Ngày mai sau khi Trương Kỳ Nhiên tỉnh dậy rốt cuộc sẽ có phản ứng gì thì Diệp Lạc Dao không biết, cậu chỉ biết fans của Trương Kỳ Nhiên đã sụp đổ trước Trương Kỳ Nhiên rồi.
Ngay khi Trương Kỳ Nhiên hét lên nói câu "Anh có gì đáng để tôi thích" kia với Tống Triết Hàm, cư dân mạng và fans nhạy bén nhận ra gì đó không đúng.
Nhưng lúc này, tin tức mà bọn họ nhận được quá ít, căn bản không biết chi tiết.
Vì thế các quần chúng ăn dưa cẩn thận vẫn giữ thái độ lựa chọn án binh bất động.
Mà người duy nhất có cảm xúc kích động chính là fans của Trương Kỳ Nhiên, trong thời gian hỗn loạn, các cư dân đều có chút sụp đổ:
"Không phải chứ anh, anh có biết anh đang nói gì không?"
"Ai đó có thể đến mau chóng bịt miệng anh tôi lại hay không! Tôi không muốn nghe anh ấy nói tiếp......"
"Mẹ nó, nhìn phản ứng của mọi người, lẽ nào anh tôi nói là thật?"
"Nhìn thế nào cũng không giống là giả! Uống say nói lời thật lòng chẳng lẽ các cậu không biết?"
"Xong rồi xong rồi, không thể để Trương Kỳ Nhiên nói thêm nữa, nếu anh ấy nói tiếp nữa, tôi có linh cảm sau này tôi sẽ không thể tiếp tục ngẩng đầu trước mặt fans nhà khác......"
Tục ngữ nói rất đúng, lo cái gì thì cái đó sẽ đến.
VÌ vậy rất nhanh, fans Trương Kỳ Nhiên liền nghe thấy một loạt ngôn từ khiến hai mắt bọn họ biến đen ———
Hai chuyện mua thuốc chặn đại ngôn các fans đều có thể chấp nhận được, dù sao thuốc cũng không phải là bọn họ mua, và Trương Kỳ Nhiên cũng không thật sự nhận đại ngôn này, Trương Kỳ Nhiên không có tổn hại gì thì fans bọn họ cũng càng không có tổn hại nào,
Nhưng điều khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được là, Trương Kỳ Nhiên vậy mà lại vô tư lãng phí thời gian của mình, mặc cho nỗ lực của mình trôi theo dòng nước chỉ vì không muốn để mọi cực khổ nỗ lực của Tống Triết Hàm trôi theo dòng nước.
Hơn nữa anh đã biết bộ phim của anh không thể chiếu, vậy thì khi đó anh không thể từ bỏ vai diễn này?
Chẳng lẽ Trương Kỳ Nhiên lo lắng cho dù y từ bỏ vai diễn này, Tống Triết Hàm vẫn sẽ nhận bộ phim này?
Trương Kỳ Nhiên anh đây không gọi là luyến ái não, vậy cái gì gọi là luyến ái não?
Chứ càng đừng nói Lục Thành.
Tám tháng rồi!
Đã tám tháng trôi qua kể từ khi ghi hình chương trình!
Kết quả thằng nhóc nhà anh vậy mà còn nhớ Lục Thành ôm lấy Tống Triết Hàm! Có phải ngay cả hai tay Lục Thành đặt ở vị trí nào anh cũng nhớ rõ đúng không?!
Đã như vậy rồi, Trương Kỳ Nhiên thằng nhóc nhà anh còn cứng đầu gào khóc nói anh không thích Tống Triết Hàm nữa?
Anh không thích thì anh khóc cái gì? Gào cái gì? Uống rượu làm gì?
Anh không thích Tống Triết Hàm, fans bọn họ thì thích được à?
Đây không gọi là yêu sâu đậm, vậy thì gọi là gì?
Đương nhiên người quá đáng nhất nhất nhất vẫn thuộc về cư dân mạng thất đức thời nay.
Bọn họ không chỉ cắt nối đoạn video này đăng lên, thậm chí còn căn cứ vào những lời nói khác nhau của Trương Kỳ Nhiên để chèn thêm các loại bài hát khác nhau.
Trương Kỳ Nhiên khóc hét: "Tống Triết Hàm chính là một tên lừa đảo!"
Nhạc nền: Nhớ rằng em nói anh quên đi ~ Nhớ rằng em nói anh quên đi ~~ Em nói em sẽ khóc, không phải vì đang quan tâm ~~
(*) Lời bài hát trong "Bộ phim dài nhất" của Châu Kiệt Luân.
Trương Kỳ Nhiên khóc nói: "Tôi quả nhiên ghét nhất Tống Triết Hàm!"
Nhạc nền: Em nói em yêu người không nên yêu, trong lòng em tràn đầy vết thương ~~~
(*) Lời bài hát trong "Mộng tỉnh thời phân / Ảo mộng tình yêu" của Trần Thục Hoa.
Trương Kỳ Nhiên tủi thân: "Tôi sẽ không thích Tống Triết Hàm nữa!"
Nhạc nền: Nếu đây không tính là yêu ~~~
(*) Lời bài hát trong "Nếu như đây không tính là yêu" của Trương Học Hữu.
Video ngay sau khi được đăng tải liền được vô số cư dân mạng đăng lại, thậm chí còn có cư dân mạng trực tiếp @ Trương Kỳ Nhiên và Tống Triết Hàm ở phía dưới.
"Chồng à, anh nói gì đó đi chồng, video này anh vừa ý không?"
"Câu Sử lão sư, anh xem đi, Trương Kỳ Nhiên cậu ấy thật sự rất thích anh!"
"Câu Sử lão sư, tối nay sao anh nói ít vậy, là vì không muốn nói chuyện sao?"
Có cư dân mạng tốc độ mạng cực nhanh trực tiếp ghi âm lại toàn bộ cảnh khóc la của Trương Kỳ Nhiên, biên soạn thành một bản đọc hiểu.
Các cư dân mạng còn không biết chán trả lời vấn đề ở khu bình luận.
"Ngụ ý của câu 'không bao giờ thích anh nữa' chính là tôi vẫn thích anh, tôi không chỉ thích anh, còn vô cùng vô cùng thích anh!"
"Căn cứ vào ngữ cảnh đứt hơi khàn tiếng của Trương Kỳ Nhiên lúc đó để phân tích, ghét tương đương với thích, dịch câu cậu ấy ghét Tống Triết Hàm thì chính là thích."
"Cho nên tổng kết toàn bộ bài viết cho ra một câu: Tống Triết Hàm, tôi vẫn thích anh!"
Fans của Trương Kỳ Nhiên tức muốn chết, trực tiếp tức giận nói:
"Chết tiệt, ông đây muốn báo cảnh sát bắt hết mấy người lại!"
"Đừng cắt nữa đừng cắt nữa, Trương Kỳ Nhiên đã khóc suốt cả đêm trên trang chủ weibo của tôi rồi, xem cậu ấy khóc nữa tôi cũng muốn khóc theo hu hu hu hu ———."
"Fans bọn tôi đã thảm hại như vậy rồi, trực tiếp thành vai hề của thành phố Gotham, các người có thể buông tha cho chúng tôi hay không!"
(*) Thành phố Gotham là một thành phố giả tưởng ở mỹ xuất hiện trong hàng loạt truyện tranh xuất bản bởi DC Comics. Thành phố này được tạo ra bởi Bill Finger và Bob Kane, xuất hiện lần đầu trong Batman #4. Thành phố Gotham được biết đến là nơi Batman và nhiều kẻ thù của anh sinh sống.
Các cư dân mạng thất đức thấy vậy thật sự nhịn không được trực tiếp ha ha cười lớn.
Nhưng cười thì cười cũng có cư dân mạng cảm khái nói:
"Cho nên, đã thích như vậy rồi, tại sao Trương Kỳ Nhiên anh không thể dũng cảm chút!"
"Cậu ấy dũng cảm rồi! Chẳng phải đang tỏ tình với Tống Triết Hàm trước mặt khán giả cả nước rồi sao?"
"Haizz, không đùa đâu, thật ra tôi cũng có thể hiểu cho Trương Kỳ Nhiên, dù sao người cậu ấy thích cũng không phải người thường, mà là Câu Sử lão sư khịa người vô địch trong giới giải trí, nếu lén lút tỏ tình thì xác thực cũng cần một chút dũng khí."
"Đừng nói nữa! Tôi càng thương Trương Kỳ Nhiên hơn!"
"+1, nhìn cậu ấy khóc tôi cũng mềm lòng luôn rồi, nước mặt của tôi không đáng giá hu hu hu......"
"Nhưng mà nói gì thì nói, lời tỏ tình này của Trương Kỳ Nhiên làm khó cho Câu Sử lão sư của chúng ta rồi!"
Đâu ai nói không đúng đâu!
Fans của Tống Triết Hàm lúc này rốt cuộc cũng mạnh mẽ mở mic:
"Các cậu xem kỹ video cắt nối, kể từ khi Câu Sử lão sư của chúng ta quyết định làm chính mình, cậu xem anh ấy từng giải thích cho người khác khi nào chưa?"
"Đúng! Anh ấy không chỉ giải thích nguyên nhân anh ấy không nhận ra Trương Kỳ Nhiên với Trương Kỳ Nhiên, anh ấy còn đưa khăn giấy cho Trương Kỳ Nhiên! Mặc dù vẫn mắng Trương Kỳ Nhiên nhưng đã rất dịu dàng rồi!"
"Đúng đúng đúng, huống hồ fans lâu năm của Câu Sử lão sư đều biết, anh ấy là người ưa sạch sẽ nhưng các cậu xem, Trương Kỳ Nhiên uống say trực tiếp ổn lên nửa thân trên của anh ấy nhưng cũng không đẩy Trương Kỳ Nhiên ra! Đây có nghĩa là gì ————."
Rất nhanh có cư dân mạng trả lời:
"Có nghĩa tôi đã ship đến điên rồi!"
Những cư dân mạng khác cũng tranh nhau để lại lời nói:
"Nói chứ, thật sự có chút ship được!"
"Kẻ thù không đội trời chung tương ái tương sát cuối cùng trở thành người yêu hê hê......"
"Còn khá ngọt nữa?"
Mặc dù có cư dân mạng ship CP, nhưng đa số cư dân mạng vẫn tỉnh táo,
"Nhưng mà, tôi cảm thấy Tống Triết Hàm cũng chỉ coi Trương Kỳ Nhiên là bạn tôi như trước kia."
"Đúng, dù sao, tôi tạm thời không thấy tình ý trong mắt Câu Sử lão sư."
"Nhưng mà có thể chắc chắn, Câu Sử lão sư của chúng ta thật sự không so đo mối hận cũ, anh ấy chắc có thể quay lại làm bạn bè với Trương Kỳ Nhiên lần nữa đúng không?"
Thảo luận dưới tin bình luận này nhiều nhất.
Một số cư dân mạng cho rằng, Tống Triết Hàm có khả năng không so đo mối hận cũ làm bạn với Trương Kỳ Nhiên, nhưng Trương Kỳ Nhiên không nhất định sẽ đồng ý.
Dù sao y đã thích Tống Triết Hàm lâu như vậy rồi, sao có khả năng không có sự oán hận trong lòng tiếp tục quay về vị trí bạn bè?
Một số cư dân mạng khác lại cho rằng, vị trí bạn bè cũng khá tốt, tốt hơn so với trước kia hai người vẫn luôn đối đầu đúng không?
Dù không thể ở bên nhau nhưng Trương Kỳ Nhiên cũng đã biểu đạt tình yêu của mình với Tống Triết Hàm rồi, cũng không hối hận gì nữa.
Hai nhóm người phân tích đi phân tích lại, cuối cùng cũng không có một kết luận, nhưng không thể không thừa nhận, mọi người phân tích xong đều thấy thương Trương Kỳ Nhiên.
Dù gì yêu thâm thật sự rất khổ sở.
Mà tình yêu thật lòng này của Trương Kỳ Nhiên dành cho Tống Triết Hàm cũng không nên trở thành chủ đề bàn tán của dư luận.
Đương nhiên, dự tính chế giễu bàn tán ban đầu của mọi người cũng không phải là để cười nhạo Trương Kỳ Nhiên, một số cư dân mạng thậm chí còn nhìn thấy hình bóng của mình trên người Trương Kỳ Nhiên.
Chỉ là.......
Thương thì thương nhưng bọn họ cũng sẽ không vì thương mà không xem chuyện vui!
Bọn họ thật sự rất mong chờ xem thử sàng ngày mai Trương Kỳ Nhiên sẽ có phản ứng thế nào!
Vì vậy mới có hotsearch thất đức tối nay.
Đèn trong biệt thự đều tắt nhưng cư dân mạng ăn dưa vẫn còn ở trong phòng phát sóng trực tiếp.
Các khách mời khác đều ngủ nhưng đèn trong phòng khách của hai người Tống Triết Hàm vẫn luôn sáng.
Diệp Lạc Dao ăn dưa đến giờ này cũng không nhịn được tò mò nhấn vào phòng trực tiếp.
Vừa vào liền thấy bình luận nói:
"Mấy phút trước thì Tống Triết Hàm đi vào?"
"Ba phút trước!"
"Bây giờ vẫn chưa ra?"
"A, cửa mở rồi! Ra rồi!"
Trong ống kính, Tống Triết Hàm đi ra từ phòng Trương Kỳ Nhiên, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
Hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, giơ tay ấn huyệt thái dương của mình, sau đó tầm mắt hơi hướng lên rơi trên chiếc camera trong phòng khách.
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt:
【 Hở? Tống Triết Hàm chẳng lẽ muốn tắt camera? 】
Lời cậu vừa mới dứt liền nhìn thấy Tống Triết Hàm bước nhanh tới camera, sau đó từ trên trời rơi xuống một chiếc áo trực tiếp phủ kín nghiêm ngặt camera.
Bình luận:
"! ! ! Câu Sử lão sư! Anh đừng nhỏ mọn như vậy chứ!"
"A a a a a a a a, em muốn xem, em muốn xe, mau cho em xem!!!"
"Tôi muốn làm ầm, thật sự muốn làm ầm, cái này thì có gì mà không thể xem?"
Đúng vậy!
Có cái gì mà không thể xem.
Diệp Lạc Dao cũng phát ra âm thanh chất vấn như làn đạn.
Camera trong phòng phát sóng vừa bị che đi, trong nháy mắt tản đi hơn một nửa số người.
Diệp Lạc Dao rất bất lực thở dài, cũng định thoát khỏi phòng trực tiếp đi ngủ.
Chính là vào lúc này, cậu nghe thấy tiếng xe dưới lầu.
Diệp Lạc Dao không khỏi đứng dậy nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy dưới lầu người đại diện và trợ lý của Trương Kỳ Nhiên vội vội vàng vàng bước xuống.
【 Tới cũng khá nhanh, vậy Câu Sử lão sư có thể nghỉ ngơi rồi. 】
Diệp Lạc Dao ngáp dài một tiếng, sải bước chậm rì rì quay về phòng của mình nằm lại trên giường.
Bởi vì chuyện xảy ra tối nay nên tổ đạo diễn đặc biệt cho các khách mời nghỉ nửa ngày, cũng có nghĩa Diệp Lạc Dao có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh vào ngày mai.
Diệp Lạc Dao cong khóe miệng, đeo nút bịt tai và bịt mắt lên rồi nhắm mắt.
Một đêm mộng đẹp.
Diệp Lạc Dao mở mắt ra lần nữa đã là 10 giờ sáng, thời gian không sớm nên cậu cũng không lề mề mà trực tiếp xuống giường thay quần áo xuống lầu.
Khi đến phòng ăn, Diệp Lạc Dao quét mắt một vòng phát hiện ngoại trừ Trương Kỳ Nhiên thì mọi người đều có mặt.
Hoắc Yến vẫy vẫy tay với Diệp Lạc Dao, chỉ chào và bữa sáng trên bàn: "Tự đi hâm nóng là có thể ăn."
Diệp Lạc Dao gật đầu, tự bưng cháo vào phòng bếp.
Trùng hợp Tần Diệu cũng ở liền vẫy tay với Diệp Lạc Dao: "Tôi hâm nóng cháo giúp em, uống sữa yến mạch không?"
Diệp Lạc Dao nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Tần Diệu cho cháo của Diệp Lạc Dao và lò vi sóng, lại cầm cốc bên cạnh lên rót cho Diệp Lạc Dao một cốc sữa yến mạch.
Sữa vẫn còn nóng, bên trên nổi lên một lớp yến mạch vụn, Diệp Lạc Dao uống một ngụm, phát hiện trong miệng rất đậm đà, còn có thể nếm được mùi vị của các loại hạt.
Diệp Lạc Dao rất thích, một ngụm uống hết nửa cốc.
Tần Diệu quay đầu nhìn: "Thích?"
Diệp Lạc Dao gật đầu: "Ừm, uống rất ngon, lúc nhỏ hình như em cũng từng uống loại sữa có vị này, nhưng sau khi em lớn lên lại muốn đi mua sữa vị này lại không mua được."
Trong mắt Tần Diệu hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Sữa này là tự tôi làm, còn có rất nhiều."
Diệp Lạc Dao hai mắt sáng lên: "Vậy em uống thêm một cốc nữa."
Sau khi một tiếng "Ting" vang lên, cháo của Diệp Lạc Dao đã được.
Tần Diệu nhận lấy chiếc cốc của Diệp Lạc Dao, giúp cậu rót đầy sữa.
Diệp Lạc Dao tự mình bưng cháo lên bàn.
Sau khi uống mấy ngụm cháo, Lê Tư Viễn đột nhiên sáp tới bên cạnh Diệp Lạc Dao: "Ban nãy khi em xuống lầu có đụng phải Trương Kỳ Nhiên không?"
Động tác uống cháo của Diệp Lạc Dao lập tức dừng lại: "A? Lẽ nào Trương Kỳ Nhiên lại bỏ chạy?"
Âm thanh của cậu thật sự có chút lớn, nhất thời tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua.
Tống Triết Hàm quét mắt qua Diệp Lạc Dao, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Diệp Lạc Dao vội vàng nhìn sang Tần Diệu.
Tần Diệu cũng rót cho mình một cốc sữa, ngồi xuống cạnh Diệp Lạc Dao: "Sáng nay người đại diện của cậu ấy trả lời là vẫn tham gia ghi hình bình thường."
"Vậy cũng có nghĩa vẫn chưa tỉnh?" Diệp Lạc Dao lại nhìn Tống Triết Hàm.
Ánh mắt này thật sự không dễ bỏ qua.
Tống Triết Hàm đang cúi đầu xem tin tức, sau khi nhận ra tầm mắt của Diệp Lạc Dao nhìn sang, chân mày hắn lập tức nhíu lại, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Diệp Lạc Dao, anh chẳng phải đã nói với em rồi sao? Em bớt nhìn anh đi."
Diệp Lạc Dao không sợ lời uy hiếp của Tống Triết Hàm, chớp chớp mắt: "Em chỉ tò mò thôi mà, dù sao anh và Trương Kỳ Nhiên ở chung phòng, anh ấy dậy chưa?"
Động tác của Tống Triết Hàm vẫn không thay đổi: "Em tò mò như vậy thì tự đi xem thử không phải sẽ biết à?"
Diệp Lạc Dao cảm thấy Tống Triết Hàm nói vô cùng có lý, vì thế một ngụm uống hết cháo còn lại, túm tay Lê Tư Viễn: "Đi, hai chúng ta đi chung."
Lê Tư Viễn đứng yên tại chỗ không động đậy: "Không tốt lắm?"
"Có gì mà không tốt?" Diệp Lạc Dao nhìn sang Hoắc Yến: "Anh hai, anh đi không?"
Hoắc Yến đương nhiên muốn đi.
Hắn không chút do dự đứng dậy, còn tìm cho mình một lý do thích hợp: "Dù sao hiện tại cũng sắp đến 12 giờ rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ phải xuất phát, xác thực nên đi đánh thức Trương Kỳ Nhiên."
Hoắc Yến cũng đi cùng nên Lê Tư Viễn cũng không chối từ nữa.
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, Chu Tử Kiện mới nhìn về hướng Tống Triết Hàm đối diện: "Sau khi uống say tỉnh dậy chắc sẽ đau đầu, cậu nói có nên đi tìm tổ đạo diễn lấy chút thuốc không?"
Ngón tay trở lời tin nhắn của Tống Triết Hàm dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Tử Kiện, cong môi cười: "Chu ca, anh muốn thăm dò điều gì?"
Chu Tử Kiện: "........."
Văn Tương Nguyệt quở trách liếc nhìn Chu Tử Kiện.
Đã nói anh không có việc gì thì đừng nhiều chuyện, anh cứ một hai phải nhiều chuyện.
Chu Tử Kiện vội vàng giải thích: "Tiểu Tống, tôi không có ý gì khác, chỉ là dù sao hôm nay chúng ta còn phải ghi hình, tôi chỉ muốn......"
"Tôi hình như có mang thuốc tỉnh rượu, tôi đi đưa cho Trương Kỳ Nhiên." Tiền Duyệt đột nhiên mở miệng ngắt lời Chu Tử Kiện.
Chu Tử Kiện thở phào.
Tống Triết Hàm liếc nhìn Tiền Duyệt, lại cúi đầu lần nữa.
Tiền Duyệt nhún nhún vai đang định ấn thang máy, Tống Triết Hàm lúc này mới mở miệng: "Không cần, tối qua người đại diện của cậu ta đã chuẩn bị cho cậu ta rồi, đặt trên tủ đầu giường, cậu ta không mù chắc chắn có thể nhìn thấy."
Tiền Duyệt dừng chân.
Chu Tử Kiện hai mắt phát sáng, vội vàng nháy mắt với những người khác.
Văn Tương Nguyệt không khách khí vỗ tay hắn.
Vẻ mặt anh dưa của anh đừng có hiện rõ quá!
Văn Tương Nguyệt lại nhìn Tống Triết Hàn, hắn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, hình như căn bản không nhận ra ánh mắt bát quái của các khách mời khác.
Trên lầu, nhóm người Diệp Lạc Dao không biết dưới lầu xảy ra chuyện gì, sau khi vào gian phòng phía bắc trên tầng ba, Lê Tư Viễn liền ra hiệu cho Diệp Lạc Dao đi gõ cửa.
Dù gì Diệp Lạc Dao là người chủ động nói đi gọi Trương Kỳ Nhiên dậy, vậy Diệp Lạc Dao cũng nên là người đi gõ cửa?
Diệp Lạc Dao hết cách, chỉ có thể cam chịu đi gõ cửa.
Một lúc sau, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Lạc Dao nghi hoặc quay đầu nhìn hai người: "Chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh?"
Hoắc Yến nghĩ: "Mở cửa xem xem?"
Tuy tối qua Trương Kỳ Nhiên uống say nhưng dù sao vẫn đang ghi hình nên chắc sẽ không xuất hiện tình huống nào đáng xấu hổ.
Khi Diệp Lạc Dao chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa lại bị người ở bên trong mở ra.
"Ai vậy?" Giọng nói khàn khàn của Trương Kỳ Nhiên vang lên, sau đó y thò cái đầu rối tung ra, đôi mắt sưng phù trên gương mặt trắng nõn cực kỳ rõ ràng.
Diệp Lạc Dao nhìn thấy Trương Kỳ Nhiên liền không nhịn được nghĩ tới tình cảnh đêm qua, khóe miệng đột nhiên không chịu khống chế bắt đầu cong lên, cậu cố gắng đè khóe miệng mình xuống, hơi hít một hơi nói: "Anh...... vừa tỉnh?"
Trương Kỳ Nhiên gật đầu, sau đó mở cửa: "Tôi dậy muộn sao?"
"Đúng vậy, chỉ có mình cậu chưa tỉnh." Lê Tư Viễn quan sát một lát rồi nói.
Trương Kỳ Nhiên ồ một tiếng, bước vào trong hai bước: "Vậy phiền mọi người chờ tôi một lát, tôi đi thay quần áo."
Đám người Diệp Lạc Dao không thể vào nên đành ngồi trên sofa trong phòng khách.
【 Nhìn phản ứng của Trương Kỳ Nhiên, chẳng lẽ anh ấy quên hết chuyện tối qua rồi? 】
Diệp Lạc Dao nhịn không được nghiêng đầu nhìn Hoắc Yến: "Anh hai, trước kia anh chẳng phải cũng từng bị ai đó chuốc say sao, vậy sau khi anh tỉnh có phải cũng........"
Hoắc Yến trực tiếp đưa tay bịt miệng Diệp Lạc Dao, nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Lạc Dao!"
Lê Tư Viễn còn ở bên cạnh!
Em nói chuyện có thể chú ý trường hợp chút được không!
Lê Tư Viễn lúc này lại nhanh chóng phản ứng lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Người chuốc say anh là Tô Thụy à?"
Hoắc Yến: "........."
Diệp Lạc Dao cố gắng giải thoát cho cái miệng của mình, nhanh chóng xin lỗi: "Anh hai em không cố ý!"
Hoắc Yến nhắm mắt, bắt đầu giả chết.
Lê Tư Viễn không nhịn được cười, còn không quên hỏi: "Cho nên sau khi tỉnh rượu thật sự sẽ mất trí nhớ? Bằng không anh cũng không có khả năng bị Tô Thụy đổ vỏ đúng không?"
Hoắc Yến hít sâu một hơi: "Sao có thể mất trí nhớ thật được? Say là say, say rượu chỉ tạm thời bị tê liệt cảm giác, tạm thời không thể khống chế cơ thể của mình, nhưng suy nghĩ là thứ sẽ không bị thay đổi, nghĩ lại chỉ là vấn đề thời gian!"
"Lại nói, tôi cũng không phải bị Tô Thụy lừa gạt, tôi chỉ........."
Lê Tư Viễn nói với Diệp Lạc Dao: "Anh em có chút gấp rồi."
Diệp Lạc Dao mím môi gật đầu, độ cung gật đầu rất nhỏ rất thận trọng.
Hoắc Yến: "........."
Hắn thật sự sớm muộn gì cũng sẽ bị Diệp Lạc Dao làm cho tức chết!
Áo khoác che camera trong phòng khách lầu 3 đã bị lấy xuống, hiện tại không chỉ có khán giả có thể nhìn thấy tình cảnh đấu võ mồm của ba người thông qua camera, ngay cả các khách mời ở tầng 1 đều không nhịn được trộm lấy điện thoại ra, nhấn vào phòng phát sóng.
Tống Triết Hàm cất điện thoại, trùng hợp liền nghe thấy âm thanh của Lê Tư Viễn từ trong điện thoại của Hạ Dương truyền ra.
Hạ Dương: "........."
Quên đeo tai nghe rồi.
Tống Triết Hàm chỉ nhìn Hạ Dương một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tầm mắt quét qua phòng một lượt, phát hiện gần như tất cả các khách mời đều cầm điện thoại xem.
Không cần đoán cũng biết bọn họ đang xem cái gì.
Vì thế Tống Triết Hàm thong dong đứng dậy, cười nói: "Tôi lên lầu thay quần áo, mọi người muốn cùng đi xem náo nhiệt không?"
Mọi người: "........."
Cái này cũng không thể nói là xem náo nhiệt.......
Lưu Nghiên dẫn đầu nói: "Em không đi."
Ở dưới lầu xem trực tiếp cũng được.
Tiền Duyệt giả ngốc: "Cậu thay quần áo, chúng tôi lên xem náo nhiệt gì?"
Hạ Dương hận không thể vùi đầu vào sofa, ban nãy tại sao y không nghĩ tới việc đeo tai nghe cơ chứ!
Tống Triết Hàm nhìn sang Chu Tử Kiện.
Chu Tử Kiện thậm chí không dám đối mắt với hắn.
Tống Triết Hàm cười nhẹ, xoay người đi về phía thang máy.
Đột nhiên, hắn nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Quay đầu liền phát hiện Tần Diệu bưng một bình giữ nhiệt đi theo.
Tống Triết Hàm hơi nhướng mày: "Xem ra vẫn là Tần tổng có tâm tình nhàn rỗi hơn."
Khóe miệng Tần Diệu hơi cong: "Cũng không hẳn, chỉ là nghĩ tới uống thuốc tốt nhất nên uống nước ấm, cho nên tôi lên cùng cậu."
Tầm mắt Tống Triết Hàm rơi trên ấm nước trong tay hắn, thoáng dừng hai giây rồi nhìn đi nơi khác, vốn dĩ lông may thoải mái không biết vì sao hơi nhíu lại.
Tần Diệu thu hồi tầm mắt, nhấn nút tầng ba.
Nhìn thấy Tần Diệu và Tống Triết Hàm lên lầu, hai mắt Diệp Lạc Dao lập tức mở to.
【 Sao Tống Triết Hàm lại lên đây rồi? 】
【 Chẳng lẽ anh ấy quan tâm Trương Kỳ Nhiên nhưng không dám nói? 】
Không đợi Diệp Lạc Dao mở miệng liền thấy Tống Triết Hàm trực tiếp đi ngang qua bọn họ đi vào phòng mình, một giây sau, cửa phòng đóng lại.
Diệp Lạc Dao nhìn Hoắc Yến và Lê Tư Viễn, lại nhìn sang Tần Diệu.
Tần Diệu đặt bình giữ nhiệt lên bàn trà trong phòng khách, giải thích: "Cậu ta lên thay quần áo."
Lê Tư Viễn bĩu môi: "Sáng nay không phải mới thay rồi sao? Bây giờ lại chạy lên thay quần áo gì?"
Trong mắt hắn, lời này chính là một cái cớ!
Diệp Lạc Dao trái lại không nghĩ như vậy, dù sao cậu biết, Tống Triết Hàm thật sự có chút ưa sạch sẽ.
Mấy người lại ngồi xuống sofa, chính là vào lúc này, Trương Kỳ Nhiên thay quần áo xong, chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, hơi hốt hoảng đi ra.
Nhìn thấy bống người trên sofa, Trương Kỳ Nhiên hơi thay đổi vẻ mặt: "Đã sắp xuất phát rồi, đều đang đợi tôi? Thực xin lỗi thực xin lỗi, không biết tại sao hôm nay ngủ không tỉnh......."
Diệp Lạc Dao thấy y hiểu lầm, mở miệng giải thích: "Không vội, vẫn còn một tiếng nữa mới xuất phát."
Trương Kỳ Nhiên dừng động tác, có chút khó hiểu: "Nhưng ban nãy tôi nhìn đồng hồ đã đến 11 giờ rưỡi rồi, sao hôm nay xuất phát muộn vậy?"
Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến ngồi cạnh nhìn nhau.
【 Như vậy xem ra, hình như thật sự không nhớ gì cả? 】
【 Chúng ta có nên nhắc nhở anh ấy không? 】
【 Nhưng trực tiếp nhắc nhở, Trương Kỳ Nhiên sẽ không lúng lúng tìm một cái hố chui xuống đấy chứ? 】
Khi Diệp Lạc Dao đang xoắn xuýt, Lê Tư Viễn nói: "Cậu không nhớ?"
Trong đôi mắt sưng đỏ của Trương Kỳ Nhiên lóe một tia mê mang: "Tôi......... tôi có chút đau đầu."
Không, hoặc là nên nói không phải có chút, mà là cực đau đầu.
Vừa nãy lúc mở mắt, Trương Kỳ Nhiên nhận ra cơn đau đớn này có chút bất thường.
Nhưng y không nghĩ quá nhiều, liền đứng dậy mở cửa.
Thời điểm tắm rửa thay quần áo cũng là trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đứng yên tại chỗ do dự một giây, Trương Kỳ Nhiên mới nói: "Tôi...... bị bệnh rồi? Hay là......."
Cửa phòng đối diện đột nhiên từ bên trong mở ra, Tống Triết Hàm đã đổi sang bộ quần áo khác, lúc này đứng ở cửa phòng, nghe thấy lời này của Trương Kỳ Nhiên, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trực tiếp mở miệng hỏi: "Cậu không nhớ tối qua cậu đã làm gì?"
Trương Kỳ Nhiên ngơ ngác nhìn Tống Triết Hàm, bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
"Tôi nhớ tối qua khi chúng ta trở về thì đã rất muộn rồi, cho nên tổ chương trình chuẩn bị lẩu và nướng cho chúng ta, chúng ta ăn được một nửa liền bắt đầu uống rượu, đúng........ uống rượu ———."
Chuyện xảy ra tiếp theo dùng tốc độ nhanh chóng lướt qua trong đầu Trương Kỳ Nhiên, hai mắt Trương Kỳ Nhiên chợt mở to, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng chỉ mấy giây sau, mắt y đầy kinh hoang, không chỉ tai đỏ mà ngay cả cổ và mặt cũng đỏ bừng.
Nhìn bộ dáng này của y, khóe miệng của mọi người đều có chút khó đè xuống được.
【 Xem ra đã nhớ ra rồi....... 】
【 Thời điểm này, chúng ta cần phải giữ yên lặng, nhất định không thể kích thích đến Trương Kỳ Nhiên. 】
Đáng tiếc, Tống Triết Hàm không nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, hắn trực tiếp hỏi: "Nhớ ra rồi?"
Trương Kỳ Nhiên ngẩn người đứng yên tại chỗ, qua hồi lâu mới khó khăn nói: "Tôi....... Hình như mơ thấy một giấc mơ."
Một cơn ác mộng khiến y cả đời không thể ngẩng đầu lên!
Diệp Lạc Dao thật sự nhịn cười có chút khó chịu.
Lê Tư Viễn che mặt cười đến bả vai đều run lên.
Trương Kỳ Nhiên nhìn thấy phản ứng của mấy người vẫn có gì đó không hiểu?
Hơi thở của y lập tức trở nên gấp gáp, cả mặt đỏ bừng, thậm chí tay cũng đang hơi run lên.
Chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện như y khóc lóc ầm ĩ nói Tống Triết Hàm là tên lừa đảo trước mặt mọi người đều không phải là mơ?
Y thật sự.......
Không phải chứ?
Vậy tối qua y nhìn thấy người đại diện và trợ lý cũng không phải mơ?
A, còn có lúc ở trong phòng mình ôm cánh tay Tống Triết Hàm không muốn, nói hắn phải chịu trách nhiệm với mình.
Trương Kỳ Nhiên trước mắt tối đen, hô hấp của mình đều trở nên khó khăn, trực tiếp lùi về sau một bước lớn.
Y phải mau chóng tìm một nơi để chôn mình!
Tống Triết Hàm đột nhiên bước nhanh lên phía trước, khi mọi người vẫn chưa phản ứng lại bắt lấy cánh tay của Trương Kỳ Nhiên, không để người lùi bước nữa, sau đó hơi ngẩng đầu đối mặt với Trương Kỳ Nhiên, hai mắt ngậm cười, chọc thủng một tia vui mừng cuối cùng của Trương Kỳ Nhiên: "Hướng Dương, cậu không nằm mơ."
Vào giờ khắc này, Tống Triết Hàm nói ra cái tên quen thuộc ra khỏi miệng, Trương Kỳ Nhiên chỉ muốn chết tại chỗ.
Một giây sau, y chợt rút tay mình ra, mặt đỏ hơn cả mắt, thẹn quá hóa giận: "Anh ——— Anh, đi ra!"
Nhưng động tác của Tống Triết Hàm nhanh hơn y, trực tiếp đưa tay mình ra chặn cửa.
Động tác đóng của của Trương Kỳ Nhiên dừng lại, sợ hãi đến mức chóp mũi đều chảy mồ hôi.
Tống Triết Hàm cười: "Sao mới sáng sớm đã tức giận rồi vậy? Tôi bị cậu nôn ra cả người tôi cũng không tức giận."
Bốn người sau lưng hai mắt trừng lớn như chuông đồng.
【 Còn nôn lên người Tống Triết Hàm? 】
"Thật hay giả vậy?" Hoắc Yến hỏi.
Lê Tư Viễn: "Tôi không biết!"
Tần Diệu hạ giọng: "Chắc không có."
Camera trong phòng khách tối qua rất muộn mới bị Tống Triết Hàm che lại, đạo diễn cũng nói không nhìn thấy Tống Triết Hàm thay quần áo.
Diệp Lạc Dao phản ứng lại.
【 Nếu không nôn lên người, vậy Tống Triết Hàm muốn ——— 】
Sau đó mọi người liền trơ mắt nhìn Tống TRiết Hàm lấy điện thoại ra, mở ra một mã QR.
Trong mắt Trương Kỳ Nhiên lúc này đã không thấy ánh sáng, tựa như linh hồn rời khỏi cơ thể đứng yên tại chỗ.
"Quét đi." Tống Triết Hàm không kiên nhẫn.
Trương Kỳ Nhiên mang theo kinh hãi hồi thần, tầm mắt vừa rơi trên mặt Tống Triết Hàm lại nhanh chóng dời đi, khẩn trương lại rùi sau một bước nhỏ: "Quét, quét cái gì?"
"Quét mã, chuyển khoản." Tống Triết Hàm nói.
"A?"
"A cái gì mà a?" Tống Triết Hàm nhướng mày: "Cậu chẳng phải nên bồi thường cho tôi một bộ quần áo à?"
Trương Kỳ Nhiên ồ một tiếng, chậm rãi móc điện thoại của mình ra, chỉ nghe thấy một tiếng tích, Trương KỲ Nhiên run rẩy đầy nghi ngờ: "Sao không phải là mã thanh toán?"
"Số lượng lớn, cậu thêm weChat của tôi trực tiếp chuyển khoản." Tống Triết Hàm nói.
Trương Kỳ Nhiên bấm thêm vào: "Thêm rồi, bao nhiêu tiền?"
Tống Triết Hàm nói: "52000."
Trương Kỳ Nhiên hơi kinh ngạc ngẩng đầu: "Đắt như vậy?"
Tống Triết Hàm nhìn vào mắt y, nghiêm túc gật đầu: "Ừm."
Trương Kỳ Nhiên nào dám đối diện với Tống Triết Hàm, cúi đầu nhập 52000, trực tiếp quét mặt để xác nhận thanh toán.
Tống Triết Hàm hài lòng nhìn thông tin chuyển giao trên màn hình điện thoại, cuối cùng cũng lùi về sau một bước, sau đó tầm mắt quét qua bốn người tập trung tinh thần ngồi trên sofa, giống như nghĩ đến cái gì quay đầu: "Đầu giường cậu có thuốc tỉnh rượu, nhớ uống rồi xuống, sắp xuất phát rồi."
Nói xong, Tống Triết Hàm đi về phía bốn người, cười hiền lành: "Các anh đi không?"
Diệp Lạc Dao là người đầu tiên đứng dậy, cười thỏa mãn: "Đi!"
【 Trương Kỳ Nhiên vừa biết được sự thật, vì vậy cần cho anh ấy một chút thời gian hòa hoãn. 】
【 Nhưng mà ——— 】
Diệp Lạc Dao nhìn Tống Triết Hàm trước mặt, quay đầu nói với Tần Diệu bên cạnh: "52000 đó."
【 Cái áo này giá bao nhiêu cơ! 】
Tần Diệu cười.
Lê Tư Viễn: "Chậc chậc chậc, thật là một lão hồ ly."
Năm người ra khỏi phòng xép, không đợi bọn họ đi về hướng thang máy liền nghe thấy một âm thanh đau xé ruột gan vừa sụp đổ từ căn phòng bọn họ vừa đi ra truyền tới ———
"A a a a a a a a a a, ông trời ơi a a a a! ! ! Tôi còn mặt mũi nào tiếp tục sống trên thế giới này nữa a a a a a a a a a a a a ——!"
——————
:))) Tống Triết Hàm quá mức vô sỉ