Sau Khi Bắt Cóc Hoàng Đế Nhân Ngư Alpha

Chương 6




Sau khi ăn bữa cơm no đầu tiên kể từ khi trọng sinh, Bạch Linh trở về ký túc xá và có được một giấc ngủ ngon hiếm thấy mấy ngày qua. Khi giãn cơ vào buổi sáng, hắn cảm thấy năng lượng của mình được phục hồi.

Quả nhiên ăn thịt vẫn có tác dụng.

Ánh mắt North dò xét: "Lại đi tìm người bạn tóc vàng gợn sóng to à?"

Bạch Linh vừa đánh răng, vừa lẩm bẩm: "Ừm."

North trầm tư suy nghĩ: "O tóc vàng, xem ra huyết thống rất cao quý, đối phương là chủng tộc gì?"

Chủng tộc? Bạch Linh vẫn chưa hỏi cái này. Hắn chỉ biết là, đối phương có lẽ là một phi tần sống trong lãnh cung, nhìn khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. (M: chậc, người mắt sáng nhưng phán đoán thì ko sáng lắm)

Về phần tại sao hắn khẳng định đối phương là O —— đương nhiên là bởi vì vòng cấm chế không vang lên. Nếu đối phương là A giả trang O, hai ba lần mang theo ý nghĩ xấu ôm hắn, chắc chắn báo động sẽ kêu không ngừng.

North nghe xong lời giải thích, tế nhị nói: "Nhưng đây là hoàng cung, Điểu Điểu à, A bình thường đeo vòng cấm chế, nhưng luật pháp quy định, hoàng đế có thể không cần mang."

Bạch Linh cũng không để ý: "Ta biết bạo quân, gã không phải tóc vàng."

Nội tâm của North:...Tôi không có nói y chắc chắn là đương nhiệm. Ví dụ như hoàng thất nhân ngư tiền triều đều có tóc vàng, những gì bạn nhìn thấy có thể là... hồn ma của lão hoàng đế.

Tất nhiên, loại chuyện vô nghĩa này nói cũng không ai tin.

North nhìn thấy Bạch Linh rửa mặt xong, cố ý thay bộ đồ đẹp nhất, chuẩn bị ra ngoài.

North ngạc nhiên nói: "Hôm nay là thứ sáu, không phải học lớp O đức, vậy bạn định đi đâu?"

"Giúp một người bạn sửa đồ."

Trên tầng cao nhất của tháp hoàng cung, cánh cửa trượt mở ra, người máy nhỏ vui vẻ bước ra chào đón, vừa lấy hộp dụng cụ nhỏ mà Bạch Linh đã mang từ phòng tiện ích ra, camera vừa chuyển thành hai cầu vồng nhỏ:

"Hôm nay bạn đến sớm thật đấy."

Bạch Linh mỉm cười, sờ cái đầu sắt của nó.

Sau đó AI đưa hắn đi vòng quanh cung điện. Nó lặng lẽ chuyển động camera quan sát chim máy nhỏ, sau khi đến đây thay pin mấy ngày trước, chim nhỏ bước đi nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn đi hai bước là lắc lư nữa, lưng cũng thẳng tắp.

"Nơi này còn rộng không?" Bạch Linh nhìn chung quanh, vòng qua một phòng, đi vào một hành lang khác, đi lên theo cầu thang tròn bằng gỗ. Ánh nắng chiếu qua ô kính cửa sổ, sưởi ấm mắt cá chân của hắn.

Thang gỗ, ván chân tường bằng gỗ, tủ gỗ và cửa sổ, cửa ra vào bằng gỗ... có thể hơi lỗi thời, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác ngăn nắp, ấm áp. Trong góc bày một bộ mô phỏng đầy đủ các hành tinh, dưới cửa sổ là một chiếc bàn với chân bàn tinh tế, bên trên bày một ít hoa cỏ động vật làm bằng gốm, tuy không đắt tiền nhưng giá trị nằm ở gu thẩm mỹ của người sở hữu.

Bạch Linh đưa tay muốn bật đèn pha lê lên, nhưng lại nghe một tiếng nổ, rồi nghe thấy một tiếng "bụp".

... Dây điện bị cháy rồi.

AI thấy nhưng không kinh ngạc: "Đây là cái thứ sáu."

Bạch Linh nhẹ nhàng thở dài, quả nhiên vấn đề cơ sở vật chất lạc hậu có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, các thiết bị cơ điện thậm chí đều là đồ cổ từ thế kỷ trước.

Khó trách chủ tớ gặp rắc rối, những thứ này đã sớm không có ai biết sửa chữa.

Nhưng hắn đúng lúc biết sửa.

Bạch Linh vừa đi vừa viết ra các vấn đề mình đã kiểm tra vào danh sách. Đột nhiên, lại tìm về một chút cảm giác bảo dưỡng hàng không mẫu hạm hằng ngày ở kiếp trước.

Sau khi hoàn thành, cảm giác này càng mạnh mẽ hơn, nếu nghĩ kỹ lại, hình như trong mỗi phòng đều không có thiết bị gia dụng thông minh nào.

Về vấn đề này, người máy nhỏ giải thích:

"Ừ, bởi vì chủ nhân cần nghỉ ngơi, không thích nghe thấy âm thanh điện từ hỗn loạn."

Tim Bạch Linh đập thình thịch: "Y bị bệnh à? Có nghiêm trọng không?"

Chẳng trách hôm nay không gặp y.

AI gật đầu: "Giống như sự lão hóa mạch máy móc của chúng ta. Đó là bệnh cũ, lúc nghiêm trọng thường gây ra tình trạng hôn mê trong vài ngày."

Bệnh nặng như vậy sao... Chẳng trách lần trước bị hắn ghìm chặt, y không có cách nào phản kháng.

Bạch Linh rũ mắt xuống, mím môi không nói gì.

AI quan sát thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn, vội vàng an ủi: "Nhưng bình thường ngài ấy tập luyện đủ, nên sẽ không ngất giữa chừng."

Bạch Linh: "Giữa chừng?"

AI thuận thế nhiệt tình cung cấp cơ hội: "Chủ nhân đang ngủ trong phòng, bạn có muốn đi xem không?"



"...có lẽ không được." Bạch Linh do dự một chút rồi nói: "Xin để y nghỉ ngơi thật tốt, ngày mốt tôi sẽ quay lại."

Bạch Linh đang chuẩn bị rời đi, người máy quét nhà gọi hắn vào phòng bếp, nhét cho hắn thịt bò khô đã chuẩn bị sẵn.

"Đây là mệnh lệnh của chủ nhân. Ngài còn nói," AI bắt chước một chút tông giọng của Úc Trầm. điều chỉnh hiệu ứng âm thanh thành âm trầm bao quanh:

"Ăn hết đi nhé."

Bạch Linh sửng sốt một chút, mím môi, cố gắng che giấu khóe miệng cong lên.

Hắn hơi thích những mệnh lệnh nhỏ như thế này.

Bạch Linh cất miếng thịt bò khô, liếc sang, quay đầu nhìn về phía hộp các tông bên cạnh, bên trong có một chiếc quần dài màu xám bạch kim —— là chiếc quần đã bị vết dầu từ chân giả của hắn làm bẩn ngày hôm đó.

Những vết bẩn màu vàng nâu uốn lượn, rõ ràng là không thể giặt sạch được.

AI nhìn theo ánh mắt của hắn và nói: "Ồ, đó là rác lát nữa sẽ vứt đi."

Bạch Linh quả quyết đi tới, ôm chiếc quần vào trong ngực: "Cái này có thể cho tôi được không?"

AI theo bản năng muốn nhắc nhở, omega nếu tiếp xúc quá mức với pheromone cấp bậc này của chủ nhân, sẽ bị kích thích đến đẻ trứng. Nhưng CPU xoay tròn, nhớ tới đối phương chỉ là một omega sinh học, liền sẵn sàng đồng ý: "Tặng cho bạn."

Cùng lúc đó, ở phòng làm việc trong phòng ngủ, âm thanh liên lạc của thiết bị đầu cuối vang lên.

Một giọng nói đặc biệt cung kính: "Good day, Your Majesty." (Chúc một ngày tốt lành, Tâu Bệ hạ.)

"Uriel, có thứ này cần ngươi gửi qua."

Cho dù ngăn cách bởi cáp mạng, nhưng Uriel vẫn cầm thiết bị đầu cuối, giữ nguyên khom mình hành lễ: "Xin ngài ra lệnh."

"Ta cần một cái cùm chân." Nói chậm rãi cân nhắc.

"Cùm chân?" Uriel ngạc nhiên lặp lại, tưởng mình nghe nhầm.

Cùm chân, còn được gọi là vòng chân sốc điện, khác với loại vòng đeo tay cấm chế chính thức hiển thị ID thân phận, phòng tránh AO tiếp xúc, nó có dòng điện 30 mA, bình thường dùng để khống chế những alpha cuồng bạo mất đi lý trí.

Vào thế kỷ trước, dưới thời trị vì của Y Tô Mạt Lai Tác, các alpha trong thời kỳ nhạy cảm bị buộc phải đeo xiềng chân để tránh gây tổn hại cho omega.

Nhưng trong mười năm qua, đế quốc mới nhấn mạnh sự thống trị của alpha, nên không ai bằng lòng đeo xiềng chân, kiềm chế bản thân.

Uriel cẩn thận đoán: "Có phải... tình trạng của ngài lại trở nên tồi tệ hơn không?"

Úc Trầm gõ ngón tay lên mặt bàn: "Không liên quan đến chuyện đó."

Uriel thăm dò hỏi: "Vậy tại sao...?"

Tiếng gõ ngón tay trong điện thoại đột nhiên dừng lại, tim Uriel chợt ngừng đập, nhưng bên kia khẽ cười nhẹ nói:

"Có một bạn nhỏ đang trong giai đoạn phân hóa sắp đến thăm."

Uriel chậm rãi thở ra, khôi phục giọng điệu thường ngày:

"Bạn nhỏ? Ngài đây cuối cùng đã gặp được đồ ăn ngon rồi à? Thật đáng mừng! Người đó trông như thế nào? Huyết thống là gì? À, xin lỗi, thần không nên hỏi về chuyện riêng tư của hoàng thúc, khụ khụ, kỳ thật, đúng lúc thần cũng có tin tức tốt muốn nói cho ngài! Về dây chuyền sản xuất của chúng ta——"

Úc Trầm thay đổi tư thế ngồi, lộ ra chút hứng thú: "Có tiến triển gì không?"

"Đúng vậy! Chúng ta đã tìm được một người thí nghiệm mới. Nếu không có gì thay đổi, hôm nay cậu ta sẽ đến phỏng vấn."

Trên thực tế, Uriel cũng không chắc liệu tiểu bạch mao có đến hay không. Dù sao lúc ấy đối phương chỉ nhận danh thiếp, đồng ý sẽ đến thăm Hiệp hội Cơ giáp vào thứ sáu.

Nhưng ông ta có trực giác rằng tiểu bạch điểu sẽ đi.

Không có lý do nào khác —— nghèo.

Về điểm này, Uriel thực sự là đoán đúng. Buổi trưa, Bạch Linh mang tờ đơn tu sửa, vừa cắn nắp bút, vừa cau mày.

Theo ước tính của hắn, chỉ thay những sợi dây điện cũ kỹ ít nhất cũng phải tốn 5000 tinh tệ. Mà số tiền này, hắn không bao giờ có đủ khả năng chi trả vì tài khoản ngân hàng đã bị phong tỏa.

Tất nhiên, hắn có thể xòe tay xin gợn sóng to*. Nhưng người ta đã mời hắn ăn cơm, nên chẳng có lý nào lại vừa ăn vừa xin. Tốt hơn nên ra ngoài.

(*biệt danh em đặt cho anh công =)))

Nghĩ đến đây, Bạch Linh rút ra tấm danh thiếp đã bị mưa làm ướt.



Vào cuối tuần, Hiệp hội Cơ giáp khá đông đúc, có cảm giác như thị trường lao động.

Trên thực tế, ở đế quốc thủy cầm, việc lái cơ giáp là một công việc tương tự như "Điều khiển xe tải lớn" của trái đất cổ đại. Nhưng thay vì chạy trên đường, chúng lại bay trên bầu trời.

Các xã đoàn lớn trong công hội cũng tương đương với dịch vụ trong công ty, đối nội huấn luyện công nhân, đối ngoại duy trì các loại công việc, bao gồm nhưng không giới hạn như khai hoang đất, xây cầu, hộ tống tàu buôn, vệ sĩ tư nhân...

Đương nhiên, công trình xây dựng bình thường do xã đoàn cấp thấp, dưới 3 sao đảm nhận. Việc hộ tống tàu buôn và vệ sĩ chỉ có thể được đảm nhận bởi xã đoàn trình độ cao 4 sao và 5 sao, đảm bảo an toàn mạng sống cho chủ thuê.

Mọi người đều ngẩng đầu lên, hào hứng nhìn những thông báo tuyển dụng dày đặc, hy vọng có cơ hội vào cửa.

"Hôm nay có rất nhiều xã đoàn 3 sao tuyển người!"

"Wow, hôm nay là ngày mấy rồi? 'Nhã Tước Hữu Thanh' cũng tuyển."

"Đừng xem 'Nhã Tước Hữu Thanh', người ta là xã đoàn 5 sao, căn bản sẽ không để ý đến những người mới như chúng ta."

Xã đoàn 3 sao có chế độ phúc lợi tốt hơn, số lượng thông báo tuyển dụng cũng nhiều, nên trở thành lựa chọn của đại đa số mọi người khi tới đăng ký. Khi mọi người đến điểm đăng ký, họ nhìn thấy phía trước có một chàng trai trẻ lạnh như băng, đang hỏi về xã đoàn 3 sao.

Hắn đến quầy lễ tân, thản nhiên nói: "Xin vui lòng đưa cho tôi mẫu đăng ký 3 sao."

Nhưng quầy lễ tân cho biết: "Có rất nhiều người đăng ký vào xã đoàn 3 sao, khảo thí vào đoàn của cậu đã được sắp xếp vào ngày 3 tháng sau."

Lâu thế?

Bạch Linh cau mày: "Có không cần xếp hàng không, lấy kết quả hôm nay là tốt nhất?"

Nhân viên lễ tân xem thường: "Hôm nay? Cậu đang nghĩ gì vậy? Cho dù là có, cậu dám đi xã đoàn 5 sao không, loại lính đánh thuê không có kinh nghiệm như cậu, còn không phải sẽ bị ném ra ngoài à ——"

"Được, đăng ký cho tôi 5 sao."

Khi nhân viên lễ tân nghe thấy điều này, tròng mắt cũng sắp rớt ra.

Đang đùa cái gì vậy, xã đoàn 5 sao không phải để giỡn chơi. Người ta đứng đầu ngành, cạnh tranh nội bộ vô cùng khốc liệt, những phi công muốn vào đó phải vững vàng trong top 200 hành tinh.

Dựa vào ngươi, cũng muốn cạnh tranh top 200 thế giới?

"Không biết tự lượng sức mình..." Nhân viên lễ tân lẩm bẩm. Nhưng khó có thể thuyết phục đồ quỷ muốn chết này, hắn ta vẫn ghi tên Bạch Linh, cũng chỉ dẫn đến địa điểm khảo nghiệm phía sau.

Vừa bước vào địa điểm khảo nghiệm, pheromone alpha hỗn tạp ập vào mặt, nồng nặc hơn cả mùi trên chuyến tàu về nhà nghỉ lễ.

Bạch Linh nhăn mũi, xã đoàn lính đánh thuê luôn luôn là thế giới của alpha, có omega và beta nhưng số lượng rất ít.

Cho nên, hắn vừa bước vào đã thu hút một số ánh mắt tò mò.

Lối đi rất hẹp, có hai alpha trẻ tuổi trước mặt. Bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Linh nhất thời sửng sốt, bắt đầu tấm tắc đánh giá:

"Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cũng tới tham gia khảo nghiệm à."

"Tiểu mỹ nhân, đừng để mặt mũi bị bầm dập trong cabin, nếu không sẽ không bán được giá cao đâu."

Bạch Linh đảo mắt, như là vừa mới nhìn thấy bọn họ:

"Tôi nghĩ đội mũ bảo hiểm khi lên cơ giáp là kiến ​​thức sơ đẳng mà tất cả mọi người đều biết."

"Này!" Nghe được hắn giễu cợt mình, Lục Tầm tức giận.

Lục Tầm là con trai duy nhất của phó chủ tịch công đoàn, ai dám không nể hắn ta ba phần? Hôm nay hắn ta và bạn bè đến tham gia khảo thí 5 sao thất bại, đúng lúc không biết trút giận vào ai thì tên què bạch mao này dâng tới cửa.

Lục Tầm cười lạnh: "Xem thường tao? Được, chúng ta so tài đi. Nếu tao thắng, mày phải thề cả đời này không lái cơ giáp."

Mọi người tụ tập xung quanh để xem cuộc vui. Cả đời không lái cơ giáp, lời thề này quá nghiêm túc, xem ra tên tóc trắng nhất định biết khó mà lui.

Bạch Linh: "Được, như mày muốn."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ đều xôn xao.

Chẳng mấy chốc, hai phi công lần lượt xuất hiện, bên trái là cơ giáp tùy chỉnh của Lục Tầm, cao lớn uy mãnh vỏ ngoài sáng bóng, còn bên phải...

"Đang đùa tôi à? Buồn cười chết mất. Cái quái gì thế này?"

"Trông quen quá..."

"Là cơ giáp đồng nát vứt đi nằm cạnh kho hàng?"

Nói ngắn gọn, Bạch Linh lái một thứ "đồ bỏ đi".