Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng

Chương 41




Ngu Tinh Hà không hiểu, cứ như là bọn họ đang dính vào một âm mưu tầm cỡ vậy.

Đỗ Minh Nhật nhíu chặt hàng lông mày lại, "Bây giờ mọi chuyện phức tạp hơn em nghĩ nhiều, bất kì ai trong chúng ta đều có thể phát bệnh. Hơn nữa ta còn bị chèn ép bởi quyền lực của những kẻ ở trên, thật sự không thể làm gì được. Chết tiệt!"

Ngu Tinh Hà:"..."

Bỏ qua việc Đỗ Minh Nhật chửi thề thì điều mà Ngu Tinh Hà đúc kết được sau khi nghe là, bố cậu, Ngu Lâm thật sự bị oan.

Nhẹ lòng thật!

Có điều tất cả chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Bây giờ mọi người xung quanh cậu đều là kẻ thù, Ngu Tinh Hà hiểu được rằng mình phải đề cao cảnh giác với tất cả,cậu nghi hoặc hỏi: "Hai ta có phải đã biết nhũng chuyện không nên biết không?"

Đỗ Minh Nhật gật đầu, "Nói thế cũng đúng."

Ngu Tinh Hà: "Còn, còn chuyện nữa..."

Đỗ Minh Nhật đột ngột đứng dậy làm nước trào ra bồn tắm, mặt nước chuyển động tạo nên những cơn sóng nhỏ óng ánh, "Ra ngoài đã, ngâm nước lâu không tốt đâu."

Ngu Tinh Hà: "..."

Còn chuyện chai nước màu đỏ thì sao a?

Ngu Tinh Hà bật mấy sấy, cậu nhìn sang phía Đỗ Minh Nhật nhận thấy tâm trạng cậu nhóc từ nãy đến giờ rất tệ, xấu đến đáng sợ, lúc ra khỏi phòng tắm muốn gặng hỏi nhưng nhìn thấy thái độ của cậu nhóc lại sợ bản thân sẽ lại biết chuyện gì đáng sợ nên thôi.

Đối diện với những điều đáng sợ thế này đương nhiên với tâm lí bình thường sẽ không khỏi tránh được mấy cảm xúc sợ hãi, e ngại thường thấy, tuy rằng kể từ sau việc của cô bạn Khánh An kia thì cậu đã tự hứa sẽ làm mọi việc đến cùng nhưng vào lúc này, trái ngược lại với tất cả quyết tâm từ đầu, Ngu Tinh Hà cảm thấy bản thân mình không biết cũng không sao.

Nỗi sợ bình thường không có khả năng khiến cậu từ bỏ mong muốn được nghe sự thật mà là do kể từ lúc gia đình Ngu Tinh Hà xảy ra biến cố, cậu lại càng yêu bố mẹ mình, và cả người em đã khuất,đến mức hạ bản thân mình xuống.

Có nhiều lần Ngu Tinh Hà đã cố gắng kìm nén nỗi đau và tiếp tục theo chân Đỗ Minh Nhật tìm ra chân tướng, tất cả vì gia đình mặc dù sau đó cậu cũng khóc đến thảm thương rồi được Đỗ Minh Nhật dỗ dành.

Cậu nhận thấy Ngu Lâm đã ổn rồi thì cũng không còn quá tò mò nữa.

Thế là được rồi!

Giờ chỉ còn giải quyết chuyện nước độc và đưa Ngu Lâm về nữa là được.

Vì mới giữa trưa mà đi tắm khiến Ngu Tinh Hà có chút không thích nghi được, cụ thể là cảm thấy rất buồn ngủ.

Bình thường cậu chả bao giờ đặt lưng xuống giường vào giờ này đâu, nhà bao việc khiến Ngu Tinh Hà muốn rảnh rỗi cũng không được.

Đỗ Minh Nhật lúc này đang lật quyển album ban nãy cậu xem ra, chăm chú ngắm từng bức, Ngu Tinh Hà ngồi kế bên nhìn mà giật thót tim.

Đỗ Minh Nhật lấy một bức ảnh ra dùng tay miết, bên trong đôi mắt chứa đầy tâm sự, "Anh không cần quá lo lắng đâu, chuyện mồ hôi của anh đột ngột đổi màu như vậy ắc hẳn là do virus như ta đã suy đoán. Mọi người không phát hiện vì vấn đề nằm ở thời gian thôi, phải đợi một lúc lâu thì cây tăm bông mới chuyển màu cơ mà."

Cậu nhóc nói tiếp, "Đã có người tiếp tay cho hành vi lan truyền dịch bệnh thông qua nước, để che đậy điều đó họ đã bỏ một lượng lớn thuốc tẩy vào trong."

Ngu Tinh Hà: "Vậy là nó còn có khả năng kháng các loại hóa chất diệt khuẩn nữa."

Đỗ Minh Nhật: "Có thể lắm nhưng vẫn còn một chi tiết đáng lưu tâm nữa. Thuốc tẩy không phải lúc nào cũng được bỏ vào vì người dân sẽ sử dụng chúng. Thường thì họ sẽ chọn buổi tối để xả, vẫn còn nước đọng lại trong ống dẫn nên đến sáng mới thấy màu trắng đục của thuốc khử. Lúc nãy anh có nói với em một điều."

Ngu Tinh Hà chợt nhớ ra, "À, là khoảng 9 giờ sáng vẫn còn thứ nước trắng đục kì lạ ấy hở?"

Đỗ Minh Nhật gật gù, "Ừ, nhưng theo em biết thì sáng sớm luôn có những người đi tập thể dục và dắt chó đi dạo sẽ dùng nước đó, thế vì sao nó vẫn còn ở đó mà không được dùng hết."

Ngu Tinh Hà nghi hoặc, "Vì nó quá nhiều?"

Đỗ Minh Nhật tỏ ra đồng tình, "Rất có thể. Chỉ là em không xác định được mục đích của việc đó thôi. Nếu muốn bệnh lan nhanh ra thì không bỏ thuốc tẩy để người dân sử dụng mới đúng, sao họ lại bỏ nhiều như vây?"

Làm sao mà cậu biết được, có điều Ngu Tinh Hà vẫn còn bị choáng bởi sự thật về thân phận của Triệu Tuất và mục đích đáng sợ của bề trên về việc lan truyền virus thế này.

Đỗ Minh Nhật: "Quay lại chuyện trước,chưa chắc virus có thể sống nổi trong thuốc tẩy hay không vì khi ta lấy nước để thử nghiệm thì nó đã mất đi một lượng lớn trong nước cả rồi."

Ngu Tinh Hà: "Đó là bởi vì anh đã xả đi."

Đỗ Minh Nhật: "Ừm, vậy nên ta cần phải làm một thí nghiệm nữa. Sau khi xác định rồi ta sẽ quay lại trường học."

Ngu Tinh Hà: "Hả để làm gì?"

Thật lòng thì cậu không muốn quay lại nơi đó đâu, nhắc đến hai chữ "trường học" thì trong đầu cậu hiện lên mấy thứ chả tốt đẹp gì.

Đỗ Minh Nhật: "Em không có bảo anh đi học đâu mà sợ. Bà chị...à không, Khánh Anh sẽ trở lại trường học vào ngày đó,nếu có người tiếp tục phát bệnh sẽ không hay lắm đâu."

Ngu Tinh Hà đồng tình, "Em nói đúng."

Rồi cậu lại nhìn Đỗ Minh Nhật, cậu nhóc từ đầu đến giờ chỉ trầm mặc không còn thái độ cợt nhả, vui vẻ như những ngày trước nữa, khi trò chuyện Đỗ Minh Nhật cậu nhóc lại không hề nhìn vào mắt Ngu Tinh Hà như mọi khi, kể cả lúc ở trong phòng tắm, điều này làm cậu có cảm giác cậu nhóc đang nói dối.

À không, phải là còn có điều gì đó đang dấu diếm cậu mới phải.

Đỗ Minh Nhật giải thích từng chi tiết một rất kĩ lưỡng cho cậu nghe, cứ như đã nắm trong tay toàn bộ đáp án vậy nhưng mỗi khi Ngu Tinh Hà hỏi về bản thân cậu Đỗ Minh Nhật lại lộ ra vẻ ấp úng, e ngại hiếm thấy.

Lúc này Ngu Tinh Hà trò chuyện với Đỗ Minh Nhật cũng không thấy mặt cậu nhóc, Đỗ Minh Nhật chỉ để lại một bóng lưng âm trầm và suy tư.

Đỗ Minh Nhật quay lưng lại, trong tay có một túi zip nhỏ, là vật khi nãy!

Ngu Tinh Hà: "!"