Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng

Chương 25: Chương 25




Ngu Tinh Hà nóng hết cả người,tim đập loạn xạ.

Đỗ Minh Nhật:"?"

Cậu nhóc nghiêng đầu,"Sao thế?Bộ anh có ý kiến gì à?Chỉ là em muốn mọi chuyện suôn sẻ,tốt lành thôi.Phản ứng thế là sao?"

Ngu Tinh Hà không dám chạm mắt với cậu nói:"Đâu... đâu có!"

Hàng lông mày của Đỗ Minh Nhật nhíu lại,quyết định mặt kệ cái con người này mà đặt con thuyền trở lại vị trí cũ,sau đó nằm lên giường.

Cậu vỗ tay làm cho đèn trong phòng tắt.

"Ngủ ngon.",cậu nhóc nhạt miệng rồi nhanh chóng đi gặp Chu Công.

Ngu Tinh Hà cũng đáp một tiếng như chẳng hiểu sao cả đêm trằn trọc,không ngủ được.

Cậu ló đầu ra nhìn Đỗ Minh Nhật đang ngủ say như chết.

Hai mắt chớp chớp nhìn người ta cả tiếng đồng hồ,như bị mất hồn,bản thân cậu cũng không biết được là mình lại nhìn lâu như vậy.

Rồi Ngu Tinh Hà lại bắt đầu suy nghĩ về cuộc cãi vã vừa rồi,cậu rút ra được một vài kết luận.

Gia đình hiện tại của Đỗ Minh Nhật không được tốt lắm,Đỗ Trung Trực có hai đời vợ và tính cách đã thay đổi khá nhiều khi vợ trước mất,đó cũng là một phần lí do mà cậu ấy ghét mẹ kế và Nguyễn Thái Khánh An đến vậy.

Thêm nữa tại sao cậu nhóc lại quyết định nói chuyện này với Ngu Tinh Hà?Thường những người dùng lớp vỏ mạnh mẽ về ngoài để che đây tâm tư kín đáo bên trong thì không dễ tâm sự giải bày với ai cả đâu.

À mà cậu ta bảo rằng trước đây hai người họ có quen nhau nữa,nằm cả đêm vắt óc Ngu Tinh Hà cũng không nghĩ ra được có thật là hai người họ đã gặp nhau trước đây không.

"Đùa chắc!",khi lời vừa nói ra Ngu Tinh Hà ngay lập tức bụm miệng lại,cả cơ thể cứng đờ,may là cậu nhóc không bị tiếng ồn đánh thức.

Cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay,lúc mở mắt dậy đã là 6 giờ sáng.

Ngu Tinh Hà thật sự có chuyện dậy sớm vậy á?

Không hề,phải đợi Đỗ Minh Nhật dùng mọi cách từ lay người rồi đến véo má kêu nửa ngày trời cậu mới chịu thức giấc.

Chính là bởi vì hôm nay có một chuyện qua trọng phải làm,họ phải đi là tham quan trường học của Ngu Tinh Hà.

Ngu Tinh Hà ngồi trên giường,vẫn chưa hết ngái ngủ nói bằng giọng mũi:"Oáp...Sớm vậy à,anh tưởng là buổi chiều mới đi cơ.Bộ em không đi học hả?"

Đỗ Minh Nhật đang thay quần áo,"Không cần thiết,hôm nay nghỉ cũng được.Đi sớm sẽ có nhiều thời gian hơn."

Ồ,không có người quản thích vậy sao.

Mà khoan đã,nếu đi suất sáng chẳng phải trùng với suất học của khối 11 hay sao!Sẽ gặp bạn học mất.

Không sợ gặp họ,chỉ sợ gặp họ rồi Đỗ Minh Nhật sẽ nghe được những chuyện không nên nghe.

Đỗ Minh Nhật hôm nay có chút hứng khởi,làm gì cũng vội vã,cậu rất mong được đến trường mà Ngu Tinh Hà đang theo học.

Cậu học không giỏi nhưng không đồng nghĩa rằng đây là ngôi trường tệ,ngược lại số điểm khá tốt trên bảng xếp hạng điểm của các trường trong thành phố đấy chứ.

Kiến thức lớp 9 thật ra khá đơn giản,cậu thi cũng được trên 56 suýt soát đậu.

Nếu so ra đây không phải là trường có điểm đầu vào hay chất lượng giáo dục cao nhất nhưng cơ sở vật chất lại tốt nhất,chính là bởi được nhận rất nhiều khoản đầu tư lớn bé.

Điều đó đã thành công thu hút một lượng lớn học sinh trong thành phố,xem ra cũng có danh tiếng.

Điểm tầm trung thì học sinh học cũng không phải dạng vừa thêm nữa đa số bọn họ đều là con nhà khá giả trở lên.

Đó cũng là một trong những lí do khiến cậu trở nên tách biệt với bạn học.

Nếu Đỗ Minh Nhật muốn thi vào trường này cũng không có gì làm lạ.

Thật ra Nguyễn Thái Khánh An,người chị chung nhà,cũng học tại ngôi trường đó nhưng cậu nhóc lại không có chút hứng thú gì với cô nàng.

Ngược lại đi tham quan trường và được nghe từ miệng của Ngu Tinh Hà lại hay hớn.

Nguyễn Thái Khánh An là học sinh chuyên cần,đã dậy từ 5 giờ sáng và đã chuẩn bị để đến lớp mặc dù mới 6 giờ hơn.

Ngu Tinh Hà ngồi trên bàn ăn,thấy cô nàng đeo balo đến lớp từ sớm như vậy cảm thấy có chút hổ thẹn.

Cậu để ý đến một điều,người trong căn nhà này không có ai ăn sáng cả à?Cứ thế mà đi thôi?

Chỉ còn lại Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật đang từ từ ăn súp.

Thật ra chỉ có một người từ từ là cậu thôi.

Đỗ Minh Nhật nhàm chán,"Anh thao tác sao mà chậm thế?Nhanh một chút!"

Anh cố tình câu thời gian như vậy vì không muốn cùng em đến trường đó!,Ngu Tinh Hà chỉ đành gào thét trong lòng.

Cuối cùng dưới sự đốc thúc của Đỗ Minh Nhật cậu cũng đã sẵn sàng để đến trường.

Vẫn còn 15 phút mới vào lớp,quá sớm!,Ngu Tinh Hà vừa canh thời gian vừa nghĩ.

"Nè hay là ta đi bộ đến trường đi.",nói rồi cậu chỉ tay về hướng đến trường học.

Đỗ Minh Nhật lộ rõ vẻ mặt bất mãn,"Tại sao?Tài xế đã chờ sẵn rồi."

Ngu Tinh Hà:"Tốt cho sức khỏe thôi.Mỗi chũng ta cần rèn luyện thể thao mỗi ngày."

Đỗ Minh Nhật bĩu môi có thể treo được cả can đầu.

Cậu đẩy Đỗ Minh Nhật đi rồi vẫy tay tạm biệt với người tài xế.

Tài xế ló đầu ra cửa kính ô tô nhìn hai người.

Ngu Tinh Hà:"!"

Gì đây?Sao cứ cảm thấy gương mặt này quen thế nhỉ?

Tài xế đều là người làm công cho nhà Đỗ Trung Trực,ngoại trừ ông ấy và Hồ Linh đều có thể tự lái xe thì hai người con vẫn cần người đón đưa.

Để không làm lỡ việc nên đã thuê tận hai tài xế vì thế mà người lái xe chở Đỗ Minh Nhật và Nguyễn Thái Khánh An không hề giống nhau.

Vấn đề là cậu biết người lái xe cho Nguyễn Thái Khánh An vì họ từng gặp nhau trước đó còn người tài xế này đảm bảo chưa gặp qua nhưng lại thân quen đến lạ kì.

Người tài xế kia còn mỉm cười với cậu.

Ngu Tinh Hà:"?"