Xong xuôi đâu đấy trời tối muộn Băng Nguyệt cùng với An Lâm mới bó mật đột nhập vào doanh trại địch, ám lệnh đi theo nhưng chỉ đứng ở bên ngoài sợ càng đông người thì càng dễ phát hiện.
An Lâm đã dặn dò nếu có nguy hiểm thì sẽ thả tín hiệu đến lúc đó ám lệnh xông vào vòng vây vẫn kịp bởi lẽ hai phu thê đều biết võ công nên cũng sẽ đỡ nguy hiểm hơn.
Băng Nguyệt là người lúc nào cũng tính toán cẩn thận, nàng một khi đã vào sào huyệt của địch thì phải có sự chuẩn bị trước, một túi nhỏ thuốc ngứa cùng một gói mê hương của nàng cũng khiến đối phương chật vật rồi.
Nàng cũng khá tò mò không biết phụ thân của nguyên chủ này như thế nào, theo trí nhớ của Nguyên chủ thì người phụ thân này khá mờ nhạt, rất ít khi ông ấy ở lại phủ lâu, ấn tượng cũng rất mơ hồ, đối với ông ta chỉ có đánh giặc và bảo vệ Hoa quốc.
Nếu nói ông ta là một vị đại tướng quân tài giỏi, một trung thần có trách nhiệm với quốc gia thì là đúng, nhưng nếu trên cương vị một phụ thân, một trượng phu, một gia chủ thì ông ta thật sự là quá vô tâm, quá thất bại.
Hai người nhẹ nhàng vượt mặt rất nhiều binh sĩ âm thầm lẻn vào bên trong doanh trại quân địch, do có mật thám bên trong cho nên hai người dễ dàng tìm được lều của Lam Thường Phúc.
Vì để cho an toàn tuyệt đối cho nên hai người mới chọn lúc đêm khuya như thế này, quân lính canh gác sẽ lỏng lẻo và đổi ca ít hơn.
Nhìn thấy ánh đèn còn sáng hai người liền âm thầm tiến vào, Lam Thường
Phúc là người luyện võ từ nhỏ nên ông đã cảm nhận nhận được động tích liền nhanh chóng ra tay.
Tuy nhiên An Lâm đã nhanh tay chặn lại rồi nói :
"Là ta Dương Vương, xin tướng quân hạ thủ lưu tình ".
Lam Thường Phúc khi biết người đến là ai thì liền bỏ binh khí xuống, nhưng tiếng động đã dẫn đến thị vệ canh gác bên ngoài, có tiếng nói vọng vào :
"Đại tướng quân có chuyện gì sao ?".
Lam Thường Phúc liền ôn tồn trả lời :
"Không có việc gì, là ta bất cẩn làm rơi binh khí thôi, các ngươi cứ canh gác đi
Thị vệ nghe thấy thế mới yên tâm liền đi làm nhiệm vụ.
Lúc này Lam Thường Phúc mới có thời gian nhìn lại, đi bên cạnh Dương Vương còn có một nữ nhân, ông ta ngạc nhiên khi thấy Băng Nguyệt ở nơi này.
Tuy nhiên vì chuyện xuất binh lần nàu nên ông có phần ngượng ngùng khá xấu hổ, tuy nhiên lệnh vua làm sao ông ta kháng chỉ được chứ, biết là nữ nhi mình sẽ phải chịu khổ nhưng ông đâu còn cách nào khác.
Băng Nguyệt biết ông đã nhận ra mình liền đi lên rồi nói :
"Phụ thân, người có khỏe không ạ !, nữ nhi đã rất lâu rồi không gặp người, từ sau lần từ biệt trước thì phụ tử chúng ta đã gần ba năm không gặp lại rồi ".
Lam Thường Phúc có chút xúc động nói :
"Ta khỏe, ta cũng rất tiếc vì khi các con xuất giá không trở về kịp để tạm biệt, Tuệ Nhi có khỏe không ?".
Băng Nguyệt có chút thất vọng, suy đi suy lại ngươi mà ông ta để ý nhất vẫn là Lam Tuệ Nghi kia, nàng hờ hững trả lời :
"Phụ thân thử nghĩ xem tỷ tỷ có khỏe được hay không chứ, tỷ ấy là Lam phi có biết bao nhiêu người ganh ghét đố kỵ, sống trong hoàng cung đã vô cùng vất vả rồi.
Nay phụ thân lại đích thân dẫn binh đến đánh Sở quốc, là ngôi nhà thứ hai của tỷ ấy, phụ thân nghĩ xem hoàng thượng Sở quốc có cho tỷ ấy sắc mặt tốt hay không ?, các phi tử khác có để yên cho tỷ ấy chứ.
Cũng may tỷ ấy còn đang mang long thai, tuy bị cô lập, bị hoàng thượng chán ghét nhưng vẫn có thể cầm cự sống qua ngày được, đó là do phụ thân và Hoa quốc ban tặng ".
Lam Thường Phúc bị tiểu nữ nhi nói thẳng như thế trong lòng ông có chút chột dạ, ông nói :
"Thật ra chuyện này ta cũng không nguyện ý, nhưng hoàng thượng đã đích thân cử ta ra trận ta thật sự không còn cách nào hết ".
Băng Nguyệt mỉm cười nói :
" Đó là do phụ thân nghĩ như thế thôi, với chiến công mà phụ thân lập được từ trước cho đến giờ, phụ thân lấy lý do bệnh nặng không xuất chinh thì hoàng thượng cũng đâu thể bắt ép được phụ thân chứ, chẳng qua là người có muốn hay không thôi.
Đã đành là Hoa quốc bội tín nhưng nếu người xuất chinh là người khác e là tỷ tỷ sẽ dễ thở hơn chứ không phải lắt léo nhìn sắc mặt của người khác mà sống như bây giờ ".
Băng Nguyệt nói đúng vào trọng tâm khiến cho Lam Thường Phúc xấu hổ, ông nói:
"Ta biết rồi, ở đây không an toàn con hãy trở về đi, ngày mai ta sẽ trở lại kinh thành việc ở đây ta sẽ không can dự nữa ".
Băng Nguyệt nghe được lời nói chắc chắn của ông ta mới yên tâm rời đi mà không lưu luyến điều gì qua ánh mắt của ông ta nàng mới biết ông ta là một người phụ thân tệ như thế nào.
Từ đầu đến cuối ông ta chỉ lo lắng cho Lam Tuệ Nghi kia mà không hề hỏi han đến nữ nhi là nàng, không biết số nguyên chủ thật đen đủi hay may mắn đây.