Sau Đêm Ấy, Tôi Thành Vợ Của Tổng Tài

Chương 31-33




Chương 31: Người phụ nữ này thì không được

Tôi nghĩ mình khá bình thường, nếu như nói có chỗ nào đặc biệt thì có thể là ở chỗ mọi điều kiện của tôi đều đặc biệt kém hơn người khác chăng? Tôi nở nụ cười tự giễu, có lẽ là do Trình Dịch Lâm đã gặp qua quá nhiều cô gái vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt cho nên mới cảm thấy tôi có chút đặc biệt.

Cũng may Trình Dịch Lâm không tiếp tục đi sâu vào chủ đề này mà chỉ nhìn tôi rồi nói: "Nếu như cô muốn học về việc kinh doanh thì nên chăm chỉ mà học. Tôi sẽ đưa cho cô xem một số sách nghiệp vụ trước, chờ sức khỏe của mẹ cô ổn định hơn thì cô hãy đến công ty làm việc đi".

Tôi gật đầu lia lịa, nét mặt lộ ra vẻ phấn khích tột độ nói: "Tôi sẽ làm công việc gì đây?"

Trình Dịch Lâm liếc nhìn tôi rồi ngồi vào bàn ăn, tôi cũng lập tức ngồi xuống đợi anh ta trả lời nhưng chỉ thấy anh ta lẳng lặng gắp một con tôm rồi từ từ bóc vỏ, ngay cả động tác bóc vỏ tôm cũng rất tao nhã.

Tôi cảm thấy rất ngứa ngáy trong lòng nhưng cũng không tiện thúc giục, sau đó lại ngạc nhiên nhìn thấy con tôm được bóc vỏ đã nằm trên cái đĩa trước mặt mình.

Anh ta dùng khăn ướt lau sạch những đốt ngón tay của mình rồi mới nói: "Làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc".

Tôi nghi hoặc nhìn Trình Dịch Lâm, cảm thấy có chút lo lắng: "Tôi không biết gì ngoại trừ y học... à, ngoại ngữ của tôi cũng không tệ, tiếng Anh cấp 6, tiếng Nhật cấp 1, có thể... có thể làm được không?"

Vị trí trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc nghe có vẻ là một vị trí rất quan trọng, nhưng trong khoản thời gian học đại học tôi hầu như không đi làm thêm, chỉ muốn chăm chỉ phấn đấu học tập để trở thành bác sĩ càng sớm càng tốt. Bây giờ tôi không đi theo con đường đó nữa, thật sự không biết mình có thể làm được gì khác hay không.

“Không thành vấn đề”, Trình Dịch Lâm trả lời tôi mà không cần suy nghĩ, nhưng điều đó khiến lòng tôi càng thêm bất an.

Tôi muốn hỏi thêm về công việc, nhưng Trình Dịch Lâm không muốn nói về nó nữa. Anh ta nói rằng nhà không phải là nơi để nói chuyện công việc cho nên có chuyện gì thì đợi sau này đến công ty sẽ biết, vì vậy tôi chỉ có thể yên lặng ăn cơm.

Mấy ngày kế tiếp, đầu tiên tôi nói cho Lâm Băng Thanh biết quyết định từ chối ứng tuyển, sau đó tôi ngày ngày ôm theo sách bệnh viện. Việc phải đọc những thuật ngữ chuyên nghiệp khiến cho tôi cảm thấy rất nhức đầu, mặc dù tôi đã có thể nhồi nhét vô số sách y học chuyên nghiệp vào trong đầu nhưng khi đọc những cuốn sách về kinh doanh mà Trình Dịch Lâm đưa vẫn khiến cho đầu óc tôi vô cùng choáng váng.

Tuy rằng học nhồi nhét cấp tốc nhưng trong thời gian này tôi cũng đã hiểu sơ qua được một số điểm quan trọng trong lĩnh vực kinh doanh, hơn nữa còn nắm rõ yêu cầu công việc của mình.

Nói một cách đơn giản thì công việc của tôi là hỗ trợ Trình Dịch Lâm trong mọi công việc của anh ta. Tôi ngay lập tức hiểu ý của Trình Dịch Lâm. Nếu như tôi muốn học cách kinh doanh thì đương nhiên học với anh ta là nhanh nhất.

Nhưng trong lúc tôi đang mong đợi chuẩn bị đến tập doàn Trình Thị làm việc thì Tống Tuyết Mai lại đến một lần nữa.

Lần này không chỉ có Tống Tuyết Mai mà còn có bà nội của Trình Dịch Lâm là Tiêu Truyền Phương cũng đến.

Bà ấy là một người rất có khí chất, tuy đã ngoài 70 nhưng vẫn có phong thái vô cùng duyên dáng trang nhã, bà ấy ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, sống lưng thẳng tắp không hề có dấu hiệu xuống sắc.

So với bà ấy thì tôi thực sự không thể ngẩng mặt lên nổi.

Tôi lo lắng nhìn bọn họ, thầm lo lắng không biết tại sao Trình Dịch Lâm còn chưa trở về, nhưng Tống Tuyết Mai không thể kìm chế được nên đã lên tiếng trước.

"Mẹ, chính là người phụ nữ này đang quyến rũ Dịch Lâm. Mấy ngày trước cô ta còn chạy thẳng đến văn phòng của Dịch Lâm. Mẹ nghĩ xem, tại sao Dịch Lâm lại kết hôn với cô ta chứ? Cô ta thậm chí còn từng ly hôn một lần!", trong lúc nói chuyện Tống Tuyết Mai còn hung hăng liếc nhìn tôi, không hề muốn che giấu sự ghê tởm của bà ta đối với tôi dù chỉ là nhỏ nhất.

Tim tôi thắt lại, chỉ có thể im lặng cúi đầu, có vẻ như mấy ngày qua Tống Tuyết Mai đã điều tra tôi rồi.

Tiêu Truyền Phương nhìn tôi nói: "Tôi là bà của Dịch Lâm, tại sao khi kết hôn với Dịch Lâm cô không đến ra mắt nhà chúng tôi?"

Tôi không biết phải giải thích như thế nào, nhưng may mắn thay Trình Dịch Lâm đã quay lại.

Anh ta tự nhiên bước đến gần tôi và ôm lấy eo tôi, điều đó đột nhiên khiến tôi cảm thấy yên tâm phần nào.

"Gần đây cháu bận quá không có thời gian lo đến mấy chuyện đó, bà nội, hôm nay bà vội vàng muốn gặp cháu dâu của mình đến thế hay sao?", trên mặt Trình Dịch Lâm nở một nụ cười, không có chút biểu hiện căng thẳng nào.

Tôi hơi bất ngờ trước thái độ thoải mái của anh ta, nhưng Tiêu Truyền Phương lại liếc nhìn Trình Dịch Lâm rồi nói: "Bà nội rất mong cháu sớm cưới vợ, nhưng cháu vẫn chưa mang cháu dâu này về nhà ra mắt bà nội".

"Tĩnh Văn phải không? Đến đây ngồi đi", Tiêu Truyền Phương vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Thái độ dịu dàng này khiến tôi ngạc nhiên, tôi nhìn thấy Trình Dịch Lâm gật đầu với tôi thì mới ngập ngừng ngồi xuống, trong khi đó Tiêu Truyền Phương lại di chuyển lại gần muốn nắm tay tôi một cách thân thiết.

“Mẹ, người phụ nữ này không đơn giản, mẹ phải nhanh chóng khuyên nhủ Dịch Lâm”, Tống Tuyết Mai giơ tay chặn giữa Tiêu Truyền Phương và tôi.

“Tuyết Mai, con đang làm cái gì vậy?”, Tiêu Truyền Phương nhướng mày nói: “Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Hôm nay mẹ đến đây chỉ để gặp Tĩnh Văn mà thôi. Về phần Dịch Lâm muốn kết hôn với ai thì đó là quyền tự do của nó, mẹ sẽ không can thiệp vào”.

“Mẹ, sao mẹ có thể không can thiệp vào được!”, Tống Tuyết Mai có vẻ rất khẩn trương.

"Người có điều kiện như Dịch Lâm muốn có được người phụ nữ tốt như thế nào mà chẳng được? Mẹ nói xem, Phi Phi có điều kiện tốt như vậy, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý với Dịch Lâm, thế mà Dịch Lâm vẫn luôn thờ ơ với con bé".

"Được rồi, cho dù con không cần chuyện môn đăng hộ đối, không cần Dịch Lâm bắt buộc phải kết hôn với Phi Phi, nhưng ngoài kia còn thiếu gì cô gái tốt hơn chứ? Nhưng mẹ nhìn xem, nó lại đi kết hôn với một người phụ nữ đã có một đời chồng! Mẹ nói xem, người phụ nữ như vậy làm sao có thể bước chân vào nhà chúng ta được?"
Chương 32: “Tái hôn lần hai thì sao?”

Tôi cắn chặt hàm răng, cúi thấp đầu, mặc dù nghe không xuôi tai lời của Tống Tuyết Mai, nhưng những gì bà ta nói đều là thật, tôi không có cách nào phản bác.

“Tái hôn lần hai thì sao?”, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra tức giận, anh tiến lên một bước đứng lên cạnh tôi, con ngươi thâm trầm nhìn về phía Tống Tuyết Mai.

“Đừng nói là tái hôn lần hai, dù cô ta có tái hôn bảy tám lần con cũng cưới”.

Mí mắt của tôi nhảy lên, không tự chủ liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Dịch Lâm. Mặc dù tôi biết Trình Dịch Lâm cứu mình có nguyên nhân khác, nhưng nghe thấy anh nói lời này, tôi rất cảm động.

“Con!”, Tống Tuyết Mai trợn mắt chỉ Trình Dịch Lâm: “Con điên rồi sao? Cô ta tốt chỗ nào?”

“Chỗ nào của cô ta cũng tốt”, Trình Dịch Lâm nhàn nhạt mở miệng, ngồi ở bên cạnh tôi.

Con ngươi đen sâu thẳm nhìn vào tôi, đáy mắt lộ ra vẻ ôn hòa: “Quan trọng nhất là con thích”.

Chớp mắt trong đầu tôi giống như có vật gì nổ tung, trái tim đập nhanh không khống chế.

“Được rồi”, Tiêu Truyền Phương kéo tay Tống Tuyết Mai, bất đắc dĩ nhìn bà ta: “Đã nói đến đây rồi thì không được ồn ào, con làm cái gì thế?”

“Dịch Lâm lớn như vậy rồi, nó hoàn toàn có thể tự quyết định. Con cứ vội vã giục Dịch Lâm tìm vợ, bây giờ vất vả lắm mới tìm được người mình thích, con còn có gì không hài lòng?”

“Nhưng cô ta…”

Tiêu Truyền Phương cười cười, kéo bà ta ngồi xuống: “Đừng vậy, Dịch Lâm thích là được, đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì”.

“Tĩnh Vân à, mẹ con tính tình nóng nảy, con đừng để trong lòng nhé”, Tiêu Truyền Phương cười ha hả nhìn tôi, khóe mắt chân mày tràn đầy hiền hòa.

“Thanh niên các con có cơ hội thì nói thế nào nhỉ? Đúng… không yêu mấy tên đàn ông xấu xa, làm sao yên tâm lập gia đình. Ha ha, bây giờ cháu kết hôn với Dịch Lâm rồi, nên cũng đừng nghĩ gì nữa, cứ yên tâm sống qua ngày cùng Dịch Lâm là được rồi”.

Tôi kinh ngạc gật đầu, gần như không dám tin vào lỗ tai của mình. Tôi đã sẵn sàng bị làm khó, nhưng không ngờ bà nội của Trình Dịch Lâm lại sáng suốt như vậy, vẻ mặt vui vẻ hòa nhã với tôi.

“Có điều, các con đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, sao còn không cử hành hôn lễ? Dịch Lâm, con có dự định gì không?”

Trình Dịch Lâm mím môi: “Là như này, Tĩnh Văn có thai rồi, vì vậy chúng con mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn trước, chuyện hôn lễ…”

“Ha, tôi nói sao mà Dịch Lâm lại cưới cô, thì là làm cho to bụng rồi ép cưới?”, Tống Tuyết Mai hừ lạnh một tiếng mặt đầy chán ghét cắt đứt lời của Trình Dịch Lâm.

Bà ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Truyền Phương: “Mẹ, mẹ nhìn tâm cơ của người phụ nữ này đi! Chúng ta làm sao có thể để người như vậy gả vào đây!”

“Mang thai cũng tốt!”, Tiêu Truyền Phương mặt đầy vui mừng, hoàn toàn không quan tâm đến Tống Tuyết Mai.

Bà ấy nắm chặt tay tôi không rời: “Mang thai rồi con phải cố gắng chú ý một chút, hôn lễ nãy cũng phải nhanh chóng tổ chức…”

Mặt tôi cười đầy ngượng ngùng, nghe bà ấy truyền thụ những chú ý trong thời kỳ mang thai. Khóe mắt chân mày của Tiêu Truyền Phương không kìm được vui sướng, nhưng khuôn mặt Tống Tuyết Mai lại phồng đến đỏ bừng, luôn dùng ánh mắt đao sắc nhìn tôi.

Tiêu Truyền Phương ở đây không bao lâu liền kéo Tống Tuyết Mai đi, nói là muốn tìm công ty tổ chức hôn lễ. Mặc dù Tống Tuyết Mai rất giận dữ, nhưng cả Trình Dịch Lâm và Tiêu Truyền Phương đều không đồng ý với suy nghĩ của bà ta.. cuối cùng là sức một người không làm nên việc gì liền bị Tiêu Truyền Phương lôi đi.

Tôi nhìn xe của hai người biến mất trong tầm mắt, cuối cùng liền thở phào nhẹ nhõm.

“Mệt lả luôn?”, giọng nói ôn nhu vang lên bên cạnh tai tôi, tôi sợ hết hồn, lúc này mới phản ứng được mình vẫn còn nằm trong ngực Trình Dịch Lâm.

Tôi vội vàng lùi về phía sau hai bước muốn kéo giãn khoảng cách, nhưng cánh tay Trình Dịch Lâm lại siết chặt hơn, khiến tôi không thể động đậy.

“Chuyện kết hôn với tôi, cô nên cân nhắc nói cho mẹ mình”, Trình Dịch Lâm nhìn tôi chăm chú.

Tôi sửng sốt: “Tại sao?”

“Lúc tổ chức hôm lễ tất nhiên mẹ cô sẽ biết cô đã kết hôn rồi, không gạt được đâu”, giọng nói của Trình Dịch Lâm rất bình tĩnh.

Tôi bất ngờ nhìn anh: “Anh thật sự muốn tổ chức hôn lễ với tôi?”

Vừa rồi Trình Dịch Lâm cũng không nói thế nào, tôi còn tưởng rằng anh không đồng ý mới phải.

“Tại sao không?”, Trình Dịch Lâm hỏi ngược lại, tròng mắt đen nhìn tôi chăm chú đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Tĩnh Văn, anh muốn tổ chức hôn lễ thật long trọng cho em”.

Trái tim tôi không hiểu sao đập vô cùng khẩn trương, mùi thuốc lá quen thuộc càng tỏa ra đậm đà, hơi ấm trên đôi môi của tôi trong nháy mắt lại khiến tôi trợn tròn mắt.

Trình Dịch Lâm hôn tôi!

Bên tai truyền tới giọng nói đầy truyền cảm: “Lạc Tĩnh Văn, hình như anh thật sự thích em rồi”.

Cơ thể tôi run lên, toàn thân sửng sốt, bên tai chỉ quanh quẩn giọng nói của Trình Dịch Lâm: “Anh… đừng nói đùa”.

“Lời anh nói là sự thật”, Trình Dịch Lâm nhìn tôi chăm chú, nghiêm túc nói: “Lạc Tĩnh Văn, chúng ta chính thức qua lại đi”.

Tim tôi đập nhanh, há hốc mồm nhưng lại không nói thành lời.

Trình Dịch Lâm nhìn tôi đột nhiên bật cười, sâu thẳm trong tròng mắt đen như lưu lại vài phần tình cảm. Anh cúi đầu hôn lên môi tôi, tôi kinh ngạc, nhưng lại phát hiện ra mình hoàn toàn không kháng cự hành động của anh.
Chương 33: Anh sẽ khiến em yêu anh

Đầu óc có chút ngây ra, cảm thấy gò má nóng như sắp bị thiêu cháy, toàn thân tôi không có sức lực tê liệt trong lòng Trình Dịch Lâm.

“Anh sẽ khiến em yêu anh”, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai tôi.

Toàn thân tôi vô cùng choáng váng, hình như là thật sự say rồi, cơ thể ngày càng không có sức lực.

Chân mày Trình Dịch Lâm khẽ nhíu lại: “Người em nóng quá”.

Tôi sắp ngượng chết rồi, trên người có thể không nóng sao? Tôi nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

“Dì Vương, cầm hộp thuốc qua đây”, Trình Dịch Lâm ôm tôi lên ghế sofa.

Tôi vùng vẫy mấy cái, khàn giọng nói: “Tôi không sao…”

“Nghe lời, đo nhiệt độ đã”, Trình Dịch Lâm lấy từ trong tay dì Vương cặp nhiệt độ rồi đặt lên lỗ tai tôi.

Tôi xấu hổ không dám cử động, nhúc nhích cũng không, lại nhìn thấy chân mày Trình Dịch Lâm nhíu càng chặt hơn.

“Sốt thật”.

“Không phải chứ?”, tôi ngây ra: “Cặp nhiệt độ rất dễ có sai sót, hơn nữa bây giờ tôi cũng…”

Bây giờ tôi cũng vô cùng xấu hổ, nhiệt độ cơ thể chắc chắn tăng cao. Trong lòng tôi lặng lẽ bổ sung như vậy.

Trình Dịch Lâm nhìn tôi, như là hiểu được suy nghĩ của tôi, chỉ nói đợi một lúc nữa đo xong, nhưng vẫn ôm tôi ở trong ngực.

Tôi có chút không quen với vẻ thân mật của Trình Dịch Lâm, nhưng tôi lại dần cảm thấy có chút lạnh, không kìm được càng muốn dán vào cơ thể anh.

Tôi thật sự sốt rồi, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người.

Trình Dịch Lâm vội vàng muốn đưa tôi đi bệnh viện nhưng bị tôi ngăn lại. Tôi vốn là một bác sĩ, đương nhiên biết rõ hiện tại tôi đang mang thai không thể tùy tiện uống thuốc, chỉ có thể dùng biện pháp vật lý để hạ nhiệt.

Dưới yêu cầu của tôi, Trình Dịch Lâm ôm tôi quay về phòng, dì Vương dùng khăn lông nóng lần lượt lau cơ thể cho tôi. Tôi hôn mê lại còn buồn bực tại sao tôi đột nhiên lên cơn sốt, bỗng Trình Dịch Lâm lại đẩy cửa tiến vào.

Tôi kéo chăn đầy khó khăn muốn đắp lên người mình.

Trình Dịch Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn tôi: “Chúng ta là vợ chồng, em còn xấu hổ cái gì?”

Anh nhận khăn bông từ trong tay dì Vương, động tác tự nhiên muốn lau chùi cánh tay cho tôi, tôi liền vội vàng tránh: “Tự tôi làm được”.

Quả thực tôi có chút không quen với sự nhiệt tình đột nhiên của Trình Dịch Lâm. Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy Trình Dịch Lâm nói thích tôi là nói đùa, hoặc người bị sốt là anh chứ không phải tôi.

Trình Dịch Lâm liếc mắt nhìn tôi sâu sắc, không nói lời nào liền ôm tôi, bắt đầu lau người.

Toàn thân tôi cứng đời, cơ thể lại cảm thấy ngày càng nóng, bất giác chìm vào trong ngực Trình Dịch Lâm ngủ thật say.

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy trong ngực Trình Dịch Lâm, tôi lúng túng không biết làm thế nào cho phải, nhưng Trình Dịch Lâm mặt rất bình tĩnh đo nhiệt độ cơ thể cho tôi, đi rửa mặt ăn cơm giống như không có chuyện gì.

Từ hôm đó Trình Dịch Lâm đã có thêm một thói quen, mỗi buổi tối đều muốn ôm tôi ngủ chung, theo lời anh nói mặc dù vừa bắt đầu qua lại sẽ không phát triển nhanh như vậy, nhưng chúng tôi là vợ chồng, hơn nữa đã làm qua chuyện vợ chồng từ lâu, những chuyện này không cần thiết phải ngượng nghịu.

Tôi vô cùng khổ sở, nhưng Trình Dịch Lâm ngoại trừ ôm tôi ra thì không có bất kỳ động tác không theo quy tắc, tôi cũng âm thầm chấp nhận bá đạo của Trình Dịch Lâm, dần dần quen những ngày tháng anh ở bên cạnh tôi, mấy ngày nay ngủ vô cùng ngọt ngào.

Bây giờ tôi thật sự đang qua lại với Trình Dịch Lâm?

Hôm nay tôi ở trong biệt thự đọc sách, nhưng không tự chủ được suy nghĩ chuyện của mấy ngày hôm nay.

Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của tôi.

“Ầm ầm ầm…”, âm thanh gần như sắp phá vỡ cửa, tôi tưởng rằng dì Vương ra ngoài mua quá nhiều đồ nên không tiện mở, tôi vội vàng đứng dậy đi mở cửa, nhưng vô cùng khiếp sợ khi phát hiện người ngoài cửa lại là Tần Tuấn Phi.

Theo bản năng tôi muốn đóng cửa, trong lòng hốt hoảng, nhưng Tần Tuấn Phi lại chìa tay túm tôi lại, kéo vào phòng.

Anh ta rất khỏe, tôi đau đến cau mày, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “bụp” vang lên, Tần Tuấn Phi đóng cửa lại, còn khóa trái.

“Lạc Tĩnh Văn, đóng cửa làm gì? Cảm thấy không có mặt mũi gặp tôi?”, Tần Tuấn Phi nắm chặt lấy tôi, trong tròng mắt vang lên ý hận mãnh liệt.

Trong lòng tôi run rẩy, thầm hối hận mình quá coi thường rồi, không có nhìn xem người gõ cửa là ai liền mở cửa ra.

“Anh tới đây làm gì?”

Tôi giả vờ bình tĩnh hất cánh tay Tần Tuấn Phi ra. Anh ta không ép buộc, ngược lại bị tôi hất ra, tôi vội vàng lui về phía sau mấy bước giữ khoảng cách với anh ta, sau đó cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn để phòng thân.

“Vội vàng như vậy làm gì? Đánh người là phải ngồi tù đấy”, Tần Tuấn Phi cười nhạt: “Tôi đến để xem xem cô thế nào rồi, mấy ngày nay tôi không được vui vẻ, cô có biết rằng ngày tháng bị tạm giam là như thế nào không?”

Tần Tuấn Phi nhếch môi, ánh mắt tùy tiện đánh giá cả căn phòng.

Tôi nghe thấy hai chữ “ngồi tù” thì trong lòng chợt nhảy lên, Tần Tuấn Phi là do tôi truy tố nên mới bị tạm giam, chắc chắn anh ta rất hận tôi. Bây giờ anh ta tới tìm tôi để xả giận sao?