Nửa đêm có tiếng chuông điện thoại vang lên náo động không gian yên ắn,là của Đỗ Minh Nhật.
Nó nhanh chóng đánh thức hai đứa trẻ đang ngủ say trở về với hiện thực.
Đỗ Minh Nhật đưa tay nhấc máy,bên phải Ngu Tinh Hà cũng trở mình dậy.
Chỉ nghe thấy giọng một người phụ nữ nói với điệu bộ vội vã,bảo hai người tới bệnh viện ngay lập tức,mẹ của Ngu Tinh Hà đang trong trạng thái vô cùng bất ổn.
Khi nghe thấy điều đó họ dường như không thể suy nghĩ thêm được gì khác,tức tốc lao đến bệnh viện.
Đến nơi chỉ có mỗi Ngu Tinh Hà tiến về phía trước gặp mặt bác sĩ ,Đỗ Minh Nhật tự biết lùi ra xa tránh nghe chuyện nhạy cảm của cậu.
Trong lòng đứa nhóc này cũng đang cảm thấy vô cùng đau khổ thay phần Ngu Tinh Hà.
Một vị bác sĩ đứng trước cửa phòng mẹ cậu,quay mặt nhìn.
Trông có vẻ lớn tuổi,cỡ chục năm nữa sẽ về hưu.
Là em cậu,đứa bé vừa mất hai tiếng trước.
Các bác sĩ đã thực hiện phẫu thuật nhanh chóng đưa đứa bé ấy ra ngoài.
Ngu Tinh Hà nghe thấy thế dường như sụp đổ thêm một lần nữa,cả cơ thể đau đớn,trái tim quặn thắt lại rên lên.
Những giọt nước mắt lăn xuống gương mặt tội nghiệp của cậu.
Đến bây giờ cậu đã thật sự khóc,không phải vì nỗi sợ mà là nỗi buồn thực sự xuất phát từ việc mất người thân.
Vốn dĩ Ngu Tinh Hà vẫn một lòng tin rằng Ngu Lâm vẫn còn sống,sau khi tìm ra chân tướng gia đình cậu sẽ trở về như cũ.
Nhưng sự ra đi của đứa trẻ chưa đặt tên kia chính là đả kích lớn đánh vở niềm tin đang lung lay trong cậu.
Một nhà bốn người của Ngu Tinh Hà giờ chỉ còn lại ba mà thôi.
Đỗ Minh Nhật đứng cách xa một khoảng nhưng đây là khu hồi phục sức tích cực nên hành lang vô cùng im ắng.
Không thể tránh khỏi nghe những lời đau lòng.
Bản thân Đỗ Minh Nhật tận mắt lần lượt chứng kiến những điều đau khổ nhất ập đến với Ngu Tinh Hà,người bạn cậu mới quen chưa đến một ngày,cũng cảm thấy chua xót thay anh.
Ngu Tinh Hà bật khóc,cậu ngẩn mặt hỏi bắc sĩ:"Hức,hức...Bác sĩ à,cách anh có biết tại sao lại như vậy không.Là do sức khỏe của mẹ tôi nên mới xảy thai à?"
Vị bác sĩ kia nhìn cậu một lúc rồi lắc đầu nói:"Cách đây hai tiếng trước,nhân viên y tế của chúng tôi đi vào thay thuốc đánh giá tình hình bệnh nhân,bỗng nhiên thấy nhịp tim mẹ cậu cao bất thường.Tuy vẫn còn bất tỉnh nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt đau đớn."
Dừng một chút ông nói:"Thấy thế chúng tôi đã lập tức cấp cứu rồi làm siêu âm xác nhận tình hình đứa trẻ.Tôi không chắc...có thể gọi 'nó' là con người nữa."
Bác sĩ không lên tiếng nữa,Ngu Tinh Hà không còn đủ kiêng nhẫn bảo ông hãy nói tiếp cho cậu nghe.
Vì Ngu Tinh Hà,ông ta cuối cùng cũng kể với vẻ mặt bối rối xen lẫn đau buồn , mắt không dám nhìn cậu :"Lúc chúng tôi thực hiện siêu âm,đứa trẻ trong bụng mẹ cậu..."
Ngu Tinh Hà:"Em tôi thì làm sao?"
Bác sĩ:"Đã vỡ ra."
Lời nói của bác sĩ kia như lưỡi dao lần nữa khoét thật sâu và trái tim Ngu Tinh Hà.
Tai Ngu Tinh Hà ù ù,cậu chấn kinh.
Bác sĩ nói tiếp:"Không thể nói là vỡ,mà là nổ tung."
Ngu Tinh Hà:"..."
Bác sĩ:"Toàn bộ cơ thể đều nát bấy cả ra,không thể nhìn rõ nhân dạng được nữa.Theo phỏng đoán,có thể đứa bé đã như vậy trước mới khiến cho tình trạng mẹ cậu xấu đi.Tim đập nhanh,tử cung vỡ ra,thành bụng cũng vì thế bị tổn thương."
Ngu Tinh Hà thật sự không thể bình tĩnh được nữa,lao lên đẩy bác sĩ qua một bên,đòi vào trong gặp mẹ cậu.
Bác sĩ bị đẩy ngã kêu lên một tiếng đau đớn.
Từ đằng sau có một người dang tay ôm lấy,cảng cậu lại.
Là Đỗ Minh Nhật.