngày nữa, em làm được không?”

Tiếng gió rít, tiếng xe cộ nườm nượp vụt qua, tiếng động cơ xe, chẳng một thức âm nào lọt được vào tâm trí Đức Minh, ngoại trừ thanh âm trong trẻo, nhẹ nhàng như sắc trời mùa xuân của Vân An.

“Em không muốn làm người thứ ba.”

“Em không phải người thứ ba.”

Thêm một lần nữa, nốt piano trầm đưa Đức Minh lơ lửng giữa không trung.

Rốt cuộc, Vân An đang có ý gì?

“Chị uống hơi nhiều bia, nghỉ ngơi một lát đi.”

“Chị uống nhiều, nhưng chị không say.”

***

Hầu như tất cả mọi người đều đã ra về cả, trước khuôn viên nhà hàng chỉ còn Hồng Khánh và Hải Uyên đang đợi Đăng Khoa lấy xe, Nhân cũng đang đợi trợ lý của mình.

Chưa bao giờ Hải Uyên cảm thấy mình mạnh mẽ như hiện tại, cô phải làm cây trụ cho tên bạn trai này dựa vào, còn phải chịu đựng tính nết của anh ta, mấy năm học võ rèn luyện thân thể quả không uổng phí.

Hồng Khánh đứng phía sau Hải Uyên, đặt cằm tựa lên vai cô, hai tay vòng qua ôm eo cô.

Cứ cách tầm hơn chục giây, Hồng Khánh lại ngiêng đầu, hôn một cái rõ kêu vào má Hải Uyên, có lúc lại áp má mình vào má cô cọ qua cọ lại.

Hải Uyên còn giận anh, nhưng cô không muốn đôi co với anh khi đang ở ngoài.

Hơn nữa, đối diện với Hồng Khánh trong bộ dạng thế này, Hải Uyên cũng bất lực.

May rằng xung quanh không có nhiều người, nếu không sẽ bị dòm ngó mất.

Từ lúc nào, Nhân đã đứng gần Hải Uyên đến vậy, nhưng anh không nhìn cô, vì nhìn cô sẽ vô tình va phải Hồng Khánh.

“Uyên, nói chuyện với mình một lúc được không?”

Hồng Khánh lại hôn lên má Hải Uyên, lần này còn dừng lại cắn nhẹ thêm một cái.

Hải Uyên lười biếng trả lời: “Có quan trọng không? Nếu không thì nói ở đây luôn đi.”

“Có, rất quan trọng.”

Trong tâm tư của Hải Uyên, cô có thể ngấm ngầm đoán mò ra Nhân muốn nói riêng với cô cái gì, nên mới thấy có hơi không thoải mái.

Song vẫn gật đầu đồng ý, vì chuyện có mở đầu, dĩ nhiên phải có kết thúc, cô muốn cho nó một cái kết đẹp.

Hải Uyên vừa chạm vào để gỡ tay Hồng Khánh ra, anh liền ôm chặt thêm, còn thì thầm nói: “Đừng đi, lát nữa về anh mua kem cho em, nha?”

Có buồn cười đến mấy, Hải Uyên cũng phải cố gắng nhịn, vì hiện tại cô đang giận anh, nếu cười sẽ rất mất mặt.

“Mua chuộc không thành công.” Hải Uyên vỗ hai cái vào tay Hồng Khánh, nghiêm nghị nói: “Bỏ ra.”

Làm gì có ai muốn cho tình địch có cơ hội nói chuyện riêng với người yêu mình, nhưng anh không muốn Hải Uyên cảm thấy anh làm mất đi sự riêng tư của cô, không muốn cô giận mình bởi một lý do nào thêm nữa.

Hồng Khánh miễn cưỡng buông Hải Uyên, không nguyện nên rề rà nói: “Anh ở đây đợi em.”

Cách Hồng Khánh vài mét có một cái cây lớn, tán rợp của nó xum xuê cản đi ánh sáng, tạo thành một khoảng tối che Hải Uyên và Nhân.

Hải Uyên thấp hơn Nhân, nhưng anh không ngại cúi đầu để nói chuyện với cô.

“Uyên không thích mình phải không?”

Dù đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng Hải Uyên vẫn không tránh khỏi bất ngờ.

“Nhưng mình thích Uyên.”

“Năm tụi mình thi đại học, mình có tỏ tình với Uyên một lần, vì mình muốn khẳng định với Uyên, mình thật lòng thích Uyên.”

Hải Uyên còn nhớ rất rõ cảm xúc của mình khi ấy, là gượng gạo và tội lỗi.

Bỗng nhiên một người bạn chơi với mình bao nhiêu năm, đột nhiên lại quay sang nói có tình cảm với mình.

Cảm giác như nồi cơm hôm nay bị hư rồi, nên cơm bị sượng.

Cô không có bất kỳ suy nghĩ nào xa xôi với Nhân, nên cô rất sợ, sợ mình từ chối xong rồi, không biết sau này sẽ đối mặt với nhau như thế nào.

Cũng may nhờ có Đức Minh và Đức Phát, nên khoảng cách của hai người chỉ xa đi một chút.

“Hôm nay mình tỏ tình với Uyên, mình chỉ muốn Uyên biết, mình vẫn luôn đơn phương Uyên.”

Như biết được Hải Uyên sắp nói gì, Nhân liền cướp lời cô: “Mình biết bây giờ Uyên có Khánh, nhưng mình vẫn sẽ đợi Uyên. Mình không hơn Khánh, nhưng cũng không thua Khánh.”