Nhìn chiếc xe phía trước dừng lại bên dưới tòa nhà trung cư, Thiếu Phong nhìn ra xung quanh sau đó cũng tắt máy bước xuống xe, đi lại gần chiếc xe của Lãnh Thanh Thanh.
" Để mình" Thiếu Phong cúi người xuống đưa tay dìu lấy Lâm Yến đang say mềm ra khỏi xe, sau đó xoay người đặt Lâm Yến lên lưng mình đi vào bên trong tòa nhà.
"Không có cậu mình không biết đưa con ma say mèm này lên nhà như thế nào đây" Lãnh Thanh Thanh cầm lấy túi sách của Lâm Yến đi theo sau, tuy lời nói ra có chút oán trách nhưng khóe môi lại nở nụ cười khi nhìn về đôi nam nữ phía trước.
" Vệ Khanh đối xử với cậu ấy không tốt sao" Đi vào thang máy Thiếu Phong nghe thấy tiếng thở dài của Lâm Yến trên lưng mình, anh lặng im một lúc rồi hỏi Lãnh Thanh Thanh.
" Rất không tốt, từ lúc lấy Vệ Khanh cậu ấy đã tự kéo mình vào cuộc sống khổ sở rồi, ly hôn coi như là giải thoát khỏi cuộc sống bế tắc đó mà thôi, chỉ là hiện giờ trên danh nghĩa họ vẫn là vợ chồng".
" Vệ Khanh không đồng ý sao".
" Hắn ta đúng là tên cặn bã, bên ngoài nuôi tình nhân lại không chịu buông tha cho Lâm Yến".
" Cậu ta trước đây là một nam sinh khiến nữ sinh thầm mến rất nhiều". Thiếu Phong nhớ lại lúc còn đi học Vệ Khanh luôn là nam sinh tỏa sáng khiến nữ sinh cả trường khao khát, không ngờ lại là người như vậy.
" Từ lần đầu gặp mặt mình đã không có thiện cảm với hắn ta rồi, đến hôm nay mình cảm thấy mắt nhìn người của mình rất chuẩn".
" Tinh" Cửa thang máy mở ra
" Tới rồi là phòng này" Lãnh Thanh Thanh đi ra khỏi thang máy đi tới trước cửa nhà Lâm Yến, đưa tay lục tìm chìa khóa nhà trong túi sách cô ấy mở cửa.
" Tạch" Cửa nhà được mở ra Lãnh Thanh Thanh đi trước ấn mở đèn trong nhà rồi đưa Thiếu Phong tới phòng Lâm Yến .
" Cậu vất vả rồi" Lãnh Thanh Thanh giúp Lâm Yến cởi giày, đắp chăn sau đó quay lại nói với Thiếu Phong.
" Không vất vả gì cả" Thiếu Phong nhìn Lâm Yến ngủ say, nhưng lại cảm giác được sự u phiền trên nét mặt cô ấy, bản thân anh cũng cảm thấy trong lòng không vui.
" Thiếu Phong cảm ơn cậu, đêm nay mình ở lại với cậu ấy, cậu yên tâm" Lãnh Thanh Thanh đưa cốc nước cho Thiếu Phong.
" Vậy mình về đây" Thiếu Phong uống xong ngụm nước rồi đứng dậy ra về.
" Thiếu Phong".
" Sao vậy".
" Cậu còn tình cảm với cậu ấy không" Lãnh Thanh Thanh nhìn Thiếu Phong nói lời muốn hỏi trong lòng.
" Mình đối với Lâm Yến trước sau vẫn vậy".
" Lâm Yến là cô gái tốt, nhưng trong tình yêu lại luôn mù quáng mình mong rằng cậu ấy sẽ tìm được người tốt".
" Yên tâm nếu cậu ấy cho mình cơ hội, mình sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt" Thiếu Phong nhìn Lãnh Thanh Thanh khẳng định.
" Cố lên" Lãnh Thanh Thanh hướng Thiếu Phong làm động tác cổ vũ.
" Tạm biệt" Thiếu Phong mỉm cười rời khỏi nhà Lâm Yến.
Lãnh Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng Thiếu Phong lắc đầu, lúc đi học Thiếu Phong rất mờ nhạt, nhưng cô lại là người tinh ý nhận ra cậu bạn nhút nhát trong lớp này để ý đến cô bạn thân của mình, nhưng suốt cả học kỳ không thấy cậu ta có động thái nào, cho đến khi Lâm Yến công khai cùng Vệ Khanh cậu ta như càng ẩn mình hơn, nhưng ánh mắt nhiệt tình đó của cậu ta khi nhìn Lâm Yến lại chưa bao giờ thay đổi, trong mắt cô Thiếu Phong là nam nhân tốt đáng để gửi gắm cả đời, nhưng cô lại sợ Lâm Yến bị một lần đổ vỡ mà trở lên tự ti không dám bước tiếp lần nữa, hazz phải làm sao đây chứ.
Bước xuống dưới nhưng Thiếu Phong không lái xe rời đi ngay mà cứ vậy ngồi trong xe suy nghĩ, khi xưa là anh gặp Lâm Yến trước nhưng lại thiếu đi một phần dũng khí để theo đuổi cô ấy, nếu xưa anh một lần mạnh mẽ hướng Lâm Yến tỏ tình có phải hay không anh sẽ không bỏ phí khoảng thời gian dài như vậy ở bên chăm sóc cho cô ấy.
.........
" Nhức đầu quá" Lâm Yến tỉnh dậy ôm cái đầu đau nhức giọng lí nhí.
" Cậu còn biết nhức đầu sao, hôm qua lúc uống anh hùng thế cơ mà" Lãnh Thanh Thanh bước vào đưa cho Lâm Yến cốc nước gừng mật ong giải rượu.
" Thanh Thanh là cậu đưa mình về à, thật phiền cho cậu".Lâm Yến nhận lấy cốc nước từ tay Lãnh Thanh Thanh, đưa tay gãi gãi đầu ngại ngùng.
" Mình chỉ đưa túi xách của cậu về thôi, đưa cậu lên đây là Thiếu Phong".
" Là cậu ấy sao, mình hôm nào gặp phải cảm ơn cậu ấy mới được".
" Lâm Yến đừng nói với mình cậu không có số của cậu ấy nhé, cảm ơn người ta thì cũng nên thể hiện thành ý một chút, cậu biết cậu ấy vất vả cõng cậu về phòng thế nào không".
" Mình thật không có".
" Hazz mình thì có đấy, để mình cho cậu lưu lại đi". Lãnh Thanh Thanh mở điện thoại ra bắt đầu đọc số.
" Nhớ cảm ơn cậu ấy cho tốt"
" Mình biết rồi". Lâm Yến lưu dãy số kia vào cũng không nhắn tin hay gọi điện cho Thiếu Phong ngay, cô tắt điện thoại đi rồi bước xuống giường " Cậu ăn mỳ không mình nấu".
" Mình có, thêm 2 trứng ốp la nhé" Lãnh Thanh Thanh nhìn Lâm Yến mỉm cười.
" Mình biết mà" Lâm Yến đi vào nhà vệ sinh tắm rửa sau đó xuống bếp nấu mỳ.
" Vệ Khanh vẫn không chịu ly hôn với cậu sao" Lãnh Thanh Thanh đưa mỳ lên miệng thổi cho bớt nóng, vừa nói với Lâm Yến.
" Chưa, nhưng mình tin sẽ sớm thôi" Cô tin rằng Tuyết Ngân kia sẽ có cách, cô ta là người có tham vọng sẽ không để mình mãi là tình nhân đâu.
" Ly hôn càng sớm càng gặp sớm đối tượng mới".
" Thanh Thanh mình chưa nghĩ tới chuyện đó".
" Lâm Yến nếu cậu gặp người đàn ông tốt, phải mở lòng đừng quan tâm điều gì cả, đâu phải người đàn ông nào cũng xấu đâu".
" Mình biết nhưng đó là chuyện tương lai, bây giờ mình thật không có lòng nào nghĩ tới cả" Lâm Yến thở dài người đã từng qua một đời chồng như cô còn có thể kết hôn lần nữa sao.
" Hứa với mình nếu gặp được phải cho người ta cơ hội, cũng cho cậu một cơ hội được không".
Lâm Yến nhìn Lãnh Thanh Thanh lằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng thấy ánh mắt của Lãnh Thanh Thanh đành gật đầu đồng ý sợ rằng không đồng ý với cô ấy bây giờ, cô ấy sẽ bám lấy cô cả ngày để nói mất.