Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng

Chương 39






Ngu Tinh Hà trở về nhà của Đỗ Minh Nhật,lúc này đã 12 giờ trưa nhưng nơi này lại không có ai ngoài bà giúp việc đang tất bật trong bếp.

Bình thường vào giờ này Ngu Tinh Hà đã dùng cơm cùng gia đình mình nhưng nhà của Đỗ Minh Nhật lại không có không khí sinh hoạt thường ngày mà cậu biết.

Người nhà này bộ không ăn không uống gì à?,Ngu Tinh Hà nghĩ thầm trong bụng,mà cũng tốt,cậu vốn ngại người lạ nên khoảng thời gian yên bình này rất quý giá,ít ra là đối với cậu.

Chỉ có điều Ngu Tinh Hà cũng hơi đói rồi.

Cậu đi lên phòng ngủ phát hiện Đỗ Minh Nhật cũng không có ở đây.

"Trưa nay phu nhân không về,đợi cậu chủ và cô chủ làm xong việc rồi thì có thể dùng bữa.",giọng người giúp việc vang sau lưng cậu.

Vì bà đột ngột lên tiếng như vậy làm Ngu Tinh Hà hoảng sợ vô cùng,đúng là mãi chẳng thể quen được với mấy tình huống như thế này.

Cậu nhìn về phía cửa phòng của Nguyễn Thái Khánh An một lúc,vẫn yên ắng như vậy,thật sự không có ai Ngu Tinh Hà chỉ còn cách ngồi trong phòng đợi,cậu nhàm chán đi dạo xung quanh.

"Rộng thật,nhưng cũng khá ấm áp.",không biết có phải thế không chứ bản thân Ngu Tinh Hà cảm thấy như vậy đó.

Cậu lướt qua kệ sách,nơi để con thuyền,ở đây chủ yếu là sách về khoa học và triết học,Ngu Tinh Hà cũng không bất ngờ vì với đầu óc thông minh kèm tư duy có chút khác người của Đỗ Minh Nhật thì đọc mấy quyển này cũng dễ hiểu.

Bản thân là học tra mà,mấy quyển này có mơ cậu cũng không sờ tới.

Sự chú ý của Ngu Tinh Hà dồn hết vào một quyển album dày màu xanh ở trong góc,Ngu Tinh Hà phân vân một lúc có nên xem thử nó hay không.

Đến cuối cùng cậu vẫn quyết định lấy nó xuống,sờ vào mặt quyển album cảm thấy nó được bảo quản rất tốt,không hề bám bụi trên bề mặt.

Cậu không xem những trang đầu tiên vì không muốn thấy ảnh của Đỗ Minh Nhật khi còn quá nhỏ,tâm lí người bình thường đều sẽ cảm thấy có chút xấu hổ trong tình huống này,sợ rằng mình sẽ chiếm tiện nghi của Đỗ Minh Nhật ngay sau lưng,huống hồ cậu đang xem trộm nữa,nhìn trộm nhưng ít nhiều cũng coi như là có lương tâm.

 Ngu Tinh Hà tùy tiện lật một trang ra thấy ảnh của Đỗ Minh Nhật,lúc này còn khá nhỏ phỏng chừng còn học cấp một,cậu đã cố ý lật ra tận nữa quyển nhưng có lẽ mấy tấm ảnh khi còn bé của Đỗ Minh Nhật quá nhiều,gần nửa cuốn mà chỉ mới học có cấp 1.

 Ngu Tinh Hà phì cười khi thấy biểu cảm của cậu nhóc,vì đứng ngoài trời nắng mà Đỗ Minh Nhật nhăn mặt lại một cách đáng thương,trên tay cậu còn ẵm một con mèo tam thể trông khá bụi bẵm,Ngu Tinh Hà không nhịn được mà giữ nguyên khóe miệng cong lên.

Cậu tiếp tục xem những trang sau đó,từng khoảng khắc trong cuộc đời của Đỗ Minh Nhật đều lần lượt lướt qua mắt cậu.

Đến trang cuối cùng có ảnh là tấm chụp chung của hai người,vừa rồi họ đã nhờ nhân viên đứng bên ngoài nhà ma chụp một tấm bằng máy ảnh chụp liền,vì vốn sợ ma nên mặt cậu xanh xao vô cùng còn Đỗ Minh Nhật thì đứng bên cạnh nén cười.

Mà sao bức hình ở đây nhanh thế được?Đỗ Minh Nhật đã về nhà lúc nãy rồi cất vào đây chăng?,Ngu Tinh Hà thầm nghĩ.

Đang định đóng album lại bỗng cậu thấy tay cầm khá cộm,Ngu Tinh Hà lật những trang sau ra thì có một vật rơi xuống.

Thứ bị kẹp giữa các trang ảnh trống là một túi zip mỏng,bên trong có đựng vài cánh hoa vàng nhỏ,phỏng chừng là hoa hồng.

Ngu Tinh Hà:"Sao lại có thứ này ở đây nhỉ?Hơn nữa nó còn khá quen mắt."

"Cậu chủ muốn..."

"Không cần đâu."

Đỗ Minh Nhật nhanh như vậy đã về rồi!

Điều đó làm Ngu Tinh Hà trở nên hoảng hốt nhét túi zip vào lại trong album rồi cho vào kệ sách,bản thân mình vội vã ngồi lên giường xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đỗ Minh Nhật:"Anh về rồi đấy à,sao im lặng thế."

Ngu Tinh Hà sượng trân ngồi trên giường,biểu cảm mất tự nhiên đáp:"Anh thấy hơi mệt nên định ngủ một chút,mới ngã lưng đã thấy em về nên định đi xuống ấy mà."

Đỗ Minh Nhật "ờm" một tiếng,như đánh hơi thấy mùi phạm tội cậu nhóc liếc mắt xung quanh phòng mình một lượt.

Ngu Tinh Hà bị ánh mắt cậu nhóc làm cho chột dạ,nín thở cầu nguyện rằng Đỗ Minh Nhật không phát giác ra điều gì đó bất thường.

Ánh mắt Đỗ Minh Nhật dừng trên kệ sách,mãi một lúc lâu mới chịu cùng Ngu Tinh Hà xuống bếp dùng bữa.

Cùng lúc đó Nguyễn Thái Khánh An cũng mở cửa phòng bước ra,bộ dạng cô lúc này trông cực kì mệt mỏi,rũ rượi,trên gương mặt xinh đẹp kia viết rõ hai chữ "Tôi có ưu phiền".

Cô nhăn mặt,tay phải để lên cổ rồi bóp mạnh vài cái,đôi lúc còn tạo ra tiếng.

Nhận ra Ngu Tinh Hà đang nhìn mình,cô lập tức điều chỉnh tâm trạng rồi nghiên mặt đi phía sau hai người bọn họ.

Ngu Tinh Hà cũng mất tự nhiên,mới có một buổi sáng thôi sao ai cũng tả tơi hết vậy?