Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 32: 32: Nửa Sau Của Giấc Mơ




Mùa xuân năm nay ở Hối Đồng trôi qua rất nhanh.

Khoảng thời gian cuối tháng 4, hạng mục máy thăm dò trí năng của Hạ Thì Lễ chính thức kết thúc, cuộc thi đấu bóng đá của khoa cũng thuận lợi tiến vào trận chung kết.

Do sự sắp xếp của các khóa học, nên 1/5 năm nay được nghỉ 4 ngày.

Quý Kiều tạm biệt bạn cùng phòng, về thành phố H trước, thêm cả cuối tuần, cô có 6 ngày nghỉ.

Lúc Quý Kiều về đến nhà, mẹ Quý Tương đang bận bịu trong phòng bếp.

“Đến đây bưng thức ăn.” Thấy con gái về, Quý Tương chẳng khách sáo chút nào mà sai cô đến giúp.

Quý Kiều đáp một tiếng, đi rửa tay rồi vào bếp giúp đỡ.

Trên bàn ăn, Quý Kiều nhắc đến việc cô chuẩn bị tham gia cuộc thi.

Quý Tương cười vui vẻ: “Đấy là việc tốt! Sinh viên thì nên cố gắng học tập, những việc khác tạm thời đừng nên quan tâm.”
Bà không quá hiểu đấy là cuộc thi gì, nhưng nghe thì có vẻ là việc tốt.

Quý Kiều nhìn sắc mặt mẹ, tiếp tục nói: “Vì vậy nghỉ hè có thể con không có thời gian về nhà. Con muốn ở lại trường chuẩn bị cho cuộc thi.”

“Hả? Nghỉ hè không về sao?” Quý Tương chau mày.

Bà nhìn Quý Kiều một cách nghi ngờ: “Quý Kiều, con nói thật cho mẹ, không phải là quen bạn trai ở trường học đấy chứ? Cuộc thi bắt buộc phải vội vàng như vậy sao?”

Bây giờ mới năm nhất, nghỉ hè đã không về nhà rồi? Nghe có vẻ sao giống như là mượn cớ vậy?

Quý Kiều mím môi: “Con không quen bạn trai.”

Đây cũng là nói thật, cô thực sự không quen bạn trai.

Thấy biểu cảm Quý Tương vẫn còn nghiêm túc, Quý Kiều nghĩ một lát rồi nói: “Trận chung kết của cuộc thi sẽ tổ chức ở thành phố S vào tháng 12, lúc đó sẽ có video và ảnh. Mẹ không tin thì đợi đến lúc đó rồi xem.”
Khóe môi cô hơi vểnh lên, đắc chí nói: “Nói không chừng mẹ sẽ nhìn thấy con trên tin tức đấy.”

Quý Tương bật cười, sắc mặt giãn ra: “Nói như là con chắc chắn sẽ vào được chung kết ấy.”

“Con cảm thấy có thể đấy!” Quý Kiều cười khan hai cái, cô có đại thần gánh nhá!

Mỗi lần nhìn thấy Hạ Thì Lễ ở thư viện, anh đều mang cho cô cảm giác điêu luyện thành thục. Ngay cả dáng vẻ gõ số liệu cũng ung dung, khoan thai, lịch sự.

Quý Tương không tin Quý Kiều mới năm nhất đã làm ra thành tựu to lớn gì, nhưng nhìn bộ dáng tự tin của con gái, lại làm tiêu tan đi nghi ngờ của bà về cuộc thi.

“Được, nếu con vào được chung kết, mẹ liền mua nhà cho con.” Quý Tương khích lệ cô, “Tiền trong ngân hàng nửa năm cuối mới đến kì. Mẹ tính rồi, mua một cái nhà nhỏ cũng đủ.”
Khoảng thời gian gần đây, Quý Tương trưng cầu ý kiến của mấy người bạn làm về bất động sản, trong lòng cũng có tính toán. Nếu như giá nhà sau này vẫn tăng, mua nhà đợi tăng giá là một cuộc đầu tư không tồi.

Cho dù Quý Kiều không vào được chung kết bà vẫn chuẩn bị mua, chẳng qua nếu đã kể về cuộc thi thì liền tạm thời lấy cái này để khích lệ cô một chút.

“Woa! Xịn thế mẹ! Mẹ thực sự là tuyệt vời*!” Quý Kiều vui đến mức mắt phát sáng lên, “Sau khi đến kì số tiền còn lại mẹ hãy mua ít cổ phiếu để đó. Dì Dung Dung không phải là chơi cổ phiếu sao? Mẹ học hỏi dì ấy chút ít, bạn con nói rồi, năm sau là năm thị trường tăng…”

*Gốc 英明神武: anh minh thần võ: dùng để chỉ người khôn ngoan thông thái, xuất chúng hơn người.

Quý Kiều nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, liến thoắng không ngừng cổ động Quý Tương đầu tư.

Thấy Quý Kiều ở trước mặt đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Quý Tương cảm thấy có chút quen thuộc lại lạ lẫm.

Bà dường như chợt nhận ra, sau khi lên đại học con gái thực sự đã trưởng thành rồi….

“Được rồi, mẹ biết rồi.” Quý Tương gắp miếng sườn vào trong bát Quý Kiều, “Bản thân con ở trường học tập tốt là được.”

Quý Kiều: “…”

Sau đó, chủ đề liền chuyển thành “không nên có bạn trai”.

Quý Kiều ngoan ngoãn ngậm miệng, tập trung ăn cơm.

Trên mặt Quý Kiều không biểu lộ gì, nhưng thực ra trong lòng lại không đồng ý với quan điểm của mẹ.

Nhớ lại tình cảnh lúng túng hồi cấp ba bị bạn học bàn tán sau lưng, đến giờ Quý Kiều vẫn cảm thấy cả người khó chịu.

Nhưng chuyện quan trọng trước mắt là đầu tư mua cổ phiếu, nhưng chuyện khác đợi sau này lại nói đi.

Dù sao nếu sau này cô có con gái, cô chắc chắn sẽ không tạo áp lực lên chuyện con gái qua lại với người khác giới, như vậy vốn không hề tăng tỉ lệ yêu đương thành công. Trái lại, hiểu hơn về người khác phái mới có thể phân biệt đúng sai, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng chứ.Quý Kiều và mẹ ăn cơm xong thì đã 7 giờ rồi.

Nếu như không về nhà, bây giờ cô chắc vẫn đang ở trường tự học buổi tối.

Đang nghĩ, điện thoại Quý Kiều bỗng kêu lên.

Nhìn trên màn hình là tên Hàn Trân Ny, trong lòng Quý Kiều hơi lo lắng.

Chẳng lẽ là giáo viên điểm danh rồi phát hiện ra rồi?

Cô vội vàng ra ngoài ban công nghe điện: “Trân Ny?”

“Kiều Kiều!” Giọng nói Hàn Trân Ny có chút lo lắng, “Gần đây Thường Ninh Viễn có đến tìm cậu không?”

Trong lòng Quý Kiều hơi trầm xuống: “Không đâu, sao vậy?”

Từ chuyện Hà Hội lần trước, một tháng này Thường Ninh Viễn vẫn rất an tĩnh, vô cùng tự giác mà không đến tìm cô nữa.

“Ồ…” Giọng Trân Ny dịu đi, “Lúc chiều cậu ta đến tìm cậu. Tớ thấy biểu cảm cậu ta có vẻ rất vội, còn cho rằng là có chuyện gì.”

“Vốn dĩ buổi chiều tớ nên nói với cậu, sau đấy làm bài tập xong lại quên mất. Buổi tối tự học không thấy cậu ta đến mới nhớ ra.” Hàn Trân Ny giải thích.

“Ừm, không sao.” Quý Kiều không quá để tâm, “Cậu ta thì có chuyện gì…”

Nói đến đây, Quý Kiều đột nhiên im lặng.

“Đợi đã, cậu ta nói với cậu thế nào?”

Quý Kiều nhớ đến lần trước Thường Ninh Viễn nhắc đến giấc mơ, tim khẽ đập nhanh hơn.

“Cậu ta…” Hàn Trân Ny vừa nhớ lại vừa nói, “Biểu cảm cậu ta nhìn vào có vẻ đang rất nôn nóng, còn có chút hoang mang. Hỏi cậu đang ở đâu nói có chuyện cần tìm cậu, rất vội.”

“Tớ liền nói cậu về nhà rồi, phải mùng 4 mới quay lại. Sau đó cậu ta liền vô cùng thất vọng mà rời đi…”

Hàn Trân Ny ngừng lại, bổ sung thêm: “Tớ cũng không biết có nên nói hay không, tớ thấy bộ dáng của cậu ta, cảm thấy trạng thái hơi không ổn. Tớ đoán đợi đến lúc cậu quay lại, cậu ta có thể vẫn sẽ đến tìm cậu.”

Quý Kiều im lặng hai giây mới phản ứng lại, nói “Cảm ơn” xong liền cúp điện thoại.

Sau khi nghe những lời Hàn Trân Ny nói, trực giác khiến Quý Kiều nhớ đến giấc mơ của Thường Ninh Viễn.

Là mơ đến đoạn bản thân nɠɵạı ŧìиɧ rồi sao?

Biết là bản thân rác rưởi như thế nào rồi đi.

Vậy mà còn đến tìm cô?

Ha, nực cười.Quý Kiều đoán không sai, Thường Ninh Viễn thực sự mơ thấy bản thân nɠɵạı ŧìиɧ.

Anh ta mơ thấy bản thân tham gia Hội nghị Thượng đỉnh Internet, sau khi kết thúc, bên tổ chức mời mọi người đi ăn cơm.

Trong buổi tiệc, anh ta quen một cô gái làm thêm công việc tiếp tân là Trần Cách.

Trần Cách vừa mới lên đại học, có một mái tóc đen dài suôn mượt, ánh mắt trong sáng sạch sẽ, nhìn vào vừa đơn thuần lại xinh đẹp.

Dường như ở ngay cái nhìn đầu tiên, Trần Cách liền khiến anh ta nhớ đến Quý Kiều hồi mới lên đại học.

Chỉ là lúc này tóc Quý Kiều đã để kiểu xoăn sóng lớn rồi, trang điểm cũng xinh đẹp hơn trước kia nhiều.

Xuất phát từ sự thân thiết, lúc Trần Cách phạm lỗi anh ta thân thiết khẽ cười, an ủi cô ta không nên lo lắng.

Trần Cách lập tức cảm kích cười với anh ta, ánh mắt sáng long lanh đều là sự cảm mến.

Hai người họ liền như vậy mà thêm wechat của nhau, thỉnh thoảng bắt đầu câu được câu không mà nói chuyện với nhau.

Có một hôm, anh ta đi công tác tham gia một buổi tiệc rượu, thế nhưng lại trùng hợp gặp Trần Cách.

Sau đó, sự tình phát sinh một cách cũ rích.

Anh ta uống say, bên tổ chức sắp xếp chỗ ở cho anh ta.

Trần Cách giúp anh ta vào phòng, bận trước bận sau mà giúp anh ta bưng trà rót nước. Lúc Trần Cách quan tâm giúp anh ta cởi giày, anh ta nắm lấy tay Trần Cách…

Không!

Thường Ninh Viễn sợ hãi kêu lên một tiếng, tỉnh lại từ trong mơ.

Mồ hôi ướt đẫm, từ trên trán chảy xuống.

“Cậu không sao chứ?” Trần Hiển ở giường trên hỏi một câu.

“Không sao.” Thường Ninh Viễn thở hổn hển trả lời, tim đập thình thịch.

Anh ta sờ sau lưng, ướt đẫm một mảnh.

Sao có thể như vậy?

Anh ta sao có thể mơ giấc mơ như vậy?

Không, không thể nào!

Thường Ninh Viễn dường như muốn vào trong mơ hét lớn để ngăn lại cảnh tượng này. Nhưng không có tác dụng, chuyện trong mơ đã xảy ra rồi.

Lần đầu tiên nằm mơ thấy, Thường Ninh Viễn thuyết phục bản thân đấy chỉ là ngoài ý muốn, trong mơ không phải là sự việc đã xảy ra ở thế giới kia.

Nhưng càng là như vậy, lúc anh ta tỉnh lại nhìn thấy Quý Kiều ở thực tại, vẫn theo bản năng mà chột dạ.

Anh ta chột dạ cái gì? Bản thân anh ta cũng không biết.

Buổi tối ngày hôm sau, lần đầu tiên Thường Ninh Viễn nảy sinh tâm lý mâu thuẫn và sợ hãi đối với thế giới trong mơ.

Anh ta nơm nớp lo sợ, mãi đến mãi muộn mới đi ngủ.

Trong mơ, anh ta lại thấy Trần Cách lần nữa.

Cô ta đầu tóc bù xù ngồi ở đầu giường, ánh mắt hoang mang bối rối.

Anh ta mơ thấy bản thân muốn cắt đứt việc say rượu làm loạn này, nhưng Trần Cách khóc lóc nói đây là lần đầu của cô ta, rất sợ hãi. Cô ta bổ nhào vào ôm anh ta cầu xin anh ta đừng bỏ cô ta một mình, cô ta không biết gì cả, cũng không trách anh ta. Cô ta thích anh ta, tất cả đều là sự nguyện ý.

Nhìn thấy bộ dáng khóc lóc đau lòng* của Trần Cách, anh ta liền mềm lòng…

*Gốc 梨花带雨: hoa lê đái vũ

Lúc Thường Ninh Viễn lần nữa tỉnh lại từ trong mơ, gần như muốn sụp đổ.

Giấc mơ này quá đáng sợ cũng quá chân thực rồi.

Nếu như nói trong mơ thực sự có một thế giới, anh ta cũng không có cách nào thuyết phục bản thân rằng giấc mơ đó của anh ta là giả.

Bởi vì, anh ta nhớ rõ ràng anh ta từ lúc bắt đầu từ chối đến mềm lòng như thế nào, lại đến khi chấp nhận, cuối cùng là phát triển thành mối quan hệ lâu dài với Trần Cách.

Mỗi bước tâm lí đã trải qua, anh đều vô cùng rõ ràng.

Hóa ra, trong thế giới mà anh ta cho rằng là đẹp đẽ hạnh phúc, hôn nhân của anh ta và Quý Kiều không hề hoàn mỹ.

Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ.

Anh ta thích Quý Kiều như vậy, sao có thể sẽ nɠɵạı ŧìиɧ chứ?

Không phải là lúc kết hôn anh ta đã bảo đảm là sẽ đối xử tốt với Quý Kiều hay sao?

Lúc đó, sao anh ta lại buông thả chính mình chứ?

Hốc mắt Thường Ninh Viễn đỏ lên, lặng lẽ ngẩn người hồi lâu.

Bây giờ anh ta dường như không thể nào đồng cảm với hình ảnh bản thân tinh anh ở trong mơ, nhưng ở một góc nào đó trong tim, anh ta lại dường như có thể hiểu được bản thân lúc đó. Anh ta mơ màng hãm vào trong giấc mơ, cảm thấy đó là anh ta mà cũng không phải anh ta.

Buổi trưa, Thường Ninh Viễn không đi ăn cơm.

Anh ta không muốn ăn, cũng không có tâm trạng.

Anh ta ngồi một mình ở trước bàn, tim bị một bàn tay vô hình cấu xé.

Anh ta vừa khó chịu lại vừa đau khổ, l*иg ngực như có một tảng đá đang chèn ép, buồn nôn.

Buồn khổ hơn nữa là, anh ta không có cách nào nói với người khác.

Giấc mơ này, anh ta chỉ nói với Quý Kiều.

Anh ta đã từng muốn dùng giấc mơ này để nói cho Quý Kiều biết bọn họ sẽ có một kết thúc đẹp, nhưng nội dung giấc mơ hiện giờ lại giáng một đòn mạnh mẽ cho anh ta.

Anh ta phải nói với Quý Kiều thế nào đây?

Cuộc sống mà anh ta vẫn luôn cho là hạnh phúc lại bị chính tay anh ta phá hoại sao?

Quý Kiều sẽ không hề an ủi anh ta, chỉ sẽ không hề nà gì mà cười nhạo anh ta, châm chọc anh ta.

“Cậu mơ đến phần sau rồi sao? Cũng có thể sau đó cậu nɠɵạı ŧìиɧ chơi bời lung tung tìm tiểu tam…”

Lời nói hôm đó của Quý Kiều lại vọng về bên tai anh ta.

Lúc đó cho rằng đấy là chuyện không thể nào, không ngờ lại tiên đoán đúng*.

*Gốc 一语成谶: một lời thành sấm: ám chỉ những lời tiên tri, điềm báo sẽ ứng nghiệm, nói chung là ám chỉ một số sự kiện “xấu”, những lời tiên tri không may mắn.

Thường Ninh Viễn chán nản vô cùng, cánh tay đặt trên bàn, hai tay che mặt, mất hết hy vọng.

Sao anh ta lại muốn mơ đến phần sau giấc mơ cơ chứ?

Anh ta tình nguyện chỉ mơ đến đoạn thời gian hai người vừa mới kết hôn. Bọn họ ở trong một căn hộ đơn giản nhỏ hẹp, thỉnh thoảng vì có một bữa cơm thịnh soạn mà vui vẻ, vì có thêm một tháng tiền thưởng cuối năm mà chúc mừng…

Nghĩ đến niềm vui và hạnh phúc của khoảng thời gian anh ta và Quý Kiều thuê phòng ở trong mơ, nước mắt chảy ra qua khe hở ngón tay. Anh ta đắm chìm trong sự hối hận của bản thân, ngay cả tiếng mở cửa phòng ký túc xá cũng không nghe thấy.

“Cậu sao thế?” Trần Hiển vừa đi ăn cơm về nhìn thấy Thường Ninh Viễn liền bị dọa sợ hết hồn.

Cậu ta bước vài bước qua, cưỡng ép kéo bàn tay đang ôm mặt của Thường Ninh Viễn ra, nhất thời kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên Trần Hiển thấy Thường Ninh Viễn khóc.

Mắt anh ta đỏ bừng, cằm tái xanh, trên má còn vết tích chưa lau đi.

“Không sao.” Thường Ninh Viễn phản ứng lại, né tránh tầm mắt của Trần Hiển, nhanh chóng lau mặt đi.

Trần Hiển chăm chăm nhìn động tác của anh ta, chờ anh ta ổn ổn lại rồi mới cẩn thận hỏi: “Nhà cậu xảy ra chuyện gì sao?”

Thường Ninh Viễn khẽ lắc đầu, là bộ dáng không muốn nói.

Trần Hiển suy nghĩ một lát, rồi lại thở dài: “Không phải là vì Quý Kiều chứ?”

Thường Ninh Viễn không nói gì, sắc mặt cô đơn.

“Tớ biết, bây giờ cậu ấy đang qua lại gần gũi với người cậu không thích. Nhưng cậu ấy đã từ chối cậu rồi, ở bên người khác cũng là chuyện bình thường mà…”

Sắc mặt Thường Ninh Viễn cứng đờ, tay nắm chặt lại.

Ồ, rất bình thường.

Nhưng anh ta cũng rất khó chịu, rõ ràng là lúc đầu quan hệ giữa hai người bọn họ tốt như vậy.

“Cậu thực sự thích cậu ấy như vậy sao?” Trần Hiển nhìn khuôn mặt hơi run rẩy của Thường Ninh Viễn, không thể tin được.

Thường Ninh Viễn khẽ “ừm” một tiếng.

Cũng có thể là do ảnh hưởng của giấc mơ, trong lòng anh ta Quý Kiều không chỉ là người anh ta thích thôi.

Anh ta dường như đã cùng Quý Kiều trải qua nhiều năm như vậy, từ vườn trường đến xã hội, từ ngây ngô đến thành thục.

Những năm tháng tươi đẹp ngây thơ nhất của cuộc đời, bọn họ đã cùng nhau trải qua.

Ở một mức độ nào đó, Quý Kiều là trụ cột tinh thần của anh ta ở khoảng thời gian đó.

Nhưng cuộc sống vốn ổn định hạnh phúc lại bị một tay anh ta phá hoại.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Thường Ninh Viễn lại đỏ lên.

Trần Hiển không nhìn nổi cái bộ dạng tình thánh này của anh ta, “chẹp” một cái.

“Nếu cậu thích cậu ấy như vậy, thì lại theo đuổi thôi!”

Thường Ninh Viễn ngạc nhiên, đôi mắt đỏ sọc nhìn chằm chằm Trần Hiển.

“Nhìn tớ làm gì?” Trần Hiển bĩu môi, “Tớ vẫn luôn khuyên cậu từ bỏ. Nhưng cậu nhìn bây giờ cậu thành ra cái bộ dạng gì đi? Dù sao bây giờ Quý Kiều vẫn chưa có bạn trai, cậu thích cậu ấy đến như vậy thì theo đuổi đi! Ở bên nhau còn có thể chia tay mà.”

Thường Ninh Viễn thấp giọng thì thào, giọng nói vô cùng uể oải: “Nhưng bây giờ cậu ấy ghét tớ như vậy…”

Tất nhiên anh ta không sợ cạnh tranh công bằng với Hạ Thì Lễ, nhưng Quý Kiều ghét anh ta rõ ràng như vậy, anh ta muốn mặt dày mà bỏ qua cũng không được.

“Thế rốt cuộc là vì sao cậu ấy lại ghét cậu đến như vậy?” Trần Hiển không hiểu.

Lúc mới nhập học hai người rõ ràng là rất tốt cơ mà, sau đó dường như Quý Kiều thay đổi thay người khác vậy.

“Cậu nghĩ kĩ lại xem là lí do gì, sửa cái mà cậu ấy không thích, nói không chừng sẽ có hy vọng đấy?”

Trần Hiển là người nói vô ý, Thường Ninh Viễn lại là người nghe hữu tình.

Một suy nghĩ lướt nhanh như tia chớp qua đầu anh ta.

…Anh ta mơ giấc mơ này, có lẽ nào Quý Kiều cũng có thể mơ một giấc mơ như vậy không?

Tim Thường Ninh Viễn đập nhanh hơn, đập “bịch bịch bịch” như muốn bay ra ngoài.

Anh ta biết ý nghĩ này là không thể tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ kĩ lại thì rất có lí.

Thái độ của Quý Kiều đối với anh ta thay đổi đột ngột, giống như là thay đổi 180 độ vậy.

Lúc đầu cô nói anh ta bắt cá hai tay, khoảng thời gian trước lại nói anh ta nɠɵạı ŧìиɧ chơi bời lung tung.

Nếu như Quý Kiều mơ thấy trước anh ta, vậy những việc này đều có thể giải thích rồi!

Thường Ninh Viễn đột nhiên nhận ra*, Quý Kiều rất có thể mơ thấy chuyện anh ta sau này sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, vì thế từ chối ở bên anh ta.

*Gốc 恍然大悟: bừng tỉnh đại ngộ.

Khoảnh khắc nghĩ thông, Thường Ninh Viễn liền chạy ra khỏi ký túc xá.

Anh ta muốn gặp Quý Kiều!

Anh ta muốn giải thích với Quý Kiều, xin lỗi, hứa hẹn, hoặc là bất kì điều gì cũng được.

Tóm lại, anh ta phải nhanh chóng gặp được Quý Kiều.

Thường Ninh Viễn đứng dưới khu nhà ký túc xá nữ, đợi mãi đến lúc trước khi bắt đầu tiết học buổi chiều.

Những sinh viên chuẩn bị lên lớp lũ lượt đi ra từ ký túc xá nữ, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Quý Kiều.

Đợi mãi đến khi Tiền Tĩnh Tĩnh và Hàn Trân Ny đi ra, Thường Ninh Viễn thực sự không nhịn được nữa mà chạy đến hỏi.

Lúc này anh ta mới biết tin Quý Kiều đã về nhà rồi.

Sau khi thất thần một lát, anh ta đi đến phòng học một cách vô định.

Hôm nay là 29 tháng 4, cách hôm Quý Kiều trở lại trường còn vài ngày nữa.

Nghĩ đến vẫn còn vài ngày nữa mới có thể gặp được Quý Kiều để giải thích, anh ta liền khó chịu giống như có gì đang nghẹn ở cổ họng.

Tối đến, Thường Ninh Viễn trằn trọc lật qua lật lại, nằm trên giường rất lâu mới đi ngủ được.

Trong mơ, Quý Kiều phát hiện ra tất cả, tức giận ném điện thoại vào mặt anh ta, đề nghị ly hôn.

Thường Ninh Viễn lắc đầu điên cuồng, ở trong mơ muốn hét to không được mà không ra tiếng.

Nhưng vô dụng, anh ta chỉ là người đứng bên quan sát, không thể làm ra bất kì thay đổi nào.

Rạng sáng 3 giờ, Thường Ninh Viễn kinh sợ tỉnh lại từ trong mơ, ngồi dậy thở hổn hển, sau lưng ướt đẫm một mảnh, tim đập dồn dập.

Anh ta cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

Thường Ninh Viễn mở mắt dựa vào đầu giường, quyết định trời sáng sẽ mua vé đến nhà Quý Kiều tìm cô.

Anh ta không thể đợi thêm một giây phút nào nữa!Ngày thứ hai trở về nhà, từ sáng sớm Quý Kiều đã đến cửa tiệm phụ giúp mẹ.

Bận đến buổi trưa, Quý Tương đuổi con gái về ngủ trưa.

Quý Kiều nghĩ một lát liền đồng ý.

Cô quyết định sẽ về nghỉ ngơi một lát, rồi lại mang máy tính cầm ra đây xem.

Thành phố H không lớn, Quý Kiều đội mũ, đạp xe đạp về nhà.

Lúc vừa mới đến cổng tiểu khu, ánh mắt Quý Kiều bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Cô hơi ngạc nhiên, phanh gấp lại.

Người đang run rẩy ở trước cửa đó, thế nào lại giống Thường Ninh Viễn vậy chứ?

Quý Kiều bất giác kéo thấp mũ xuống, nhìn kĩ lại.

!!!

Thực sự là anh ta!

Sao anh ta lại biết nhà cô ở đây? Không kịp suy nghĩ cẩn thận, Quý Kiều vội vàng đạp xe rời khỏi tiểu khu, đạp thẳng một đường đến vườn hoa trung tâm* thành phố H.

*Gốc 街心花园: hán việt là nhai tâm hoa viên, ý là vườn hoa dải phân cách ở giữa đường í, mà nó không hợp ngữ cảnh đằng sau nên t để vậy, ai có từ hay hơn khum?

Sau khi dừng xe, một mình cô đi vào vườn hoa.

Trời trong nắng ấm, cảnh xuân tươi đẹp.

Bồn phun nước tuôn ra những dòng nước dài mảnh xinh đẹp. Trên con đường rộng lớn thỉnh thoảng có người đang dạo bước.

Quý Kiều không có tâm trạng thưởng thức khung cảnh xinh đẹp ở vườn hoa, tìm một băng ghế đá ngồi xuống.

Cô mở điện thoại, mở khung chat wechat của Hạ Thì Lễ.

Quý Kiều: Tôi thấy Thường Ninh Viễn ở cổng tiểu khu.

Một giây sau, có cuộc gọi đến của Hạ Thì Lễ.

“Thường Ninh Viễn đến tìm cậu sao?”

Nghe trong giọng nói của Hạ Thì Lễ có chút cấp bách.

“Ừm.” Quý Kiều thở dài.

“Cậu đừng có trở về!” Hạ Thì Lễ lập tức nói.

Đầu dây bên chỗ anh có chút ồn ào, loáng thoáng có âm thanh mặc quần áo và tiếng nói chuyện truyền đến.

“Ừm, tôi nhìn thấy cậu ta liền không trở về nữa, đang ngồi ở công viên rồi.”

Quý Kiều tiện tay ngắt một cành cây, vô thức vẽ linh tinh lên ghế đá.

“Làm sao, cậu lo cho tôi sao?” Cô đùa.

Âm thanh bên phía Hạ Thì Lễ bỗng không còn nữa, giọng nói dịu dàng của anh truyền đến một cách rõ ràng.

“Cậu gửi định vị cho tôi.”

Quý Kiều ngạc nhiên, vứt nhánh cây trong tay xuống, cành cây nháy mắt chui vào trong bụi cây.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lờ mờ có một suy nghĩ táo bạo.

“Cậu định làm gì nha?” Quý Kiều nhẹ giọng nói, tim bất giác đập nhanh hơn.

Trong tâm trạng thấp thỏm chờ đợi, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng từ tính của Hạ Thì Lễ.

“Đến tìm cậu.”

“Không nhớ sao? Tôi đã đồng ý với cậu rồi mà.”