Mạc Quân Ly đứng cô độc trên đồi núi, gió từ chân núi thổi lên làm mái tóc vuốt ngược ra sau của hắn có chút lộn xộn. Hắn đưa một điếu thuốc lên miệng, rít một hơi sau đó nhả khói tản theo gió. Tầm mắt dừng lại trên một tấm bia đá, từng dòng từng chữ hiện ra...
Vĩ Mặc chi mộ...
Mạc Quân Ly nheo mắt lại, Sở Ngạo làm cái này cho hắn à? Sau khi Mạc Quân Ly biết sự thật Vĩ Mặc đã chết, hắn có chút tiếc nuối, dù sao một tài năng như Vĩ Mặc rất hiếm gặp, phải nói hắn trên vạn người mới đúng, nếu hắn đầu quân cho chính phủ, thì lũ hắc đạo đừng hòng vênh váo nữa.
Theo như Mạc Quân Ly biết, Vĩ Mặc tuy kế thừa gia tộc nhưng lại bị dòng họ chèn ép, hắn từ nhỏ đã sống không thoải mái gì, phải tự tay diệt trừ những người chảy chung dòng máu huyết thống mới có thể sống đến ngày hôm nay, tự tạo cho mình một cái mặt nạ, đối với người khác lúc nào cũng cừu non vô hại, nhưng một khi đã đe dọa đến hắn thì con rắn độc đằng sau lớp lông trắng kia sẽ lộ ra.
Từ trước tới nay hắn chưa từng ham muốn bất cứ thứ gì, bộ mặt vô hại thì bị người đời kêu bằng phế vật, chán ghét, bộ mặt rắn độc thì người người tránh xa, kinh tởm. Cảm nhận được một chút tình thương quả thật còn khó hơn lên trời. Vĩ Mặc chỉ biết sống với những nhân vật ảo, không khinh thường, không phản bội...cứ như vậy tưởng tượng ra một cô gái tốt biết chừng nào. Đến khi hắn gặp Di Thiên, ngoại hình cô ấy có đến 7 phần giống cô gái ảo kia, lần đầu gặp Vĩ Mặc cũng không tỏ thái độ chán ghét hay gì cả, chỉ đơn giản là nhàn nhạt đánh giá, đối xử như những người khác.
Từ lúc cô dẫn hắn đi mua cái áo kia, hắn đã biết thực sự hắn muốn gì...
Một loạt tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của Mạc Quân Ly, hắn quay sang nhìn người mới tới. Một nam sinh mặc áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác thể thao, y vừa cặp quai chéo sang một bên, rất tự nhiên mà lơ đẹp Mạc Quân Ly, đến bên tấm bia đá mà đặt xuống một bó hoa.
Mạc Quân Ly ngạc nhiên, cậu nhóc này có ngoại hình rất giống Vĩ Mặc, chỉ có khác là hắn nhìn rất âm hiểm, cười một cái liền biết loại người khẩu phật tâm xà, còn cậu nhóc này khuôn mặt lạnh lùng, nhìn như muốn tạo một bức tường chắn giữa cậu ta với người khác.