Sao Lại Là Nữ Phụ

Chương 154: C154: Pn6




Mạc Quân Ly đứng cô độc trên đồi núi, gió từ chân núi thổi lên làm mái tóc vuốt ngược ra sau của hắn có chút lộn xộn. Hắn đưa một điếu thuốc lên miệng, rít một hơi sau đó nhả khói tản theo gió. Tầm mắt dừng lại trên một tấm bia đá, từng dòng từng chữ hiện ra...



Vĩ Mặc chi mộ...



Mạc Quân Ly nheo mắt lại, Sở Ngạo làm cái này cho hắn à? Sau khi Mạc Quân Ly biết sự thật Vĩ Mặc đã chết, hắn có chút tiếc nuối, dù sao một tài năng như Vĩ Mặc rất hiếm gặp, phải nói hắn trên vạn người mới đúng, nếu hắn đầu quân cho chính phủ, thì lũ hắc đạo đừng hòng vênh váo nữa.



Theo như Mạc Quân Ly biết, Vĩ Mặc tuy kế thừa gia tộc nhưng lại bị dòng họ chèn ép, hắn từ nhỏ đã sống không thoải mái gì, phải tự tay diệt trừ những người chảy chung dòng máu huyết thống mới có thể sống đến ngày hôm nay, tự tạo cho mình một cái mặt nạ, đối với người khác lúc nào cũng cừu non vô hại, nhưng một khi đã đe dọa đến hắn thì con rắn độc đằng sau lớp lông trắng kia sẽ lộ ra.



Từ trước tới nay hắn chưa từng ham muốn bất cứ thứ gì, bộ mặt vô hại thì bị người đời kêu bằng phế vật, chán ghét, bộ mặt rắn độc thì người người tránh xa, kinh tởm. Cảm nhận được một chút tình thương quả thật còn khó hơn lên trời. Vĩ Mặc chỉ biết sống với những nhân vật ảo, không khinh thường, không phản bội...cứ như vậy tưởng tượng ra một cô gái tốt biết chừng nào. Đến khi hắn gặp Di Thiên, ngoại hình cô ấy có đến 7 phần giống cô gái ảo kia, lần đầu gặp Vĩ Mặc cũng không tỏ thái độ chán ghét hay gì cả, chỉ đơn giản là nhàn nhạt đánh giá, đối xử như những người khác.



Từ lúc cô dẫn hắn đi mua cái áo kia, hắn đã biết thực sự hắn muốn gì...



Một loạt tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của Mạc Quân Ly, hắn quay sang nhìn người mới tới. Một nam sinh mặc áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác thể thao, y vừa cặp quai chéo sang một bên, rất tự nhiên mà lơ đẹp Mạc Quân Ly, đến bên tấm bia đá mà đặt xuống một bó hoa.





Mạc Quân Ly ngạc nhiên, cậu nhóc này có ngoại hình rất giống Vĩ Mặc, chỉ có khác là hắn nhìn rất âm hiểm, cười một cái liền biết loại người khẩu phật tâm xà, còn cậu nhóc này khuôn mặt lạnh lùng, nhìn như muốn tạo một bức tường chắn giữa cậu ta với người khác.







-Anh là bạn anh họ tôi à?



Anh họ?



Mạc Quân Ly lắc đầu, cười khổ "Không phải bạn, chỉ là đôi bên hợp tác".




Cậu nhóc nam sinh lại tiếp tục im lặng, Mạc Quân Ly nhìn trộm cậu một chút, lại không nhịn được hỏi :



-Cậu tên gì?



-Hàn Dịch.



Đúng là " tích chữ như vàng!!!" Không nói thừa thêm một lời, giọng điệu cũng như mấy cái thiết bị lập trình sẵn.



Mạc Quân Ly nhìn chằm chằm cậu nam sinh, như muốn nhìn ra trên mặt cậu ngoài thái độ thờ hững kia còn có thể có cái gì. Nam sinh tuy nói đến thăm mộ, trên khuôn mặt ngoại trừ xa cách cùng nghiêm nghị thì chẳng biểu hiện gì khác. Thật sự đây là đến thăm mộ anh họ sao? Một chút buồn rầu đau khổ cũng không có?



Mạc Quân Ly đang nhìn Hàn Dịch như muốn soi hết mọi thứ trên mặt cậu, liền bị giọng nói giống hệt thiết bị kia dọa giật mình :



-Anh với anh họ là một loại người. Âm độc, xảo trá, là loại người chuyên đâm sau lưng người khác...Nói chung là đáng ghét.





Mạc Quân Ly phẫn nộ bùng phát, dù gì thì hắn cũng chưa làm hành động gì quá đáng đúng không? Sao cậu nhóc này có thể nói như thế? Ấn tượng ban đầu đối với người khác như thế này cũng quá thất bại đi?



-Dù gì tôi cũng là một cảnh sát.



Hàn Dịch ngạt nhiên một chút, sau đó lại tỏ thái độ giống như " Hóa ra là vậy, chuẩn cơm mẹ nấu rồi còn gì". Cậu đứng lên, quay lưng bỏ đi. Mạc Quân Ly chạy theo kéo tay Hàn Dịch lại, cậu nhóc này cái gì cũng không nói, thật đúng là làm người khác tức giận.



-Sao cậu không nói gì?




Hàn Dịch gạt tay hắn ra, vẫn có chút nhân tính mà tặng cho Mạc Quân Ly một ánh nhìn khinh bỉ



-Tôi ghét loại người như anh và...tôi ghét cảnh sát!!!



Mạc Quân Ly nghe như sét đánh ngang tai, một trận cuồng phong nổi lên, cuối cùng trong đầu hắn lại là một đàn quạ đen bay ngang qua...



Tôi ghét loại người như anh = chán ghét x1





Tôi ghét cảnh sát = chán ghét x2



...



Con bà nó! Hắn như vậy mà bị người ta xua đuổi như gián? Tôi làm cảnh sát cũng đâu phải là cái tội !!!



Mạc Quân Ly nhìn Hàn Dịch đã đi được một đoạn xa, vội vàng chạy theo.



Này...!!!