Sát Trận

Sát Trận - Chương 3: Nhanh chóng




Một tuần sau đó, Tiêu Đông đi một chuyến công tác ngoại địa.

Sau khi tốt nghiệp đại học liên tục mấy lần được phân công tác đều không được như ý, đa phần đều là việc vặt, lại bất hạnh gặp năm tài chính ảm đạm, xung quang đều là giảm biên chế, công tác cũng khó tìm, cho nên hắn lại càng có thêm thời gian ngoạn trò chơi.

Đối với hắn, loại không có chí tiến thủ, thái độ nhàn nhã như chờ chết, đa số trưởng bối đều rất bất bình. Tuy nhiên Tiêu mụ mụ lại không có ý kiến. Ba Tiêu Đông năm trước phát hiện là ung thư gan giai đoạn cuối, sau 2 tháng liền qua đời. Tiêu mụ mụ liền gọi hắn đến thương lượng, trong nhà có tất cả 3 gian phòng, nàng cùng các nhi tử lấy 2 gian cuối, cấp cho Tiêu Đông gian ngoài cùng. Tiêu Đông không biết nàng thực ra là cao hứng hay là thương tâm, nhưng mỗi ngày nhìn bài vị mẫu thân tươi cười, xem như là nàng cao hứng đi.

Tiêu mụ mụ vốn tính cách hướng ngoại, lo liệu hậu sự chu đáo. Đối với Tiêu Đông – nhi tử “không nên thân”, nàng cũng chỉ nói một câu: “Ta đưa cho ngươi chính là của ngươi, tiền của ta vẫn đủ để lo liệu.” Cứ như vậy tất cả đều được phân rõ ràng, tình cảm coi như vẫn tốt, tóm lại vẫn là hòa thuận sinh sống.

Tiêu Đông được phái đi đòi nợ, mới vào công ty quy mô nhỏ, nợ nần loạn xạ, tiền hàng cũng đọng lại rất nhiều chưa thể thu về. Lão bản cũng không chịu đi, Tiêu Đông lại trở thành khổ sai chịu trận.

Hơn một tuần trôi qua, lão mụ lại không yên lòng đánh tới một cú điện thoại, chỉ thấy bên điện thoại ồn ào, nhi tử vừa ho khan vừa nói mình vẫn tốt, trên đường cũng chỉ là quá bụi bặm mà thôi.

Lần này gấp gáp đòi nợ đương nhiên là tay không trở về. Đối với việc nợ nần không rõ ràng của cty, không rõ cả người phụ trách, cty đối phương tuy thái độ vẫn khách khí nhưng một phân tiền cũng không chịu chi. Sau một tuần, Tiêu Đông mệt mỏi trở về, tuy cũng là nằm trong dự kiến của lão bản, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ đối hắn nhắc nhở cần học tập kinh nghiệm từ các vị tiền bối.

Đến chủ nhật, Tiêu Đông lại đến quán net. Một tuần không tiến trò chơi, tâm tình có chút kích động, thuần thục mở ra trò chơi, Tiêu Đông nhẹ nhàng thở ra, mệt mỏi mấy ngày quá coi như thành hư không, công tác phiền toái cũng quên hết.

Hòm thư báo hiệu có tin nhắn mới, 2 phong là tin tức hoạt động của hệ thống, 1 phong là tin lừa đảo trúng thưởng. Tiêu Đông xóa bỏ hết, cuối cùng thấy phong thư có danh tự quen thuộc.

Gửi đi: Bất tử chiến hồn

Tiêu Đông mở ra xem xét, nội dung chỉ có mấy chữ: Ra khỏi thành.

Nhàm chán. Hắn không chút nghĩ ngợi liền thẳng tay xóa bỏ. Lúc này, kênh mật ngữ giống như có cảm ứng, nhảy ra một chuỗi hồng tự.

Bất tử chiến hồn: Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.

Bất tử chiến hồn: Ra khỏi thành.

Bất tử chiến hồn: Mau tới, ta muốn giết ngươi.

Nếu đổi thành người khác, Tiêu Đông đã sớm che chắn mật ngữ. Trong trò chơi người muốn giết hắn có rất nhiều, nhưng để giết được hắn không những cần có kiên nhẫn lẫn nghị lực, lại càng cần vận khí cùng thao tác.

Bởi hắn trong trò không có mấy cảm xúc như những người bình thường khác: bị nhục mạ không phát hỏa, bị giết hại không sợ hãi, đánh không lại đào tẩu cũng không hổ thẹn. Hắn còn có thể bình thản làm nhiệm vụ trong khi đối phương lôi cả tổ tong nhà hắn ra chửi, còn có thể trốn thoát một đám người vây đông chặn tây. Hơn nữa Tiểu Đông trong trò chơi được cho là độc hành hiệp, danh sách hảo hữu trống rỗng, danh sách cừu nhân đều là hồng danh.

Cho nên đối với khiêu chiến của Bất Tử Chiến Hồn, hắn vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, bắt đầu vào thành tìm mục tiêu hồng danh mới.

Rất nhanh một ám sát giả lọt vào tầm mắt Tiêu Đông. Căn cứ kinh nghiệm phán đoán, người này trên người hẳn chỉ có 2 – 3 điểm hồng danh, tuy vẫn có thể sử dụng các công năng khác của thành thị, nhưng lại không thể tiến vào bản sao. Vì thế, hắn bị đội trưởng đá khỏi đội ngũ, đang ở kênh phụ cận mắng chửi người.

Tiêu Đông di động con chuột nhìn đẳng cấp đối phương, cùng hắn không sai biệt lắm,114 cấp. Tạm thời không thể xem xét trang bị, tránh kinh động đến đối phương.

Truy tung một ám sát giả tương đối khó khăn, thích khách có kỹ năng ẩn thân, đây là chức nghiệp tỷ lệ bị giết ở dã ngoại là ít nhất, một khi ẩn thân sẽ rất khó tìm được, vì thế các sát nhân cuồng đều thích lựa chọn chức nghiệp đạo tặc hoặc ám sát giả.

Tiêu Đông chuẩn bị sẵn sàng, bảo trì khoảng cách kiên nhẫn chờ đợi. 5p sauthích khách bắt đầu hướng ra phía ngoài thành, không ngoài sở liệu, mục tiêu biến mất. Trạng thái ẩn thân cũng sẽ làm chậm tốc độ 20%, cho nên Tiêu Đông phán đoán đối phương chưa thể rời khỏi khu vực này nhanh như vậy. Tiêu Đông sử dụng khả năng quan sát của săn bắn giả, kỹ năng này có thể điều tra vị trí ẩn núp của địch nhân, xác suất thành công dựa vào đẳng cấp của đối phương.

Đáng tiếc là Tiêu Đông lại không thể thấy tung tích của ám sát giả, cho nên Tiêu Đông rời khỏi nơi ẩn nấp, tiến vào đường lớn, đúng lúc này hắn đột nhiên bị công kích.

Địch nhân bên cạnh hắn hiển hiện hình dáng, hai thanh kiếm trong tay phát ra ánh bạch quang chói mắt. May mắn là Tiêu Đông đang xoay người trở về thành, cho nên uy lực của thích khách tạm thời không đạt thành, đối phương cũng không có thêm trạng thái mê man. Nhưng nhất kích vừa rồi lại tạo ra bạo kích, thương tổn vượt qua suy nghĩ của Tiêu Đông, giá trị thương tổn tạo thành là 3s suy yếu, tốc độ bị giảm. Đối với chức nghiệp huyết mỏng như thích khách, thì bạo kích lại như là lợi thế, kết hợp với kĩ năng ẩn thân đánh lén lại càng khiến địch thủ đau đầu.

Ám sát giả tấn công mãnh liệt, Tiêu Đông trong trạng thái suy yếu chạy không thoát, ánh mắt nhìn đến lượng máu, quyết định dùng đại hồng thêm mau, đồng thời tạo cạm bẫy phía dưới chân.

Trạng thái suy yếu dần biến mất, hắn liền nhanh chóng chạy nhưng bạo kích liên tiếp khiến hắn chỉ còn một tia huyết, hệ thống không ngừng cấp tin hiệu nguy hiểm. Tiêu đông không nhanh không chậm chạy ra khỏi phạm vi công kích của ám sát giả, nghe thấy “ba” một tiếng. Đối phương là vì nóng lòng muốn đem một chút huyết còn lại của Tiêu Đông chém chết, không có sử dụng kỹ năng quan sát, liền bị trúng cạm bẫy. Tiêu Đông lúc này mới dừng lại bắn ra mũi tên trói buộc rồi mới chạy tới phía sau đối phương.

Mũi tên trói buộc tuy hiệu quả ngắn ngủi nhưng có ưu điểm là người trúng phải không thể dùng đọa cụ giải trừ, Tiêu Đông tận dụng thời gian, bằng khoảng cách gần nhất, phóng tiễn tạo thương tổn lớn nhất.

Chính vì lượng máu còn lại không nhiều, tất yếu tốc chiến tốc thắng để tránh bị phản sát. Sau khi Tiêu Đông liên xạ (bắn tiễn liên tục), đối phương cuối cùng cũng có thể khôi phục hành động, xoay về phía hắn chạy đến.

Tốc độ là kỹ xảo tối trọng yếu của săn bắn giả, hắn thao tác bàn phím, thuần thục kéo dài khoảng cách. Chỉ cần chờ kỹ năng phục hồi là có thể lại một vòng cường công xử lý đối phương. Nhưng lúc này lại phát sinh chuyện mà Tiêu Đông cả đời sẽ khó quên.

PK vốn chỉ là một phương thức của trò chơi, tùy thời điểm đều có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy người chơi PK cần phải tuyệt đối chăm chú. Tiêu Đông ý thức được điều đó, cho nên khi PK đều hết sức chuyên tâm, mỗi động tác của đối phương đều phải quan sát, còn phải dự trữ kỹ năng kế tiếp sẽ phóng thích. Cũng chính vì lẽ đó, lực tập trung của hắn chủ yếu đều ở trên đối tượng bị săn – hiện giờ là tên ám sát giả, không thể ngờ lại có tình huống phát sinh.

Một tên chiến sĩ nhân loại toàn thân phát sáng đột nhiên xuất hiện, không nói hai lời liền một kiếm bổ xuống phía hắn. Mà lúc này Tiêu Đông cũng là đang chuẩn bị phóng thích kĩ năng. Đột nhiên kim quang chợt lóe, màn hình nháy mắt biến thành một mảnh xám trắng, Tiêu Đông sửng sốt chừng 5s mới hiểu bản thân đã chết. Đây quả thật là lần kỷ niệm “bỏ mình” đáng giá nhất của hắn, màn hình xám trắng vẫn còn bóng người đong đưa, Tiêu Đông lựa chọn xuất khiếu linh hồn, tập trung hình ảnh mới bắt đầu có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trên màn hình là 2 kẻ đang đứng cạnh thi thể hắn nói chuyện phiếm.

“Ta dựa vào, một đao trảm a.”

“Khách khí, là huyết hắn cũng gần cạn.”

“Không thể đủ, ngươi như vậy, mãn huyết cũng không đủ chịu hai đao.”

“Hắn vì cái gì giết ngươi?”

“Giựt tiền đi, hắn theo ta một đường, khẳng định muốn giết ta.”

“Ta cũng bị hắn giết qua.”

“Ngươi mạnh như thế cũng có thể bị giết.”

“Trước đây cái gì cũng mới mẻ, không hiểu chuyện.”

“Sát tiểu hào – cầm thú không bằng.”

Hai người kia tại hiện trường gây án vẫn ung dung ngồi tán gẫu. Tiêu Đông tức giận dập điếu thuốc, di chuyển con chuột qua danh sách cừu nhân, cảm thấy chấn động, trên đó ghi rõ ràng danh tự: Bất tử chiến hồn.

Tiêu Đông thực không tin nổi vào mắt mình, lại điểm đến dũng giả toàn thân phát sáng kia, đỉnh đầu quả thực hiển thị danh tự Bất Tử Chiến Hồn cùng cấp bậc 120, thật khiến hắn nghẹn ức.

Mới ngắn ngủi có 1 tuần, đối phương từ tiểu hào chiến sĩ cấp 61 giống như ăn thuốc tăng trưởng hóa học, biến thành một thân cực phẩm trang bị, còn là đại hào cao hơn Tiêu Đông 8 cấp.

Nhìn đối phương một thân khải giáp hình rồng, ít nhất là trang bị ngoài cấp 110, khó có thể đoán đối phương đã tiêu tốn bao nhiêu tiền.

“Tên nhà giàu mới nổi.” Tiêu Đông liền phiêu hồn đến trong thành. Bên cạnh có mật ngữ truyền đến.

Bất tử chiến hồn: Thế nào?

Tiêu Đông một bên phiêu một bên hồi phục: Thần cảnh giới.

Bất tử chiến hồn: Nói ta sao?

Lợi nhận: Cảnh giới của bệnh thần kinh.

Bất tử chiến hồn: Ra khỏi thành.

Lợi nhận: Không rảnh.

Bất tử chiến hồn: Ngươi đánh không lại ta.

Tiêu Đông không để ý đến hắn, trở về thành sống lại.

Sau khi sống lại, Tiêu Đông thuận tiện kiểm tra lại trang bị, không nghĩ tới vũ khí lại biến mất. Tâm Tiêu Đông chợt lạnh xuống, nghĩ rằng không thể nào hay ho đến độ chuyện với tỉ lệ xảy ra cực thấp lại đến với hắn. Vội vàng xem xét lịch sử, mới phát hiện thông báo: Chiến đấu thất bại, hệ thống thu hồi Thánh cung Granitis.

Tiêu Đông ngây ngốc nhìn màn hình, đây là nhất kiện trang bị tốt nhất trên người hắn, để tạo ra nó cũng hao tổn rất nhiều tâm tư của hắn, dùng đến bây giờ cũng là thập phần thuận tay. Không nghĩ tới lần đầu tử vong lại bị mất nó, Tiêu Đông suýt chút nữa nhịn không được ở trong quán net rống lên chửi người.

Tên đầu sỏ gây chuyện cũng là ở mật ngữ vừa đấm vừa xoa, kêu hắn ra ngoài thành PK, Tiêu Đông bốc hỏa, chậm rãi đánh một câu: Cấm đi đâu, ta lập tức tới.

Vừa nói xong, hắn liền đến điểm sống lại, lập tức đi kho hàng lấy tiền, thẳng tiến đến chỗ đấu giá. Quan sát giá cả trang bị, Tiêu Đông bỏ ra 5000 kim tệ mua cây cung Kroos lam sắc. Tuy không bằng được cây cung cũ nhưng cũng là thành phẩm được khảm thạch nên Tiêu Đông cũng tương đối vừa lòng. Tuy giá cả thật khiến người ta muốn mặc cả một phen nhưng Tiêu Đông cũng là lần đầu có cảm xúc muốn giết người. Loại chuyện sát hồng danh đối với hắn cũng như một loại công tác, cũng là để kiếm tiền, nhưng đối với tên nhà giàu mới nổi kia, hắn trong nội tâm muốn giết đi giết lại đối phương cho đến khi hắn không dám làm phiền mình mới thôi.

Đi ra ngoài thành, Tiêu Đông liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh kim quang lòe lòe kia, không nói hai lời, nhắm ngay phía sau hắn phóng tiễn. Chiến sĩ xoay người truy hắn. Tiêu Đông vừa chạy vừa đánh, hai tay tại bàn phím linh hoạt. Tuy nhiên cận chiến với một cao thủ huyết dầy, cũng tương đối vất vả. Những điểm Tiêu Đông công kích trên người Bất tử chiến hồn giống như gãi ngứa, nhưng hắn đối với các kĩ năng khống chế kỹ năng của Bất tử chiến hồn đều tận lực sử dụng. Phần lớn thời gian Tiêu Đông dẫn dụ đối phương chạy loanh quanh để chờ kỹ năng hồi phục, rồi lại bắt đầu một vòng bắn phá. Đây thực sự là trận PK nhàm chấn nhất từ trước tới giờ, sau một quá trình đần độn vô vị, chỉ có rớt ra một túi kim tệ khiến tâm tình hắn thoải mái hơn một chút.

“Còn đến hay không đến.” Tiêu Đông phát tin tức cho hắn.

“Đến.” Bất tử chiến hồn nhanh chóng đáp lại.

Tiêu Đông ngồi ở dã ngoại trong rừng cây chờ hắn, lại không biết đầu màn hình bên kia đã đổi người.

Hạ Vân Dương mất hứng tựa người trên ghế da xoay tới xoay lui, nhìn đến ngoài cửa có người đi qua liền hô: “A Võ, ngươi tới.”

“Có chuyện gì sao?”

“Ngươi cũng ngoạn chiến sĩ, lại đây giúp ta pk.”

“Cùng ai?”

“Một cung thủ.” Hạ Vân Dương nói, “Ta tốn nhiều tiền như vậy, sao có thể không đấu lại hắn.”

“Không nên a.” Ngũ Võ đem máy tính màn hình chuyển lại đây nói, “Chiếu theo đẳng cấp thân trang bị ngươi này, không sai biệt lắm hai hạ liền khảm không có, đả khởi đến sẽ không liên hai hạ đều sờ không đi.” (câu này taz k có hiểu lắm T.T~ ai đi ngang mà hiểu thì sửa hộ taz nha ~ cần thì taz cung cấp QT cho *v*~)

“Ta một chút cũng chưa có sờ.”

“Thủ thân như ngọc a. Ta xem xem, trinh tiết liệt nữnào không thể sờ đến.”

“Nam.”



coi chương này xong thấy cặp đôi nhà này thú vị kinh =))))))))

chương sau có mấy thứ thú vị lắm hehe x-)