Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng

Chương 33: Chương 33




Uyên Thi:"Khi nào cậu chuyển đến đây vậy?"

Đỗ Minh Nhật ngại ngùng,tay gãi sau gáy,"Năm sau."

Uyên Thi không nghi ngờ tiếp tục làm quen với cậu.

Đỗ Minh Nhật:"Vậy là bởi vì các cậu sắp có tiết nên mới cử hai người họ lên trước để chuẩn bị dụng cụ không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy.Thế hai người lúc đó đang ở lớp với mọi người à hay có làm gì khác không?"

Uyên Thi:"Ừ thì,đúng thế."

Hoàng Vy:"..."

Đỗ Minh Nhật:"Vậy được rồi.Cảm ơn nhé."

Nói rồi cậu nhóc quay người rời đi,Ngu Tinh Hà biết bản thân mình không thể ngồi thế này nên cũng nhanh chóng rời đi.

Ngu Tinh Hà:"Sao rồi?"

Đỗ Minh Nhật:"Hừm,cũng không có gì đặc biệt lắm.Anh ta tên Nguyễn Trung Anh,học lớp 12.Gia đình cũng khá bình thường..."

Cậu bắt đầu tường thuật lại cuộc trò chuyện lúc nãy.

Ngu Tinh Hà:"Ha,chẳng nghĩ được cái gì hết."

Đỗ Minh Nhật:"Ta mới điều tra thôi,làm sao mà mọi thứ dễ dàng thế được."

"Mấy người điên rồi!Tôi...tôi sẽ tố cáo hết mấy người!"

Bị tiếng ồn làm cho giật mình,họ quay lưng lại.

Có một người phụ nữ đang không ngừng chỉ trỏ,gào lên,"Mấy người,đúng,giáo viên và cảnh sát mấy người điều tra chuyện này không ra hồn là biết tay tôi!Làm sao mà con trai tôi có thể như thế được!Nhất định là do sự thiếu trách nhiệm đến từ phía các người!Sao mấy người không tự cảm thấy bản thân có lỗi đi!"

Bà ta không ngừng buôn những lời mắng mỏ,chửi rủa những người xung quanh,trông bộ dạng cực kì đáng sợ,điên cuồng.

Nhưng nhìn ở một góc khác thì chỉ thấy dáng vẻ của một người mẹ xót con vô cùng,có lẽ đây là người nhà của Nguyễn Trung Anh,là mẹ cậu ấy.

Những học sinh khác chỉ đứng đó,nghe những lời không hay từ người mẹ kia,chỉ xầm xì với nhau chứ không lên tiếng phản bác.

Một viên cảnh sát đã đứng ra can ngăn nhằm xoa dịu tình hình,"Xin hãy bình tĩnh,chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn điều tra..."

"Điều tra?Chẳng phải mấy người vừa nãy to nhỏ với nhau về việc con tôi sử dụng chất cấm à?Các người thực chất không muốn điều tra,làm giả nguyên nhân cho xong việc!Làm không tới nơi tới chốn,một lũ lười nhát!"

"Đó chỉ là phỏng đoán nên..."

"Tôi không muốn nghe!",người phụ nữ gào lên trong bất lực mặc sức người ta cản lại.

"Hình như đó là mẹ của cái cậu Trung Anh gì đó.",Ngu Tinh Hà đứng từ xa nhìn bà,không biết tâm trạng gì.

Đỗ Minh Nhật:"Hay là chúng mình hỏi cô ấy thử?"

Ngu Tinh Hà:"Em có ngốc không?Người ta đã như vậy rồi thì ta không nên làm phiền họ.Ít nhất là bây giờ."

Đỗ Minh Nhật không đáp chỉ ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

"Em nghĩ lại rồi.",cậu nhóc nói với vẻ trầm ngâm.

Ngu Tinh Hà thắc mắc,"Về cái gì cơ?"

Đỗ Minh Nhật:"Đánh giá một lượt rồi thì em nghĩ rằng ở đây không còn manh mối có ích gì giúp cho ta đâu.Hai ta nên rời đi rồi."

Cậu nghe Đỗ Minh Nhật nói vậy liền khó hiểu,nghiêng đầu nhìn cậu nhóc.

Ngu Tinh Hà:"Sao lại rời trường rồi?Ta vẫn chưa tìm hiểu hết về vòng quan hệ của cái cậu Nguyễn Trung Anh kia mà?"

Đỗ Minh Nhật:"Ừ những như vậy là đủ rồi."

Cậu nhóc liếc nhìn xung quanh,"Quả nhiên là như vậy,ta rời khỏi nơi này thôi."

Nói rồi Đỗ Minh Nhật kéo Ngu Tinh Hà rời khỏi trường bằng cổng sau.

Ngu Tinh Hà cảm thấy vô cùng khó chịu,cậu phàn nàn:"Này nhé,em chẳng nói gì mà cứ tự quyết như vậy là sao?Chí ít cũng nên giải thích một chút chứ."

Cậu nhóc nghe Ngu Tinh Hà nói vậy thì chỉ tay về lại sân trường.

Ngu Tinh Hà:"Gì?Ồ,là Triệu Tuất.Anh ta thì sao?"

Cậu bỗng sựng lại,"Lại là anh ta?Theo sau còn có mấy người mặc đồ quân nhân đáng sợ nữa.Mấy ngày nay chỉ toàn thấy mặt anh ta."

Đỗ Minh Nhật thu tay lại rồi nhún vai,vừa đi vừa kể:"Lúc ở trong bệnh viện em cũng nhìn thấy anh ta.Khi ở đồn cảnh sát,em có xem trộm một chút về lịch làm việc của bọn họ.Cụ thể là mỗi người sẽ được phân chia một nhiệm vụ nhất định."

Ngu Tinh Hà:"Rồi sao nữa?"

Đỗ Minh Nhật:"Em không thấy tên của Triệu Tuất."

Ngu Tinh Hà:"Có gì đâu.Là em chưa thấy thôi."

Đỗ Minh Nhật lắc đầu,"Có sự hiện diện của anh ta ở đây thì ta không nhúng tay vào được đâu.Em hiểu lí do tại sao nhà trường chỉ cần cho học sinh nghỉ học một ngày duy nhất rồi.Vì chỉ cần có Triệu Tuất thì mọi chuyện đều sẽ được xử lí gọn gàng,sạch sẽ.Đâu vào đó cả thôi."

Cậu bắt đầu nhận ra điều gì đó đáng sợ của người đang ông mang tên Triệu Tuất rồi.

"Vậy là anh ta sẽ làm hết tất thảy mấy việc như xử lí thi thể,ngăn chặn thông tin lây lan.Mà chyện đó thì liên quan gì tới cái em đang nói...",Ngu Tinh Hà bỗng phát hiện ra một điều.

Đỗ Minh Nhật:"Anh ta ngay từ đầu đã được giao nhiệm vụ rồi.Một nhiệm vụ duy nhất.Có lẽ bố anh không phải là trường hợp đầu tiên nhiễm bệnh đâu.Còn có bố em nữa."

Ngu Tinh Hà đơ người,cậu trợn mắt kinh ngạc,nhất thời cứng họng chẳng nói thành lời.

Đỗ Minh Nhật:"Ngu Tinh Hà à,ta trước giờ chẳng biết sự tồn tại của căn bệnh này bởi vì có những người như Triệu Tuất.Nó đang dần lây lan nhanh hơn,không biết ai sẽ là người dính bệnh tiếp theo.Ta chỉ còn cách tìm ra người nhiễm bệnh nhanh hơn thì mới mong có thể lí giải được chuyện này."

Ngu Tinh Hà:"Em,em đã biết được đến đâu rồi?"

Mái tóc xoăn che đi một nửa đôi mắt của cậu nhóc,trong đáy mắt ánh lên thần sắc âm u hiếm thấy,"Không nhiều,nhưng đủ."