Sát Trận

Sát Trận - Chương 22: Tiêu tiền như nước




(đập bàn =”= taz k rõ tiền tệ cộng với mấy cái game chơi xu -> chém loạn thất bát tao ~ đừng trách nha ~ ai có hảo ý muốn sửa kêu taz taz quăng raw cho)

Năm tiền một xu, hai mươi tiền thì được mười xu.

Tiêu Đông đi trước Hạ Vân Dương, mua trước 10 xu, sợ chậm một bước thì tên nhà giàu mới nổi này lại bỏ ra một chồng trăm ngàn, lúc đó có ngoạn đến hừng đông cũng chưa chắc trở về được.

Quả nhiên, Hạ Vân Dương tiếp nhận tiếp nhận 10 xu nói: “Như thế này không đủ, mua nhiều một chút đi.”

“Tùy tiện ngoạn một chút được rồi, ngươi còn tính toán ở trong này thức đêm?”

“Không có, ngày mai ta còn muốn đi làm.”

Tiêu Đông vui mừng phát hiện hắn cuối cùng còn nhớ rõ hắn còn có công ty.

“Đi chơi đi, dùng xong về nhà.” Đem Hạ Vân Dương đuổi đi, Tiêu Đông cũng lâu chưa chơi lại mấy cái này, ở trong sảnh chuyển vài vòng, vừa định hướng một trò chơi chiến đấu cũ, Hạ Vân Dương lại đi trở về.

“Không có.”

“Cái gì không có?” Tiêu Đông kinh ngạc hỏi.

“Xu không có.”

Tiêu Đông trong khoảng thời gian ngắn còn không có hiểu được ý của hắn, cái gì kêu không có, hỏi hắn: “Đi đâu vậy?”

“Dùng xong.” Hạ Vân Dương mặt không đổi sắc nói, “Sớm đã nói không đủ dùng, ta lại đi mua.”

Tiêu Đông một phen giữ chặt hắn: “Ngươi ngoạn cái gì, cũng không thể mau như thế a.”

“Ngoạn bắn súng a, quá khó khăn,10 xu không đủ. Ngươi lại đây xem, theo giúp ta cùng nhau ngoạn.”

“Có cái gì hảo ngoạn.”

“Ta ngay cả cửa thứ nhất cũng chưa qua.”

Hạ Vân Dương kéo Tiêu Đông đi vào trò chơi, đoạt lấy xu ném 2 cái vào, ấn bắt đầu, lại đem súng nhét vào trong tay Tiêu Đông nói: “Ngươi ít nhất mang ta tiến cửa thứ hai đi.”

Tiêu Đông bất đắc dĩ nhìn màn hình lắc đầu. Trò chơi bắt đầu còn không chưa đến một phút, Hạ Vân Dương liền anh dũng xài hết 3 mạng. Tiêu Đông ngược lại là nhất phát một, một chút huyết cũng không mất. Hạ Vân Dương mỗi lần điên cuồng bắn phá nếu không phải quên nạp đạn, thì luống cuống chân tay, nạp xong lại không có kịp chuẩn bị tinh thần. Còn nhờ Tiêu Đông ngắm bắn hộ mình, đánh đến quên trên quên đất. Rất nhanh, chỉ còn lại vài xu cũng một phát bị hắn nhét hết vào, có chút kích động mà lãng phí. Nhìn màn hình chớp động “Continue”, bắt đầu đếm ngược thời gian, Hạ Vân Dương buồn bực quay đầu nhìn Tiêu Đông, thấy hắn đánh rất dễ dàng, không khỏi kỳ quái hỏi: “Đạn của ngươi còn chưa dùng hết sao?”

“Đương nhiên đã dùng hết.”

Hạ Vân Dương càng kỳ quái, hỏi hắn:“Kia làm sao không cần nạp lại đạn?”

Tiêu Đông dạy hắn bí quyết nói: “Nhìn thấy ánh sáng ở phía trước miệng súng không? Ngón tay chắn bằng với việc rời đi màn hình, như vậy giảm đi thời gian, ngươi lại có thể ngắm bắn.”

“Ngươi không nói sớm, sớm nói cho ta biết ta cũng sẽ không chết. Chết tiệt, ta lại đi mua xu.”

“Đừng đi… ” Ba chữ còn không có tới kịp nói ra khỏi miệng, Hạ Vân Dương đã muốn hứng trí bừng bừng nhằm phía phục vụ, rất nhanh mang một thùng xu trở về.

“Ngươi mua bao nhiêu!” Tiêu Đông liếc mắt một cái, lập tức sợ hãi.

Hạ Vân Dương nói: “500, nơi này mới chỉ có một nửa, bọn họ xu không đủ, hiện tại đang đi thu.”

“Ngươi bệnh thần kinh a.”

“Coi chừng, cương thi đến đây.” Hạ Vân Dương vừa nói vừa nạp xu, lại tiếp tục bắt đến chết đi sống lại. Chỉ thấy hắn ba bước vừa chết, Tiêu Đông lại đột nhiên mạnh mẽ, hai bên chênh lệch quá lớn, khiến cung quanh cả một đám đông vây xem. Cứ như vậy một tổ hợp quỷ dị, Hạ Vân Dương dùng tiền chống đỡ, Tiêu Đông dựa vào kỹ thuật điêu luyện, cuối cùng một đường vọt tới cửa. Người đứng xem đại bộ phận đều chưa có vượt qua được trò này, càng khó gặp được Boss cuối, cho nên người đến xem càng lúc càng nhiều, Hạ Vân Dương nửa đường chạy một lần qua phục vụ lấy số xu còn lại, lúc trở về ánh mắt nhìn hắn lại càng thêm kính nể. Chết mấy trăm lần vẫn như cũ kiên cường đầu tư, đây thật là một tinh thần bất khuất!

Đến lúc Boss cuối ngã cuống, chung quanh thậm chí có người vỗ tay.

“Lợi hại… cao thủ.”

Tiêu Đông đem súng trả lại giá, hồi đầu nhìn đến Hạ Vân Dương dương dương đắc ý nhìn mình.

“Làm gì?” Hắn nhịn không được hỏi.

“Không cái gì, ngươi lợi hại a, ta cũng thấy vinh dự.”

Tiêu Đông nở nụ cười: “Ngươi cũng lợi hại, mọi người bị khí chất tiêu tiền như nước của ngươi thuyết phục.”

“Phải không?” Hạ Vân Dương nói, “Ta càng ngày càng sùng bái ngươi.”

“Sùng bái ta làm gì? Trò chơi ngoạn giỏi có thể dùng làm cái gì?”

“Này cũng là một loại kỹ năng, ngươi đừng tự coi nhẹ mình, người ngoạn trò chơi tốt đều đặc biệt thông minh.” Hạ Vân Dương nhìn đống xu còn lại trong tay nói, “Chúng ta ngoạn trò khác đi.”

Tiêu Đông lần này toàn thân đều nóng, hứng trí cũng lên, nói: “Hảo, tùy tiện ngoạn cái gì đều được.”

Hạ Vân Dương làm một một nhà mồi chài chuyên nghiệp, các kỹ thuật dụ dỗ người cũng đã là siêu việt không có đối thủ, chỉ có thua đối với Tiêu Đông, lập tức muốn dọa đối phương đến sợ chết khiếp để rồi thay đổi bộ dáng. Bất tri bất giác, hai người ở trong sảnh ngoạn trò chơi đến vài giờ, đến khi hoàn toàn dùng hết xu, Tiêu Đông vừa thấy thời gian, đã là nửa đêm. Hạ Vân Dương xung phong nhận việc lái xe, đem hắn đưa đến cửa nhà. Cáo biệt xong, hắn trên đường về nhà nhận được điện thoại của Ngũ Võ. ( *mồ hôi lạnh*… k phải chứ:-h đừng kêu lại lừa đảo nhá:-h)

“Tiểu thiếu gia, ngươi đi đâu, ta gọi suốt từ 7h đến 11h, còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì.”

“Không có việc gì.”

“Đang làm cái gì?”

“Vừa rồi cùng cao thủ bắn súng, không nghe thấy tiếng di động vang.”

“Bắn súng?!” Ngũ Võ nằm ở trên giường nói, “Còn đánh liền bốn giờ, các ngươi tiến triển có điểm quá nhanh đi.”

“Lưu manh… là đánh trò chơi.”

“Nói rõ ràng a, ta sợ tới mức toàn thân đầy mồ hôi a.”

“Tìm ta có chuyện gì?”

“Không cái gì, gọi ngươi đi ngủ sớm một chút, ngày mai buổi sáng còn có buổi họp.”

“Bảo ta đi ngủ sớm một chút nhưng ngươi vẫn gọc điện lại đây, thành tâm nghĩ đánh thức ta đi.” Hạ Vân Dương nói.

“Ha ha, ta chính là muốn hỏi một chút hôm nay các ngươi tụ hội thế nào.”

“Rất tốt, nhờ phúc của hai người, hôm nay ta đã có một thời gian tuyệt vời.”

“Mĩ Lệ cũng không có tới sao?”

“Một nhân yêu chuyên nghiệp sẽ không dễ dàng hiện thân.” Hạ Vân Dương nói, “Còn hôm nay xem mắt thế nào?”

“Lần này là thục nữ 35 tuổi, ta ở trước mặt nàng thấy rất tự ti.”

“Ngươi có chuyện gì vậy? Lúc không có tiền cũng sợ người ta chê ngươi, lúc có tiền cũng sợ người ta chê ngươi, ngươi thật sự có phải hay không cảm giác tủi thân a.”

“Đó cũng là sự thật, hiện tại có nhiều kẻ có tiền nhiều.”

Hạ Vân Dương hiểu ý cười nói: “Kẻ có tiền tuy nhiều, nhưng kẻ không tham tiền thật sự rất khó kiếm.”

“Đáng tiếc cao thủ là nam, bằng không ngươi khẳng định sẽ cưới hắn.”

“Ngươi ghen tị ta đi.”

“Đúng vậy, ngươi còn nhớ hay không lúc ở đại học ta thất tình, ngươi nói chỉ cần ta mời ngươi ăn no McDonald, ngươi liền theo ta, không để ta không phải tịch mịch chết ở giữa sân thể dục đầy tuyết.” Ngũ Võ hừ cười nói, “Hiện tại người mới đổi người cũ, đến người anh em này cũng quên.”

“Đúng vậy, ta hiện tại đổi ý không nghĩ cùng ngươi chết, McDonald lần sau mời trả ngươi. Ngủ đi, ta về đến nhà.” Hạ Vân Dương vừa muốn bỏ máy lại bỏ thêm một câu, “Ta ném mất ví tiền, ngày mai ngươi giúp ta hỏi một chút thủ tục làm lại chứng minh thư.”

Sau khi về đến nhà, Hạ Vân Dương trước tắm rửa một cái, khẩn cấp lên giường, đem máy tính đặt ở đầu gối, liên tuyến tiến vào trò chơi. Lúc này đã gần rạng sáng, Tiêu Đông về nhà liền ngủ không tại tuyến, Hạ Vân Dương lén lút song khai, sử dụng danh tính cùng mật mã của Tiêu Đông, thành công đăng nhập.

Tiến nhập trò chơi, Hạ Vân Dương quét kho hàng một lần, đem những thứ bán chưa được trong hào của Tiêu Đông bán cho mình, sau đó đem số tiền vừa chuyển đưa sang ngân hàng của Tiêu Đông. Tiếp theo đem vài món thành phẩm trang bị của cung tiễn thủ đã tích trữ từ trước cùng đôi Tứ Động Hài tất cả chuyển qua đây, toàn bộ thay Tiêu Đông buộc định.

Sau khi hoàn thành một phen trang điểm, Hạ Vân Dương thập phần hài lòng, thưởng thức trong chốc lát, để hào đứng ở cạnh kho hàng rồi rời khỏi trò chơi.

Đến tối hôm sau, Tiêu Đông tái tiến nhập trò chơi, lập tức cảm giác có chút không đúng. Ngày hôm qua khi hạ tuyến rõ ràng đứng ở quảng trường trung tâm, sao hôm nay thượng tuyến lại biến thành đứng cạnh kho hàng. Cảm tưởng đầu tiên của Tiêu Đông chính là hào bị đạo, mà biểu hiện rõ rệt nhất là hầu như các nick bị đạo đều đứng ở xung quanh kho hàng này nọ. Tiêu Đông vội vã mở kho hàng, bên trong rỗng tuếch. Hắn tâm lạnh một nửa, lại nhìn qua phía ngân hàng, vừa thấy hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Trong ngân hàng vốn tiền cũng không nhiều, hiện tại lại biểu hiện ra một con số trên trời. Tiêu Đông sợ chính mình nhìn lầm, cẩn thận đếm từng con số, một chút cũng không sai, thật sự là một khoản tiền lớn.

Đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ là trình tự sai lầm?

Tiêu Đông bắt đầu lần mò lại manh mối, mở ra trang bị cá nhân lại nhìn thấy một thân trang bị tử trang cực phẩm đã được khắc ấn, còn tất cả trang bị lam sắc đều chẳng biết đi đâu. Khó hiểu nhìn từ đầu đến chân một lần, nhìn đến đôi giày tím sắc – Tứ Động Hài, Tiêu Đông cuối cùng hiểu được ai là tác giả của chuyện hay ho này. Hắn lập tức viết thư tín cho Hạ Vân Dương.

“Có hay không?”

“Tại.” Hạ Vân Dương đang ở tuyến chờ hắn, vừa thấy tin liền lập tức hồi đáp.

“Ngươi có hay không vụng trộm thượng hào của ta.”

“Đúng vậy.”

“Ngươi làm sao biết mật mã của ta?”

“Ta đoán.”

“Ngươi ăn nhiều như vậy mà rỗng tuếch là sao? Ai khiến người đem trang bị buộc định, có tiền cũng đừng dùng trên người ta có được không?”

“Chúng ta đều là hảo bằng hữu, chút tiền ấy tính cái gì. Ta nói với ngươi cái này, ta đang nghĩ sẽ ra phố mua nhà, ngươi thấy thế nào?”

“Ngươi điên rồi, vài vạn chứ ít đâu.”

“Sau này ngươi liền có thể thường xuyên tới nhà của ta chơi.”

“Ta không bao giờ đến đấy, ngươi… tên nhà giàu mới nổi chết tiệt.”

“Chúng ta ngày hôm qua không phải ngoạn thật sự vui vẻ sao? Này, cuối tuần lại đến đi.”

“Không rảnh.”

“Ta tới đón ngươi.”

Tiêu Đông bi ai phát hiện chính mình lại tiến nhập một vòng tuần hoàn, hắn cùng Hạ Vân Dương đối thoại vĩnh viễn là như thế này, mặc kệ lấy cái gì làm nội dung mở đầu, cuối cùng đều sẽ là Hạ Vân Dương tìm cách chấm dứt, dù có nói gì cũng là vô ích.

Cẩn thận ngẫm lại chính mình giống như cũng không có thóp để bị đối phương niết trong tay, nhưng là lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt chưa bao giờ thấy có hiệu quả, hơn nữa gần đây sau vài lần tiếp xúc, Tiêu Đông thái độ đối Hạ Vân Dương dần dần mềm hoá. Dù sao người này làm việc tuy rằng thích tự chủ trương, không nhìn ý kiến của người khác, nhưng tóm lại đều là có lợi đối Tiêu Đông, cũng không phải việc thương tổn hắn.

Đối với ý tốt của hắn, Tiêu Đông trừ bỏ thịnh tình không thể chối từ, cũng thật sự không có lời nào để nói.

Hắn từ từ quen tập tính tiêu tiền như nước của Hạ Vân Dương, trò chơi cũng dần dần khôi phục quỹ đạo.

Lúc này trong trò chơi trung toát ra một đoạn tiểu nhạc đệm.



tâm trạng tệ hại vô cùng *cười*~

mình thật sự muốn giàu hầy ~ taz muốn có tiền a ~

đến khi có tiền taz sẽ được làm những gì mình muốn

và giẫm đạp lên những kẻ mình ghét muahhhhhhhhhhhhhhhhh

~

mai thi hôm đầu tiên

và giờ mình ở đây:3