Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng

Chương 43




Ngu Tinh Hà hét lên, cậu muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng nhận ra bản thân đã mất hết toàn bộ sức lực, bây giờ chân cậu thậm chí chẳng còn chút cảm giác gì.

Cậu gắng sức dùng hai tay chống xuống sàn dãy dụa, muốn lùi ra xa, nếu được thì ra khỏi nơi này luôn.

Bỗng một cánh tay từ dưới nước thò lên, nó bắt đầu mò mẫm, khi đã tìm được một điểm tựa vững chắc trên thành bồn tắm rồi cũng đưa cánh tay còn lại lên.

Thứ quái quỷ kia với nhân dạng của Ngu Tinh Hà 5 tuổi chầm chậm nhô lên khỏi mặt nước, mái tóc dính nước nhỏ từng giọt xuống sàn, "Tí tách, tí tách..."

Nó ngước mặt lên nhìn cậu, nở một nụ cười dịu dàng rồi đột nhiên lao tới đẩy ngã cậu ra đằng sau.

Ngu Tinh Hà cũng không ngờ sức lực của "đứa bé" này lớn như vậy, dễ dàng đẩy ngã cậu, cứ tưởng lưng Ngu Tinh Hà sẽ đập mạnh xuống sàn nhưng thứ cậu va phải là một vật khác.

Ngu Tinh Hà thoáng nhìn đằng sau, phát hiện ngay sau lưng mình là một cánh cửa sổ, cả người cậu va chạm mạnh vớ ô cửa làm nó vỡ ra, từng mảnh thủy tinh sắt nhọn bay khắp nơi, nó cứa vào mặt đứa bé đã đẩy ngã cậu.

Giây cuối cùng trước khi cậu hoàn toàn ngã khỏi không hiểu sao Ngu Tinh Hà lại cám thấy ánh mắt của đứa trẻ ấy lại đượm buồn đến lạ.

Ngu Tinh Hà ngã xuống, cậu đau đớn, kêu lên thành tiếng: "Ui da."

Cậu nhìn xung quanh, phát hiện nơi này hoàn toàn khác với nhà của Đỗ Minh Nhật, là một sân đất.

Ngu Tinh Hà không hiểu tại sao mình lại ở đây.

"Meo, meo."

Âm thanh mềm mại ấy phát từ trong lòng cậu, Ngu Tinh Hà nhìn xuống thì thấy có một chú mèo nhỏ ở trong vòng tay của mình.

Đôi tay bé xíu đanh giữ chặt lấy bé mèo tam thể.

Khoan đã, sao lại bé xíu?

Ngu Tinh Hà đứng thẳng người dậy, phát hiện mình đang ở trong cơ thể của đứa bé 5 tuổi, hơn nữa cậu còn mang đồng phục học sinh.

Chiếc quần ngắn để lộ viết thương trên đầu gối trắng nõn của cậu, từng giọt máu chảy xuống.

Chuyện này là sao đây!, Ngu Tinh Hà gào thét trong lòng.

"Á !Á !Á ! Ngu Tinh Hà đang giữ mèo con kia!"

Một giọng nữ vang lên, Ngu Tinh Hà giật mình quay lại thì thấy sau lưng mình là một cô bé, thoạt nhìn thì trạc tuổi cậu lúc này, cũng là năm tuổi.

Cô bé mang chiếc váy jean màu xanh, hai bên đầu có hai chiếc bím tóc nhỏ, có vẻ rất xinh xắn nếu cậu nhìn được mặt của cô bé này.

Cô bé không hề có mặt mũi gì nhưng Ngu Tinh Hà vẫn có thể nghe được tiếng hét thất thanh như đấm vào tai phát ra từ bé ấy, vả lại còn mang chút,à không, nhiều sự kinh sợ.

Cậu ôm mèo con thì đã sao chứ!, Ngu Tinh Hà thắc mắc.

Cậu nhìn lại mới nhận ra bé mèo này không hề phản kháng cậu, nếu là ở hiện tại thì hầu hết các con mèo trong khu phố đều ghét bỏ Ngu Tinh Hà, đúng, cậu chính là kẻ thù tự nhiên của chúng.

Nhưng bé mèo này thật ngoan, hai mắt nó híp lại,Ngu Tinh Hà bất giác đưa tay vuốt ve, nó không phản khán mà nằm im trong vòng tay của cậu mặc sức cậu sờ.

Ngoan quá, bây giờ cậu mới biết mèo có thể mềm mại thế này, đôi môi bất giác cong lên, trên mặt cậu chỉ còn tư vị thỏa mãn.

Rất nhanh mọi người đã tụ tập đến sau khi nghe tiếng hét của cô bé, vì vậy mà Ngu Tinh Hà mới bị kéo ra khỏi cơn nghiện khi chạm vào mèo con.

"Toàn là học sinh tiểu học thế này?", Ngu Tinh Hà khó hiểu.

Không chỉ một vài mà một đám đông học sinh tiểu học tụ tập lại, không ngừng kêu cậu hãy thả con mèo ra.

Ngu Tinh Hà không hiểu và cũng không muốn buông ra, trong lòng cậu đang có một cảm xúc rất kì lạ, rất ích kỉ.

Cậu muốn ở bên bé mèo này nhiều hơn.

Ngu Tinh Hà cũng để ý, cho dù mấy nhóc có bảo cậu thả mèo ra rất nhiều nhưng lại chẳng có ai trực tiếp đứng ra lấy mèo từ tay cậu cả, nếu là vào thời điểm học cấp ba thì một là tụi nó tiến đến đánh cậu hai là cậu tự động bỏ xuống rồi bị đánh nhưng nhẹ hơn.

Tụi nhỏ thấy cậu không muốn cho bé mèo đi liền tỏ ra một chút sợ hãi, giọng nói cũng dần nhỏ lại, Ngu Tinh Hà lẽ ra không phải một người tinh ý nhưng hình như mấy đứa nhóc này tuổi nhỉ quá, từng cảm xúc đều được cậu nhìn ra, không qua bất cứ giác quan nào như mắt hay biểu cảm trên gương mặt cả vì bọn họ đều không có mặt.

Nhưng cậu thấy được.

Sợ hãi, dè chừng, phẫn nộ, khoái chí.

Từ loại cảm xúc đều được cậu thấy rất rõ ràng, đa số đều là sợ hãi.

Vì sao lại sợ?

Bởi vì cậu ư?

Mãi mới có một giáo viên đứng ra can đám nhóc, "Thật là mấy đứa này, làm gì mà ồn ào giờ ra chơi vậy?"

Thầy giáo bắt đám trẻ giải tán nhưng chẳng có ai chịu đi hết.

Ngu Tinh Hà và thầy giáo chạm mắt nhau, khi thầy thấy cậu ôm còn mèo thì thái độ lại trở nên cẩn trọng hơn, thầy giáo nhẹ giọng :"Tinh Hà à, mèo con ở đây bẩn lắm, em không chơi được đâu."

Không ai đáp lời thầy.

Vì bây giờ Ngu Tinh Hà chỉ tập trung vào một việc, đó là tại sao người giống thầy giáo này lại có gương mặt y hệt Nam Thiện, thầy giáo thể dục ở trường cậu?

Thầy giáo bắt đầu sốt ruột," Gần vào lớp rồi. Em bỏ nó xuống đi được không?"

Là một học sinh thì có hai nỗi sợ lớn nhất khi đi học là bài kiểm tra và giáo viên, thể hiện đúng bản chất học sinh của mình Ngu Tinh Hà không do dự bỏ con mèo xuống rồi cúi đầu.

Thầy thấy cậu nghe lời cũng tiến lại gần rồi dắt tay cậu rời đi, không quên kêu đám nhóc giải tán.

Cô bé mang váy jean màu xanh thấy cậu đi rồi thì mới chạy lại ôm mèo con lên.