Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng

Chương 45




A! A! A!

Ngu Tinh Hà không ngừng gào thét nhưng tất cả chỉ tồn tại trong suy nghĩ của cậu thôi, mãi chẳng thể phát ra thành tiếng.

Hai thầy trò ngồi nói chuyện một lúc lâu, bảo là nói chuyện chứ thực tình chỉ có một người không ngừng nói, nói rất nhiều, người còn lại chỉ gật đầu rồi "vâng ạ".

Nam Thiện: "Em không được đối đã với động vật như thế cho dù chúng có phải động vật hoang hay không."

Ngu Tinh Hà 5 tuổi: "Vâng ạ."

Nam Thiện: "Mối quan hệ giữa em và các bạn có tốt không?"

Ngu Tinh Hà 5 tuổi: "Vâng ạ."

Nam Thiện: "Các bạn có làm khó dễ em không?"

Ngu Tinh Hà 5 tuổi: "Vâng ạ."

Nam Thiện: "Nếu lần sau có xảy ra xung đột gì thì phải báo giáo viên trước."

Ngu Tinh Hà 5 tuổi:"Vâng ạ."

Nam Thiện: "Em có thể nói với thầy."

Ngu Tinh Hà 5 tuổi: "Vâng ạ."

Nhạt nhẽo vô cùng.

Nam Thiện lấy tay đỡ trán, thật ván óc với đứa nhỏ này nhưng cũng không thể trách được, phận làm thầy là phải chịu đứng mấy đứa nhóc thế này.

"Oa, hu hu, đã hết chưa vậy? Thật muốn về nhà, không, gặp Minh Nhật quá..." Ngu Tinh Hà không ngừng gào thét, nếu bây giờ mà cậu có được cơ thể xác thịt của trước đây thì chắc giờ cũng khàn cả cổ rồi.

"Tùng! Tùng!"

Hai tiếng trống, nghĩa là vào lớp rồi.

Đứa bé rất ngoan ngoãn đứng xuống giường, tỏ ý muốn quay lại lớp.

Nam Thiện nhìn cậu học trò ngây ngô trước mặt có chút bất đắc dĩ, thở dài, "Em về lớp được rồi."

Ngu Tinh Hà 5 tuổi: "Vâng ạ."

Nam Thiện: "..."

Ngu Tinh Hà nhỏ rời đi, phía sau vẫn luôn chịu đựng ánh mắt dám sát của Nam Thiện, thầy lo lắng không biết rằng cậu có thực sự vào lớp hay không nên vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của cậu.

Nhưng đứa nhỏ này cũng thuộc dạng tinh quái, biết rất rõ thầy giáo đang nhìn mình từ xa nên cũng biết điều mà đi thẳng,tuy không nhìn trực tiếp nhưng Ngu Tinh Hà hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt của thầy giáo thông qua cơ thể nhỏ bé này.

Rõ ràng là không hề hay đầu lại nhưng vẫn biết được có ai theo dõi mình hay không, đứa bé này thật đáng sợ.

Ngu Tinh Hà thấy bản thân không thể thoát khỏi tình cảnh hiện giờ nên cũng dần thích nghi, cố gắng suy xét, tìm hiểu thật kĩ lưỡng về "thứ" giống hệt cậu này.

Đi được một đoạn đã thấy lớp học ở phía trước, Nam Thiện cũng không còn xuất hiện nữa, Ngu Tinh Hà cứ tưởng đứa bé này sẽ đi thẳng vào lớp nhưng không, thực tế chứng minh cậu đã sai lầm.

Sau khi vừa ra khỏi tầm nhìn của Nam Thiện, Ngu Tinh Hà 5 tuổi lúc này đã rũ bỏ bộ dạng ngoan ngoãn vừa nãy, cậu nhóc ung dung sải bước trên hành lang vắng người, miệng ngân nga khúc hát "Bắc kim thang", trên môi cong lên một nụ cười quỷ dị.

Ngu Tinh Hà không biết đứa bé này chuẩn bị làm gì nhưng trong tâm trí bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ hãi, nó mách bảo cậu chạy đi, thật nhanh!

Nhưng chạy kiểu gì giờ?

Ngu Tinh Hà 5 tuổi bước vào phòng vệ sinh, nhưng kì quái là không phải nhà vệ sinh nam mà là nhà vệ sinh nữ!

"Đừng có dùng cơ thể của tôi làm chuyện bất chính thằng quỷ nhỏ kia!" Ngu Tinh Hà hét lên bằng cả tính mạng.

Cậu nhóc không làm gì cả, chỉ đứng trước gương nhà vệ sinh nữ và soi mình vào đó.

Cậu nhóc bắt đầu cười nhưng khác với nụ cười nở trên môi lúc hát, nụ cười này cứng ngắt, hệt như đang giả vờ.

Đứa bé đang soi gương đúng thật là đang giả vờ, nó cố gắng mỉm cười sao thật tươi, thật tự nhiên nhưng càng làm biểu cảm lại càng xấu đến đáng thương, mãi vẫn chẳng thể nở một nụ cười đẹp đúng như ý muốn.

Đừng nói là đứa bé này vào nhà vệ sinh nữ chỉ để làm trò này thôi đó nha! Mà cũng đúng, đa số nhà vệ sinh nam lại chẳng có gương, trông phút chốc Ngu Tinh Hà cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương.

Đứa bé lấy hai tay nhéo đến đỏ cả mặt, cuối cùng vẫn không được liền suy sụp, nó cúi gằm mặt xuống, mệt mỏi thở dài.

Vì hai mắt đang nhắm nên Ngu Tinh Hà cũng không thấy gì, đột nhiên cổ cậu bị bóp nghẹn, không thở được.

Khi mở mắt đã đã thấy hai cánh tay của đứa bé này xuyên qua tấm gương trên tường, tự bóp cổ chính mình, hình ảnh trong gương dần thay đổi, từ đứa nhóc con trở thành Ngu Tinh Hà 15 tuổi.

Cánh tay nhỏ bé ấy dùng sức rất mạnh, cậu không thể chống lại được, hai mắt Ngu Tinh Hà trợn ngược ra sau, gân xanh nổi lên trên mặt, bây giờ trong đầu cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: "Không thở được, chết mất!"

Ngu Tinh Hà từ trong giấc mơ tỉnh lại, giật mình bật người dậy thở hổn hểnh, cậu hoảng loạn nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, hoặc ai đó.

Lúc Ngu Tinh Hà định hình lại được thì đã thấy Đỗ Minh Nhật dùm tay ôm gọn mặt mình, đôi bàn tay ấm áp đặt trên má, gương mặt thể hiện sự lo lắng, cậu nhóc không ngừng trấn an cậu: "Anh, chuyện gì xảy ra vậy? Anh gặp ác mộng à?Anh không sao chứ?"

Ngu Tinh Hà khàn cả cổ, không nói nên lời, cậu tập trung nhìn chàng trai trước mắt, câu đầu tiên mà cậu nói ra là: "Thật may quá!", sau đó ôm chằm lấy Đỗ Minh Nhật.