Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 93




Ngày hôm sau.

Sau khi hoàn tất bài thể dục buổi sáng, các thành viên đội tennis lục tục đi sang sân tennis.

Hai tay Tùy Hầu Ngọc bưng một ly sữa đậu nành vừa đi vừa uống, còn tiện thể ủ ấm tay.

Hầu Mạch đi ngay cạnh cậu, mở túi nhựa lấy bánh bao kẹp đúng vị trí rồi giơ lên bên miệng Tùy Hầu Ngọc: “Đây là bánh nhân dưa chua thịt bò.”

Cậu há mồm cắn một miếng, nhai nhai nhấm nuốt mấy lần, lại cắn thêm một miếng, rồi uống thêm một ngụm sữa đậu nành nữa.

Hầu Mạch nhét nửa cái bánh bao còn lại  hết vào mồm ăn nốt.

Ăn xong cái bánh bao, Hầu Mạch cúi đầu xuống ra hiệu.

Tùy Hầu Ngọc đưa sữa đậu nành trong tay tới, Hầu Mạch cúi đầu ngậm ống hút hút một ngụm thật lớn. Cậu nhận thấy ly sữa đậu nành trong tay rõ ràng nhẹ đi một nửa.

Tùy Hầu Ngọc giành lại ly sữa, mở nắp ra nhìn, sau đó trợn mắt trừng Hầu Mạch: “Trước đó hỏi cậu uống hay không, cậu kêu không uống, giờ lại uống hết của tôi.”

Hầu Mạch thậm chí còn cười cười với cậu, lấy thêm một cái bánh bao ra nói: “Đây là bánh chay.”

Cậu cắn một miếng, vừa nhai nhai vừa nói: “Tôi thích ăn thịt.”

“Vây lần sau tôi sẽ lấy thịt bò.” Hầu Mạch trả lời rồi tự mình ăn hết cái bánh chay.

“Ừm.”

Ra đến sân tennis, họ thấy Tô An Di đang sắp xếp đống áo lông vừa được đưa tới một mình. Người cô rõ ràng thật gầy nhưng có thể một tay xách nguyên cái bao lớn lên, cánh tay vung mạnh ném cái bao lên xe đẩy. Cái bao nện lên xe khiến cả chiếc xe đều lung lay, có thể nhận ra cái bao đó nặng đến cỡ nào.

Sau khi chào hỏi với bọn họ xong Tô An Di liền tự mình đẩy xe đẩy vào trong phòng tập, hình như cũng chẳng cần họ giúp.

Tùy Hầu Ngọc rút khăn ướt ra lau tay rồi đi qua hỗ trợ mở lớp bao, lấy ra một cái áo lông, nhìn mặt trước của áo rất được, nhưng đến khi lật sang mặt sau, cả người cậu lập tức cứng ngắc.

Hầu Mạch phân loại ly sữa đậu nành và mấy thứ rác khác bỏ vào túi xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy cái áo lông bị Tùy Hầu Ngọc lôi ra, mặt cũng đầy vẻ khiếp sợ, mãi không nói nên lời, đứng thừ người một chỗ.

Đến khi những thành viên còn lại của đội tennis nhìn thấy áo lông, cả đám dồn dập hít sâu một hơi. Hai mắt nhìn nhau không ai dám mở miệng.

Tô An Di chú ý thấy, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu không thích à?”

Tùy Hầu Ngọc biết kiểu  áo lông này là do Tô An Di chọn, nửa ngày trời mới tìm về giọng nói của mình, lên tiếng: “Thích chứ.”

Hầu Mạch cũng vội vàng tiếp lời: “Rất tốt, siêu tốt luôn.”

Những thành viên khác nhao nhao theo: “Đúng vậy, rất có cá tính, wow!”

Tuy nhiên vẻ mặt mọi người cười mà như khóc.

Cuối cùng Nhiễm Thuật lách lên liếc thoáng qua, cười: “Nhìn đẹp quá, tớ thích lắm.”

Tang Hiến đứng khuất đằng sau, trực tiếp nghiêng người bước ra ngoài, dường như không muốn nhìn nhiều hơn tí nào nữa, thậm chí không muốn nhận quần áo.

Áo lông tay dài, màu sắc chủ đạo là màu đen, hai bên cánh tay có hai dải màu trắng, là kiểu áo phổ biến của học sinh thể dục.

Hơn nữa, cái áo này có khá nhiều túi, trông rất thực dụng.

Trên ngực có hai chữ Phong Tự, bên cạnh có hình cầu vồng nho nhỏ, những thứ này không có vấn đề gì.

Có vấn đề chính là bốn chữ được thêu ở mặt sau áo: “Hoa hồng ngân vang.”

Tô An Di chỉ vào hình vẽ giải thích: “Câu này là lời bài hát “Mưa gió,cầu vồng, hoa hồng ngân vang”. Trường chúng ta là Phong Tự, đằng sau có hình cầu vồng nhỏ, vì vậy nên mặt sau chọn in mấy chữ này…”

Tùy Hầu Ngọc mãnh liệt cảm thấy rằng mặt sau áo không thêu cái gì còn hơn thêu bốn chữ này.

Hầu Mạch hơi hối hận, quả thật thẩm mỹ của Tô An Di chẳng hơn mẹ mình bao nhiêu. Phỏng chừng lúc đó để mấy ông tướng này đóng góp mười tám loại kiểu dáng khác nhau có lẽ cũng tốt hơn bốn chữ “Hoa hồng kiêu sa”.

Các thành viên trong nhóm dần chấp nhận sự thật này, cuối cùng họ cũng mặc thử áo khoác và xác định rằng kích cỡ phù hợp và không có sai sót, họ mới mang áo đi.

Có điều sau khi bọn họ nhận áo xong không mặc lên người, ai cũng chỉ mặc thử một lần rồi nhanh chóng nhét vào trong ba lô.

Trên đường trở về, thấy khoảng cách với Tô An Di đủ xa, Hầu Mạch mới dám hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Mặc cái này thật hả? Trông chả mạnh mẽ tí nào cả.”

“Bình thường cậu khoe mẽ lắm cơ mà còn ngại thêm chút nữa à?”

“Nhưng… Hoa hồng ngân vang…” Hầu Mạch buồn bực vò đầu bứt tai.

“Ai… mặc vào đi, Tô An Di gấp rút chuẩn bị cho chúng ta đấy. Vả lại vốn là chúng ta bảo cô ấy toàn quyền xử lý, bây giờ lại nói không thích, như vậy quá đáng lắm.”

“Ừ.” Hầu Mạch đành thỏa hiệp.

Trở lại phòng học, Tô An Di quay đầu nói với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, nếu không thì thu lại chỗ áo lông kia đi, tớ tự bỏ tiền đặt lại lần nữa cho mọi người. Tại lúc đó đi đặt chung với đội nữ, mấy bạn ấy bảo rằng thêu chữ như thế rất ý nghĩa nên tớ mới…”

Tùy Hầu Ngọc ngồi vào bàn làm bài tập, không ngẩng đầu nói: “Không sao đâu, áo như vậy là ổn rồi.”

Nhiễm Thuật cũng tiếp lời: “Tớ rất thích nha!”

Cuối cùng Tô An Di nhìn về phía Hầu Mạch làm hắn chỉ có thể mỉm cười: “Tôi thích lẳng lơ một chút.”

“A, Ngọc ca của tớ, tớ lẳng lơ ấy hả?” Đột nhiên Nhiễm Thuật âm dương quái khí hỏi.

“Đừng có tìm chết!” Hầu Mạch cảnh cáo Nhiễm Thuật.

Tô An Di nhanh chóng bị dời đi sự chú ý, cô kéo quần áo Nhiễm Thuật, lại gần nhỏ giọng trò chuyện với cậu.

Chẳng mấy chốc, Tô An Di xoay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ kính sợ nhìn Hầu Mạch: “Tôi kính cậu mấy chữ đàn ông đích thực.”

Dám theo đuổi Ngọc ca cơ mà, Hầu Mạch xứng đáng hai chữ đàn ông thật.

Hầu Mạch nghe vậy dở khóc dở cười.

Đang làm bài thì Tùy Hầu Ngọc thấy điện thoại báo tin nhắn, vươn tay cầm điện thoại lên, Hầu Mạch thấy vậy liền di mắt theo.

Từ khi biết về sự tồn tại của Du Thời Việt, cậu để ý rằng chỉ cần mình cầm điện thoại lên là Hầu Mạch lập tức ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn như lơ đãng nhưng lâu lâu lại liếc cậu vài lần.

Rốt cuộc cậu không chịu nổi nữa, để điện thoại lên bàn, nói: “Tôi không có nick Wechat của Du Thời Việt, mấy phần mềm khác cũng không có phương thức liên lạc.”

Hầu Mạch bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Tùy Hầu Ngọc tiếp tục kể rõ: “Tôi đã từ chối anh ta rất rõ ràng.”

“Cậu cũng từ chối tôi.”

Tùy Hầu Ngọc nghe vậy bực bội liền phản dame: “Cho cậu nhớ kĩ lại đấy, tôi từ chối cậu? Chứ không phải ngược lại là cậu dứt khoát từ chối tôi hay sao hả?”

Hầu Mạch nháy mắt đuối lý, nhỏ giọng lầm bầm: “Không được lôi nợ cũ ra.”

“Còn cậu thì sao? Không cho phép ăn dấm cũ!”

“Ờ…”

Tùy Hầu Ngọc nhìn sơ qua điện thoại, nói: “Xem điện thoại đi, chắc cậu cũng nhận được đấy.”

Hầu Mạch nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra xem, ra là thông báo của huấn luyện viên Vương.

Đến kì nghỉ đông, huấn luyện viên tổ chức tập huấn cho đội họ, chi phí do nhà trường trả, ngoài ra còn có thêm trợ cấp, thời gian huấn luyện một tháng, hôm giao thừa có thể ngồi tàu cao tốc về nhà.

Được ghi danh trong chuyến tập huấn này đều là tuyển thủ có thành tích tương đối tốt. Danh sách gồm tất cả mười người, toàn những cái tên quen thuộc: “Hầu Mạch, Tang Hiến, Tùy Hầu Ngọc, Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh.”

Hầu Mạch vừa trả lời tin nhắn vừa nhìn Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Cậu có đi không?”

Tùy Hầu Ngọc rất quý trọng cơ hội có thể nâng cao trình độ, lập tức đáp: “Có, dù sao tôi cũng chả có nơi nào để đi trong kì nghỉ đông.”

“Cậu đi thì tôi đi.”

“Sao thế, cậu không định đi à?”

“Năm ngoái tôi không tham gia, bọn họ tập luyện rồi vẫn không thắng được tôi. Tang Hiến cũng không đi, người nhà muốn anh ta làm quen với công việc kinh doanh nên để một người mới mười bảy tuổi lên làm giám đốc nhỏ trong kì nghỉ đông…”

“Thế cậu ở nhà làm gì?” Tùy Hầu Ngọc tò mò hỏi.

“À, làm sổ sách kế toán giúp mẹ, cuối năm bận bịu làm mẹ bị mệt, không tiếp tục được nên tôi làm thay.”

“Ồ… Còn năm kia…”

“Không có việc gì, năm ngoái tôi làm hết sổ sách cho năm công ty, năm nay có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.” Hầu Mạch trả lời tin nhắn xong, chắc là đồng ý tham gia tập huấn.

Bên kia, Đặng Diệc Hành gọi Hầu Mạch như muốn hỏi chuyện, Hầu Mạch quay đầu đáp: “Tao với Ngọc ca có đi.”

“OK!” Đặng Diệc Hành cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Tang Hiến cũng nhanh chóng nhắn tin, nói: “Tao cũng đi.”

Hầu Mạch cười hỏi: “Không làm giám đốc nữa à?”

Tang Hiến thở dài trả lời: “Ừm, năm ngoái làm công ty lỗ hơn ba nghìn vạn, bố không dám để tao làm nữa.”

Những người khác đều bật cười.

Đến giờ học, Tùy Hầu Ngọc mở sách bài tập ra xem.

Tiến độ học của bọn họ rất nhanh, tranh thủ lớp mười và mười một học hết chương trình, chờ lên lớp mười hai có thời gian cả năm để ôn tập.

Gần cuối kỳ rồi, giáo viên cũng không tập trung vào nội dung sách giáo khoa nữa mà chủ yếu giảng các đề trong sách bài tập.

Trong giờ học, Tùy Hầu Ngọc đang chăm chú nhìn bảng thì tự dưng cảm thấy hình như có người lén lút móc ngón tay cậu.

Thấy một tay cậu buông thõng cạnh ghế, Hầu Mạch cẩn thận từng li từng tí vươn tay qua, dùng ngón út móc lấy ngón út tay cậu, giữ chặt không buông.

Cậu ghét bỏ né tránh, sợ mình tiếp xúc thân thể với Hầu Mạch sẽ ngủ gục trên lớp.

Quả thật Hầu Mạch có rút tay về, nhưng một lát sau lại duỗi đến, nắm tay đặt lên đùi Tùy Hầu Ngọc.

Ban đầu còn giả bộ giống người, chẳng mấy chốc nắm tay đặt trên chân liền bắt đầu không thành thật.

Cậu bèn nắm tay áo Hầu Mạch ném cái tay hạnh kiểm xấu đi.

Hầu Mạch ngồi yên chưa đến năm phút lại duỗi tay ra lần nữa, mò vào trong áo sơ mi của Tùy Hầu Ngọc.

Lần này Tùy Hầu Ngọc thẳng thừng nhấc chân đá Hầu Mạch ra xa khiến cả người hắn xoay một vòng, tí nữa thì ngã sấp mặt lên lối đi.

Giáo viên đang giảng bài bị Hầu Mạch làm giật mình, hắn xấu hổ cười cười, giải thích: “Em nhặt bút bị ngã, xin lỗi ạ…”

Giáo viên không hỏi nhiều, tiếp tục giảng bài.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Hầu Mạch “Rầm rì” một tiếng rồi chống cằm lên bàn u oán nghe giảng bài, không đụng chạm gì cậu nữa.

Đến giờ tan học, giáo viên ngữ văn cầm bài thi đến chỗ của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, nói: “Kỳ thi tháng trước, bài của hai em đều có vấn đề lớn. Tùy Hầu Ngọc, phần đọc hiểu hình như em chưa hiểu hết đề, phần làm văn trữ tình cũng khô khan. Còn Hầu Mạch, đề yêu cầu viết về người em kính trọng nhất, sao em lại viết về bạn hợp tác vậy hả? Cảm xúc đặt đúng chỗ rồi, nhưng cả bài như một cuốn tiểu thuyết tình cảm.”

Thi nhỏ có phải thi tháng hơm?

Nói xong đặt bài thi lên bàn.

Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng vươn tay lấy bài thi của Hầu Mạch, đọc bài văn của hắn, vừa đọc vừa tức giận. Sao Hầu Mạch dám tả cậu xinh đẹp như vậy hả? Muốn chết đúng không?

Giáo viên ngữ văn tiếp tục phê bình: “Phần làm văn của hai em đều có vấn đề, trong kì thi chung lần trước thì mất nhiều điểm phần bố cục văn bản. Thi giữa kỳ các em bận thi đấu nên không tham gia, chưa biết trình độ nhưng lần thi tháng vừa rồi viết văn vẫn rối tinh rối mù như cũ. Nếu không được thì tìm mua tuyển tập văn chọn lọc, vừa để ghi nhớ các bài văn mẫu vừa trau dồi vốn từ văn chương. Môn của tôi kéo thấp xếp hạng của hai em, cứ như tôi đang ngăn cản các em vậy.”

Hai người cùng gật đầu.

Chờ giáo viên đi khỏi, hai người cùng chán nản.

Viết văn à…

Khó qua đi…

Tan học, Hầu Mạch tìm huấn luyện viên Vương xin danh mục tập huấn.

Tùy Hầu Ngọc vươn tay lấy điện thoại của Nhiễm Thuật. Bình thường Nhiễm Thuật hay đọc tiểu thuyết, cậu định tìm hai quyển đọc thử, biết đâu có thể trau dồi khả năng viết văn của cậu một chút.

Cậu mở app ra, thấy một quyển tiểu thuyết có tên «Cá chép Hàng Long quyết», cảm nhận cái tên toát lên đầy khí thế giang hồ, thế là bấm vô đọc.

Đọc một hồi, đột nhiên cậu rơi vào hoang mang.

Hai nhân vật chính hình như đều là nam phải không?

Phần đầu đọc rất bình thường, người ta đồn rằng có một vùng biển sâu thường xuyên thấy quái thú ẩn hiện, thỉnh thoảng có một con rồng khổng lồ từ dưới biển trồi lên, quậy đến long trời lở đất khiến cho nhóm cá tôm nhỏ ở vùng này khổ không thể tả.

Đến khúc này, Tùy Hầu Ngọc bắt đầu lạc trôi.

Thiết lập là, hoa hướng dương nhỏ của nam chính thứ nhất trôi trên biển, mỗi lần nam chính một muốn vỗ tình yêu với nam chính hai thì nam chính hai… đâm nhiều lần vào biển.

Beta: Vỗ tay tình yêu là ba ba ba đó các bạn=)))))))

Nam chính thứ hai kia hình như là con rồng khổng lồ?

Tùy Hầu Ngọc đọc đến đây liền để điện thoại xuống rơi vào trầm tư. Có phải do cậu đọc không hiểu không? Có phải là khả năng lý giải của cậu thật sự có vấn đề?

Thế là cậu tiếp tục đọc tiếp, hình như cậu đoán đúng rồi…

Ngoài ra nam chính một còn cảm thán rằng vỗ tay vì tình yêu với nam chính hai mang lại cảm giác có một không hai, thỉnh thoảng trải nghiệm cảm giác đau ngứa râm ran cũng là một kiểu kích thích kỳ lạ.

Vậy cảnh nhóm cá tôm nhỏ chiến đấu chống rồng khổng lồ đâu.

Bây giờ Tùy Hầu Ngọc không đọc nổi nữa, trả điện thoại cho Nhiễm Thuật, đi toilet trước khi vào tiết.

Cậu muốn rửa sạch hai mắt mình.