Sao Băng Không Xuất Hiện

Chương 86: Sa vào nguy hiểm






Bên trong một căn hộ ở tầng 3 của tòa nhà, ánh dương buổi sớm hòa với ánh đèn điện, soi sáng rực đến từng ngóc ngách nhỏ.

Tiếng nấc nghẹt cùng tiếng giấy tờ sột soạt vọng khắp gian nhà.

Mắt Vân An không thể rời khỏi màu máu lấp ló phía sau mảng quần bị rách của mình, nước mắt không tự chủ tuôn như suối. Mắt, mũi cô đỏ ửng. Răng cắn lấy môi, cố ngăn cho tiếng khóc không tuột ra khỏi miệng.

Thắng lật từng tờ giấy, từng tấm ảnh, thong dong hỏi: “Tao biết mình rất có sức hút nên mày đeo bám theo tao là chuyện bình thường. Nhưng mà tao thú nhận nhé, từ đó đến giờ tao chấp nhận mày vì có lý do cả, chứ tao chẳng có hơi để ý mày đâu.”

“Mày chấp nhận tao vì tao là con của người cảnh sát không tin mày là hung thủ. Mày sợ một ngày nào đó ba tao đào lại vụ án, mày sẽ bị vạch trần đúng không?” Vân An nhắm tịt mắt, gân cổ nói.

Thắng bật cười một tràng: “Gớm! Thông minh thế. Con cảnh sát có khác.”

Hắn vắt chéo chân, bình thản nói tiếp: “Tao từng điều tra, cái con mà tao giết từng là người cứu rỗi mày khỏi bạo lực học đường năm mày học cấp hai phải không? Vậy nên chắc mày bám tao cũng có lý do nhỉ?”

Phải rồi, những lời này khơi gợi lại cho Vân An, lý do vì sao cô sợ máu.

Là vì thời gian bị bạo lực học đường, cô từng vì trầm cảm, vì bất lực khi không chia sẻ được với ai nên tự rạch tay mình. Nhưng vì sợ cái chết, nên cô chỉ dám làm cho rách da rách thịt, làm cho đến khi máu chảy, chứ không dám rạch sâu. Bọn bạo lực cô chế giễu cô làm quá vấn đề, nên chúng dùng bút đâm vào vết thương mới kết vảy cho nó chảy máu thêm một lần nữa.

Một thời gian sau, chị của Đăng Khoa, vị cứu tinh của cô chuyển đến.

Cô ấy như thiên thần với đôi cánh rất đẹp, nó sải rộng bao bọc, bảo vệ cô.

Cô ấy tiếp cho Vân An sức mạnh để tố cáo những kẻ đã bắt nạt cô, cho cô dũng khí để tiếp tục học tập, theo đuổi đam mê của mình.

Bỗng nhiên một ngày nọ, ba Xuân báo cho cô một tin dữ, thiên thần của cô bị sát hại một cách man rợn.

Vân An khiếp đảm, nhưng không dám tin, nằng nặc muốn đến hiện trường xác nhận lại, cô chỉ tin vào những gì mắt mình thấy.

Trước mắt cô là một khung cảnh hỗn loạn, cả người dân, cả cảnh sát, cả phóng viên đều có mặt. Họ bao vây một khoảng trống, nơi mà thiên thần của cô đang nằm trên đó.

Trên người cô ấy chỉ toàn máu và máu. Nắng mặt trời chiếu lên làm màu máu đỏ đến chói mắt. Mùi tanh của máu bốc hơi nồng nặc, lan tỏa khắp hiện trường.

Suốt hơn nửa năm sau đó, hầu như tuần nào, Vân An cũng sẽ mơ thấy một thiên thần với đôi cánh nát bấy, nhem nhuốc máu, ôm gương mặt thảm thương van xin cô: “Xin An đòi lại công bằng cho chị. Kẻ giết chị là một người khác. Cầu xin em, làm ơn, chị không muốn người khác chịu tội oan.”

Cơn uất nghẹn bùng nổ trong đầu Vân An, cô lớn tiếng: “Tại sao? Tại sao mày lại giết chị ấy? Chị đã làm gì mày mà mày dở máu súc vật như thế hả?”

Thắng lập tức giáng lên gương mặt Vân An một cái tát, rồi bình tĩnh trả lời: “Ai bảo nó làm lỡ buổi thi của tao? Nếu không phải tại nó đâm vào xe tao thì tao đã là quán quân võ thuật toàn quốc rồi. Nghe chưa đồ ngu?”

“Cũng may là thằng Minh nó có vấn đề nên bỏ thi, nên năm đó mới không có quán quân.” Thắng tặc lưỡi: “Mà trí nhớ thằng Minh cũng tốt ghê, nó nhớ được tao suýt là đối thủ của nó. Nhưng mà nó ngu quá, nếu nó tìm hiểu lý do tao không đến được buổi thi thì thằng anh tao đâu phải chịu tội thay tao?”

“Này.” Thắng bóp chặt cằm Vân An, ép cô phải đối diện với mình, “Mày chơi tao thế này, chắc hôm nay tao không chạy nổi rồi. Mày có nên đền bù cho tao cái gì không?”

Gã đàn ông nhắm hờ mắt, ngâm một tiếng “ừm” dài.

“Ước muốn của tao không có gì cao sang hết.” Hắn vừa cười vừa nói: “Tao chỉ muốn phân thắng bại với thằng Minh thôi. Mày gọi nó đến đây cho tao nhé?”

“Đồ thần kinh!” Vân An đỏ mắt chửi thẳng vào mặt Thắng, căm phẫn cảnh cáo: “Mày thử đụng đến Minh xem, tao sẽ giết mày như cách mày từng làm với chị tao!”

Thắng không những không sợ hãi, ngược lại càng thấy nực cười hơn.

“Hóa ra là mày yêu nó à? Thảo nào cứ đi đâu có nó về là mày vui như trúng số ấy.”

“Nhưng mà này, ba mày làm cảnh sát, em mày cũng đang học đại học cảnh sát đấy, mẹ mày làm thẩm phán nữa, mày muốn cả nhà mày bị vấy bẩn vì cái tình yêu giẻ rách của mày à?”

Có, Vân An sợ chứ.

Có điều, không hiểu tại sao mới nghe Thắng muốn động tay động chân với Đức Minh thôi, cái miệng cô lại nhanh hơn não.

“Kệ mày. Mày hại tao sắp bị tống vào tù rồi, nên mày phải có trách nhiệm đền bù thiệt hại cho tao.” Thắng nháy mắt với cô: “Mày là bạn gái tao mà, nhỉ?”

Thắng nhặt điện thoại của Vân An lên, ép từng ngón tay của cô vào ô cảm ứng vân tay, nhưng tất cả đều báo sai, rồi khóa lại trong một phút.

Thắng rít một tiếng: “Điện thoại mày ghẻ lắm rồi đấy, thay cái mới đi. Có mỗi cái vân tay của chủ nhân mà cũng không nhận diện được.”

Điện thoại Vân An còn sài rất tốt. Nhưng nó không nhận diện được vân tay, là vì cô thường dùng ngón chân để mở khóa. Bí mật này, có nằm mơ, gã đàn ông kia cũng không ngờ được.

Qua một phút, điện thoại Vân An hoạt động trở lại, Thắng lại hỏi: “Mật khẩu là gì đấy, đọc nghe coi?”

Hắn biết Vân An yếu ớt so với hắn, nhưng được cái cứng mồm cứng miệng, nên dù hắn có đâm cô vài nhát, cô cũng không thèm hé nửa chữ.

“Tao hiểu mày quá mà.” Thắng lắc đầu nói: “Để tao thử mò mấy số khẩn cấp coi sao.”

Vân An lén nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng cô đắng ngắt.

Tuyệt đối, đừng bấm vào số đó.

“Số 1 là số tổng đài gì đó tao biết này.”

“Số 2 chắc là của ba mày. Vậy thì số 3 là của mẹ mày. Còn số 4 là của thằng em mày.”

“Tía má ơi, để tao thử số 5 xem.” Thắng nhìn đểu, nở một nụ cười xảo trá: “Vào số 5 là tao bất ngờ lắm đấy nhé.”

Phải, Đức Minh chỉ xếp sau gia đình cô.

Vân An từng có một khát vọng, đó là khi cô gặp chuyện bất trắc, Đức Minh sẽ đến bên cạnh cô, nên cô mới đặt cậu vào con số 5 đó.

Nhưng bây giờ, cô hối hận rồi, rất rất hối hận.

Tại sao cô không nghĩ đến ngày hôm nay chứ? Tại sao cô không nghĩ đến chính bản thân mình sẽ đặt cậu vào miệng hổ?

Hóa ra, cô thật sự ngu dốt như lời Thắng nói.

Vân An nấc từng tiếng theo tiếng chuông đang vang lên, đầu cô lắc nhẹ, nước mắt lại một lần nữa tí tách rơi xuống.

Cô không dám đe dọa, mắng nhiếc Thắng nữa. Mà giọng điệu đứt đoạn nhỏ xíu này, giống như một lời cầu xin: “Đừng… Xin anh… Đừng gọi Minh đến…”

Thắng đặt tay lên miệng mình: “Xuỵt. Yên lặng để tao tập trung nghe máy nào.”

***

Tối hôm qua trằn trọc cả đêm không ngủ được, hơn nữa có cồn trong người, nên sáng ra, cơ thể của Đức Minh có hơi oải. Cậu nằm dài trên giường một lúc lâu mới lồm cồm bò dậy.

Tốc độ lái xe của Đức Minh hôm nay cũng chậm chạp đến lạ.

Một nửa bên trong cậu rất muốn gặp Vân An, một nửa kia lại không.

Rốt cuộc thì chính Đức Minh cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì, đang mong muốn điều gì nữa.

Xe cậu dừng đèn đỏ ngay ngã tư đường. Nếu đi tiếp sẽ đến công ty. Nếu rẽ phải sẽ đến nơi Vân An đang ở.

Đức Minh mãi trầm ngâm nhìn sang phía tay phải. Cho đến lúc xe đằng sau bấm còi nhắc nhở cậu đèn đã chuyển xanh, cậu mới vội vàng đạp chân ga.

Đức Minh mở hé cửa sổ phía bên ghế phó lái. Nếu là tối hôm qua, Vân An đang ngồi ở chiếc ghế đó hóng gió, và trò chuyện với cậu.

Chuông điện thoại đột ngột reo lên, khiến toàn thân Đức Minh thoáng giật mình một cái.

Là Vân An gọi.

Nhưng Đức Minh lại do dự, Vân An tìm cậu có việc gì?

Cậu sợ phải đề cập đến vấn đề hôm qua hai người còn giang dở, sợ bản thân tự ti không thể cho cô một câu trả lời hẳn hoi.

Đến cuối cùng, vẫn là vì sốt ruột và lo cho Vân An, nên cậu đỗ xe lại ven đường.

“Alo, em nghe đây.”

[Cúc **.]

Đức Minh hơi nhíu mày: “Anh Thắng ạ?”