Ngu Lão nghe giọng điệu đấy đã biết Dung Quế Hoa là một con người như thế nào, ông khinh thường nói :
"Phu nhân người là ai kia chứ mà dám để Dương Vương phi của chúng ta ra đón, thân phận của các người có xứng để Vương phi của chúng ta xuất phủ hay không đã?.
Là phụ thân, mẫu thân mà để cho nữ nhi mình gả cho người ta làm thân phận kế thiếp thì có thể thấy phụ mẫu hai người tốt như thế nào rồi ".
Dung Quế Hoa luôn luôn cao cao tại thượng, được nhiều người ngưỡng mộ và sợ hãi đã bao giờ bị hạ nhân nói thẳng như thế này đâu, trong một phút tức giận, bà ta giơ tay lên chỉ vào mặt Ngu Lão rồi nói :
"Cấu nô tài to gan, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả, có tin ta bảo Dương Vương xử trí ngươi hay không ?".
Lúc này đây vừa đúng lúc An Lâm cùng với Băng Nguyệt đi tới, Băng Nguyệt nhanh muốn gặp Lan di nương nên mới nhanh chóng từ chính điện đến đây.
Bản thân nàng trước đây là cô nhi nên thiếu thốn về tình cảm, xuyên không đến đây người mà nàng cảm nhận được tình cảm đầu tiên chính là Lan di nương
Ở với Lan di nương nàng cảm nhận được tình yêu thương dạt dào của bà giành cho nàng, chính vì lẽ đó cho nên cho dù nàng không phải là nữ nhi ruột nhưng trong thâm tâm nàng đã nhận định bà là mẫu thân của mình rồi.
Nên chính vì thế nàng đã nhiều lần viết thư mong muốn bà có thể sang Sở quốc sống với nàng, bởi vì nàng biết bà sống trong Lam phủ cũng không sung sướng gì mà thậm chí còn không bằng hạ nhân.
Dung Quế Hoa kia tính tình ghen ghét đố ky, nếu bà ta mà đối tốt với Lan di nương mới là lạ đấy.
Không ngờ lúc nàng vừa bước tới đây lại chứng kiến được cảnh này, nàng không nghĩ rằng Dung Quế Hoa kia lại ngu xuẩn như vậy.
Thói huênh hoang và ngạo mạn của bà ta đúng là đi đâu cũng không thay đổi, bà ta nghĩ mình là ai kia chứ, Băng Nguyệt nhìn thấy sắc mặt tối thui của phu quân là nàng biết chàng tức giận thế nào rồi.
Ai trong Vương phủ đều biết tầm quan trọng và vị trí của Ngu Lão trong lòng Dương Vương gia như thế nào kia chứ, vậy mà Dung Quế Hoa kia lại ngu xuẩn động vào, nàng biết lần này bà ta chắc chắn sẽ phải chịu khổ rồi.
Dương Lâm lạnh lùng nói :
"Ta không nghĩ một nhất phẩm phu nhân lại có thể nói ra lời đó, ta không biết ở Hoa quốc bà là ai, có địa vị như thế nào nhưng đây là Dương Vương phủ của ta, ta tuyệt đối sẽ không để bà làm loạn, mau xin lỗi Ngu quản gia nếu không đừng trách ta không niệm tình ".
Vẻ mặt của Dung Quế Hoa lập tức biến sắc, bà ta không ngờ chưa gì bà ta đã gặp xui xẻo như vậy rồi, chỉ một hạ nhân có cần phải làm quá lên không.
Bà ta quay sang cầu cứu phu quân nhưng thật sự Lam Thường Phúc cũng hết cách, tiếng tăm vị Vương gia này như thế nào có ai mà không biết, chưa bao giờ ônh thấy phu nhân của mình lại hành động thiếu chừng mực như thế.
Nhưng dù sao bà cũng là thê tử của ông, nếu mà cúi đầu nhận lỗi với hạ nhân không phải là vô cùng khó coi hay sao.
Ông quay mặt nhìn về phía Băng Nguyệt ý muốn nàng ra mặt nói đỡ cho ông ta nhưng Băng Nguyệt dửng dưng không quan tâm.
Bản thân nàng cũng bất bình, đối với Ngu Lão nàng coi như người thân, như bậc trưởng bối mà đối đãi, chưa bao giờ nàng coi ông là hạ nhân cả, đối với Dung Quế Hoa phải cho bà ta nếm trải một lần xấu hổ mới có thể giảm sự hống hách kia đi được.
An Lâm thấy Dung Quế Hoa không động tĩnh gì liền lạnh lùng nói :
"Người đâu, tiễn hai vị khách không mời này đến ra khỏi phủ ".
Lam Thường Phúc thấy vậy thì vô cùng sốt ruột và lo lắng, trước khi đi hoàng thượng đã nói chỉ thành công không được thất bại, nếu hoàng thượng mà biết lý do vì phu nhân của mình mà khiến Dương Vương tức giận ảnh hưởng đến việc lần này chắc chắn Lam phủ sẽ không yên.
Ông quay sang lừ mắt với thê tử rồi nói :
"Ngươi hãy tạ lỗi với Ngu Lão kia đi, thật là mất mặt mà ".
Dung Quế Hoa chưa bao giờ thấy lão gia dùng vẻ mặt và thái độ như thế với mình nên có chút giật mình, bà quay sang Dương Vương thì cũng chột dạ.
Tuy nhiên bà cũng là người co được dãn được, mặc dù không nguyện ý nhưng bà ta vẫn phải cúi đầu lí nhí nói :
"Xin lỗi Ngu Lão là ta nhất thời không suy nghĩ có nói lời hơi quá mong Ngu Lão bỏ qua cho ".
Ngu Lão vẻ mặt bình thản nói :
"Khuyên phu nhân lần sau làm gì hay nói gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ đừng để cho mọi chuyện đi quá xa ".
Lan di nương nãy giờ đứng ở phía sau ánh mắt nhìn chăm chăm vào nữ nhi mà cảm thấy vô cùng xúc động, nữ nhi của bà nhìn qua có vẻ sống khá tốt, có như thế bà cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Thấy Dung Quế Hoa đã cúi đầu nhận lỗi Băng Nguyệt không muốn dây dưa ở bên ngoài lâu để cho hạ nhân lại chỉ chỏ không hay chút nào liền quay sang nhẹ nhàng nói :
"Thôi, trở vào bên trong đi, dù sao cũng là khách đến phủ không thể cứ đứng mãi bên ngoài được ".