Ôm eo Quý Kiều
Diêu Húc cắn ống hút, tung tăng đi sang phòng thực nghiệm bên cạnh, liếc mắt cái liền nhìn thấy Thường Ninh Viễn đang ngồi trước máy tính.
Mấy đàn anh cùng nhóm với anh ta đang nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, chơi điện thoại thì chơi điện thoại, không có ai chú ý đến Diêu Húc.
Diêu Húc lắc lư đi đến bên cạnh Thường Ninh Viễn, vỗ vỗ vào lưng một đàn anh ở đấy, chào một tiếng.
Hai người cùng ở trong hội học sinh của khoa, có quen biết lẫn nhau, cũng từng ăn cơm uống rượu với nhau.
Đối phương nhìn thấy cậu ta, cười cười hỏi cậu ta chuẩn bị cho cuộc thi thế nào rồi.
Diêu Húc tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, tiện chủ đề đó nói chuyện phiếm mấy câu.
Thường Ninh Viễn nghe thấy tiếng Diêu Húc, quay đầu nhìn cậu ta một cái.
Thoáng chốc liền sững người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cốc nước trên tay cậu ta.
Diêu Húc nghênh ngang ngồi ở đấy, bắt gặp ánh mắt của Thường Ninh Viễn, cười cười.
“Anh trai, nửa đường có hơi nhạt, lần sau ít nhất phải gọi 100% đường nhá! Tôi thích ngọt một tí.”
Mặt Thường Ninh Viễn tái đi, giọng nói có chút cứng ngắc: “Cái này tại sao lại ở trong tay cậu?”
Diêu Húc chỉ chỉ ngón cái vào chính mình, đắc ý vô cùng: “Tôi…là cục cưng của nhóm đó, biết không? Có đồ gì đều là của tôi hết.”
Đàn anh đang nói chuyện cùng cậu ta cười phì ra tiếng, mắng: “Cậu thôi đi nhá.”
Diêu Húc nhướn mày: “Sau này những thứ như vậy cậu cứ theo khẩu vị của tôi là được. Tôi không thích trân châu, thạch dừa cũng được. Ừm, đậu đỏ cũng…”
Mặt Thường Ninh Viễn đã đen thui rồi, ngực tức giận đến hơi phập phồng.
Anh ta cắn răng, nói từng chữ từng chữ một: “Đây là cho Quý Kiều.”
“Ồ” Diêu Húc khẽ gật đầu, “Vậy tôi liền cố mà làm thùng rác của Quý Kiều vậy. Mặc dù bạn học Tiểu Kiều hay đối nghịch với tôi. Nhưng đàn ông mà, phải rộng lượng!”
Diêu Húc giơ tay vỗ vỗ vào cánh tay cứng ngắc của Thường Ninh Viễn, biểu cảm xấu xa: “Dù sao cậu cho cậu ấy thì cậu ấy cũng không cần, rồi thì cũng vào bụng tôi thôi, cậu cứ mua theo khẩu vị của tôi đi!”
“Tôi còn muốn ăn gà rán, cổ vịt, chân giò nướng, côca lạnh,…”
Cậu ta còn gọi món!
Thường Ninh Viễn tức đến mức nắm chặt tay, đứng bật dậy.
Ghế ngã ra đất tạo ra tiếng “cạch” một cái, anh ta tức giận xông ra khỏi phòng thực nghiệm.
“Ấy, sao cậu lại đi rồi? Tôi còn chưa nói xong đâu.” Diêu Húc dựa ra sau giả vờ gọi.
Đáp lại cậu ta là tiếng cửa đóng “phịch” lại.
“Nhỏ mọn.” Cậu ta cắn ống hút trách một câu, đàn anh bị cậu ta làm cho cười không thôi.
“Diêu Húc, cậu cmn hài hước thật đấy.”
Anh ấy cười xong không nhịn được mà hỏi: “Xem ra quạn hệ của cậu với hoa khôi của chúng ta khá tốt đấy.”
Ngay cả câu nói như là nguyện ý làm thùng rác cũng nói ra được.
Diêu Húc khẽ nhướn mày, giả vờ khoe mẽ nói: “Cũng thường thôi, chỉ là mối quan hệ có chút không tầm thường.”
Đàn anh vỗ vào vai cậu ta, cười mắng “Đệch”.
Cái dáng vẻ không biết xấu hổ chết tiệt này, anh ấy cũng muốn đánh cậu ta.
“Thôi, không nói chuyện với anh nữa, em đi tìm hoa khôi của chúng ta chơi đây.” Diêu Húc thấy Thường Ninh Viễn đi rồi, cảm thấy nhạt nhẽo, vẫy vẫy tay rời đi.
Về đến phòng thực nghiệm của mình, Diêu Húc dặm mắm thêm muối rồi kể lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa, đặc biệt tỉ mỉ tả lại phản ứng của Thường Ninh Viễn.
“Tôi cảm thấy cậu ta không tặng đồ nữa đâu.”
Diêu Húc nói xong đột nhiên lại có chút tiếc, vậy chẳng phải cậu ta không được ăn ké rồi sao?
“Cảm ơn cậu nha Diêu Húc!” Khó khăn lắm Quý Kiều mới có cảm giác cảm kích cậu ta.
“Chuyện nhỏ thoy!” Diêu Húc đắc ý búng tay một cái, lại quay sang Hạ Thì Lễ cười hì hì.
“Anh Hạ, biểu hiện của tớ được không?” Cậu ta cợt nhả tranh công.
Hạ Thì Lễ cười khẳng định: “Biểu hiện rất tốt.”
“Vậy cậu cho tớ sang nhà cậu ngủ một đêm!” Diêu Húc tranh thủ*, nhìn Quý Kiều một cái lại bổ sung thêm: “Tớ ngủ ở sô pha là được!”
*Gốc 趁热打铁: rèn sắt khi còn nóng.
Hạ Thì Lễ ngừng lại hai giây nhìn về phía Quý Kiều: “Cậu đồng ý không?”
Anh sợ cô sẽ cảm thấy không tiện.
Quý Kiều khẽ gật đầu: “Được.”
Diêu Húc vừa mới giúp cô xong, ngủ một đêm cũng không sao đâu.
“Vậy thì chọn hôm chung kết World Cup nhá! Chúng ta vừa uống bia vừa xem bóng!” Diêu Húc quyết định dứt khoát.
Cậu ta đã muốn nói như vậy từ sớm rồi. Mọi người đều thân nhau như vậy, đến lúc đó cùng nhau xem đá bóng, uống bia, cá cược, happy ghê luôn.
Cũng chỉ còn mười ngày nữa thôi, thực sự là nghĩ đến đã thấy thích rồi.
Hạ Thì Lễ: “…”
Quý Kiều: “…”
Bầu không khí bỗng nhiên yên lặng.
Diêu Húc nhìn hai người cùng lúc đang ngớ ra, không hiểu ra sao.
“Sao thế? Có việc gì sao?”
Hạ Thì Lễ hơi hé miệng: “Tớ…”
“…không sao, không sao.” Quý Kiều vội vàng ngắt lời Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ nhìn Quý Kiều, ánh mắt có chút khó hiểu và nghi ngờ.
Quý Kiều khẽ cười: “Vậy thì cùng xem đi, hôm đó tôi mời cậu ăn khuya.”
Cô vốn dĩ muốn có thế giới hai người cùng Hạ Thì Lễ xem đá bóng, nhưng nghĩ kĩ lại thì cô lại hiểu cho Diêu Húc.
Người bình thường không thích xem đá bóng như cô còn thích xem World Cup, tên mê bóng đá như Diêu Húc thì chắc chắn lại càng cuồng nhiệt, càng đừng nói đến trận chung kết quan trọng của quan trọng.
Không có người nhà ở bên, cậu ta nhất định muốn xem cùng bạn tốt của mình.
“Tiểu Kiều sảng khoái!” Diêu Húc búng tay, vui vẻ hớn hở về chỗ ngồi của mình.
Diêu Húc rời đi, Hạ Thì Lễ nhìn về phía Quý Kiều.
Cô vẫn ngồi đó, đã bắt đầu tiếp tục xem số hiệu rồi, biểu cảm nghiêm túc chuyên chú, không nhìn ra bất cứ dấu vết miễn cưỡng nào.
Hạ Thì Lễ cong môi khẽ cười, hoàn toàn yên tâm.
Từ sau khi Diêu Húc sang phòng thực nghiệm bên cạnh lượn lờ một vòng, mấy ngày liền Thường Ninh Viễn đều không tặng đồ gì nữa.
Vì vậy, lúc Quý Kiều nhận được tin nhắn thông báo đến nhận hàng ship, cô còn cho rằng đồ cô mua trên mạng đến rồi.
Do đây là một số đồ dùng của con gái, cô không bóc ra ở phòng thực nghiệm, mãi đến khi mang hàng về nhà Hạ Thì Lễ cô mới mở ra.
Thế mà, trong gói hàng không hề có đồ mà cô mua mà là một hộp quà.
Quý Kiều khẽ chau mày lôi hộp quà ra, lại cẩn thận xem tên trên hộp hàng.
Không sai, là tên cô.
Cô cẩn thận mở hộp quà ra, nhất thời ngạc nhiên.
Là một quả cầu thủy tinh trong có thế giới băng tuyết.
Gần như chỉ nhìn một cái Quý Kiều liền nhanh chóng nhét quả cầu lại vào trong hộp quà, giống như đó là một củ khoai lang phỏng tay vậy.
Quả cầu thủy tinh này cô nhận ra, là quà Giáng Sinh mà đời trước Thường Ninh Viễn tặng cho cô năm nhất đại học.
Thường Ninh Viễn muốn làm cái gì?
Cho dù là cốc trà sữa matcha đó hay là quả cầu thủy tinh này, đều là thứ mà đời trước cô thích.
Anh ta đang định dùng mấy cái này để nhắc cô về hồi ức trước kia sao?
Chẳng lẽ anh ta vẫn còn hy vọng cô có thể nể tình đoạn tình cảm trước kia mà tiếp nhận anh ta một lần nữa sao?
Thực sự là nhàm chán đến không tưởng tượng được!
Quý Kiều cau chặt mày, để quả cầu thủy tinh vào trong cặp sách.
Ngày hôm sau đến phòng thực nghiệm, Quý Kiều hùng hổ cầm quả cầu thủy tinh sang phòng bên cạnh.
Cô đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng gọi: “Thường Ninh Viễn, cậu ra đây.”
Gương mặt Thường Ninh Viễn lộ rõ vẻ vui mừng đứng dậy, đi ra ngoài cửa trong âm thanh ồn ào của nam sinh bên cạnh.
“Quý Kiều, cậu tìm tôi à.” Anh ta khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp.
Khách quan mà nói, Thường Ninh Viễn là mẫu trai đẹp truyền thống của Trung Quốc, mày rậm mắt to, cười lên trông chính trực lại rực rỡ.
Đời trước Quý Kiều rất thích nhìn anh ta cười, nhưng Quý Kiều của bây giờ không hề có tâm trạng thưởng thức.
“Thường Ninh Viễn, rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?” Quý Kiều quyết định nói rõ ràng với anh ta lần cuối cùng.
“Tôi muốn theo đuổi cậu.” Thường Ninh Viễn lập tức trả lời.
“Lần trước trong điện thoại tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, cậu không hiểu sao?” Quý Kiều tức nghẹn, không ngừng tự nhắc nhở bản thân rằng Thường Ninh Viễn ở trước mặt này còn chưa ngoại tình, cô phải nói chuyện hẳn hoi trước đã.
“Đã nói là tôi với cậu không có khả năng, cậu đừng có tặng đồ cho tôi nữa, không cần thiết, chỉ lãng phí tiền mà thôi.”
Mí mắt Thường Ninh Viễn khẽ giật, dần dần rủ xuống.
“Quý Kiều, tôi không nghĩ giống cậu. Tôi đảm bảo tôi sẽ không làm ra bất kì chuyện gì có lỗi với cậu, nếu như có, tôi sẽ chết không được tử tế. Chúng ta lập thỏa thuận, nếu như sau này tôi làm ra việc như vậy, tôi sẽ trắng tay* rời đi được không?”
*Gốc 净身出户: tịnh thân xuất hộ: trắng tay (rời đi mà không có gì cả, để chỉ những khó khăn mà người phụ nữ phải đối mặt sau khi ly hôn).
Quý Kiều cười tự giễu, hơi châm chọc mà nói: “Trên miệng thì cậu luôn mồm nói cậu với anh ta không giống nhau, nhưng những đồ bây giờ cậu tặng tôi, không phải là giống anh ta sao? Những hiểu biết của cậu về tôi, tất cả cũng dựa vào anh ta…”
Biểu cảm Thường Ninh Viễn giật mình, sắc mặt cũng dần trắng bệch.
Anh ta không hề nghĩ đến điều này…
Lần đầu tiên Quý Kiều nhận ra cô có thể bình tĩnh đối mặt với Thường Ninh Viễn và nói nhiều lời như vậy.
Cô khẽ mím môi, cảm thán: “Cậu và anh ta, làm sao có thể hoàn toàn tách ra rõ ràng chứ?”
Bản thân cô trùng sinh chính là hiệu ứng bươm bướm, rất nhiều chuyện vì vậy mà thay đổi.
Nếu như không có giấc mơ này, Thường Ninh Viễn vốn nên là loại nam thần khỏe khắn rực rỡ ở trường, sẽ không cố chấp như thế này. Nhưng bây giờ sự tình phát triển ra như thế này, dĩ nhiên trên người anh ta sẽ mang trí nhớ cùng chấp niệm của người ngoại tình đó.
Nếu muốn nói hai người đó hoàn toàn không giống nhau, Quý Kiều không thể gật bừa.
Sự khác biệt duy nhất, chắc là người trước mặt cô đây vẫn còn sạch sẽ, thuộc tính sinh lí không giống nhau thôi.
Thường Ninh Viễn đang ngạc nhiên hai giây sau liền nhanh chóng đáp: “Không, tôi không phải.”
Trong lòng anh ta kinh ngạc, bản thân anh ta suýt chút nữa là bị Quý Kiều dẫn dắt rồi.
Nét mặt anh ta oan ức, ánh mắt đáng thương nhìn Quý Kiều: “Cậu lại nhìn lại tôi đi, tôi không bẩn.”
Môi Thường Ninh Viễn khẽ động đậy, giọng điệu cẩn thận: “Quý Kiều, tôi không bẩn mà.”
Thường Ninh Viễn đời trước đã bẩn rồi, nhưng anh ta của bây giờ vẫn chưa mà.
Ba chữ “Tôi không bẩn” như đập vào sống lưng Quý Kiều, khiến cả người cô chấn động.
Đây là câu mà đời trước cô thường hay mắng anh ta nhất, bị anh ta dùng giọng điệu oan ức như vậy nói ra, dường như đang lên án cô giận chó đánh mèo vậy.
Thường Ninh Viễn muốn nói cho rõ giữa bọn họ không giống nhau, nhưng anh ta không biết rằng…..
Bọn họ rốt cuộc có phải là một người hay không, đối với Quý Kiều mà nói đã không còn quan trọng như vậy nữa rồi.
“Thường Ninh Viễn,” Quý Kiều thở dài, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi nói với cậu lần cuối cùng. Không cần biết cậu có phải là anh ta hay không, tôi đều không muốn thử nghiệm nữa, tôi không có hứng với lời thề độc của cậu. Sau này cậu không tìm đến tôi, chúng ta vẫn có thể làm bạn học bình thường. Đừng ép tôi hận cậu.”
Cô thở hắt ra, đưa hộp đựng quả cầu thủy tinh trong tay ra: “Trả lại cậu.”
Thường Ninh Viễn không chịu nhận: “Cậu giữ lại đi.”
“Tôi không cần.” Quý Kiều đi về phía trước hai bước định nhét vào tay anh ta.
Thường Ninh Viễn vội vàng lùi lại, tay cũng để ra sau.
Trong lúc hai người đùn đẩy, cái hộp và quả cầu thủy tinh bên trong rơi bịch xuống đất.
Cả hai người đều im lặng nhìn về phía quả cầu thủy tinh ở dưới đất.
“Cậu không cần thì vất đi.” Quý Kiều nói xong, nhanh chóng quay lại phòng thực nghiệm của mình.
Thường Ninh Viễn chậm rãi nhấc chân, đi đến chỗ quả cầu thủy tinh ngồi xổm xuống.
Anh ta cẩn thận lôi quả cầu thủy tinh ra.
Thủy tinh không vỡ, con ngựa nhỏ ngồi ở trên đã bị rơi hỏng rồi.
Cổ ngựa bị đứt, đầu rơi ra.
Những bông tuyết trong sáng óng ánh bay tán loạn trong quả cầu thủy tinh, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng vàng kim.
Màu vàng, màu bạc, màu trắng chiếu rọi lẫn nhau, vô cùng xinh đẹp.
Nó đẹp như vậy, đáng tiếc Quý Kiều không thích, vì vậy nó hỏng rồi.
Giống như anh ta vậy.
Quý Kiều về đến cửa phòng thực nghiệm, không ngờ rằng lại đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Cô nâng mắt, Hạ Thì Lễ đang đứng trước cửa, ánh mắt nhìn cô có chút lo lắng.
“Không sao chứ?” Anh hỏi.
Quý Kiều nhất thời không biết anh đang hỏi chuyện bị đụng vào hay chuyện của Thường Ninh Viễn, trông như này chắc hẳn anh đã đứng ở cửa nhìn một lúc rồi.
“Không sao.” Quý Kiều khẽ lắc đầu, cho dù là chuyện gì cũng không sao.
Trong lòng Hạ Thì Lễ có chút buồn bực.
“Quý Kiều, lần sau có chuyện gì cậu cũng có thể tìm tôi.”
Anh đã nhìn thấy bóng dáng của Quý Kiều và Hạ Thì Lễ đứng trên hành lang qua cửa sổ từ sớm rồi.
Nếu như không biết nội tình, thì vẻ ngoài của hai người vô cùng xứng đôi.
Dường như trong tích tắc Hạ Thì Lễ liền nhớ đến những hình ảnh mà anh thường nhìn thấy ở đời trước, có loại xúc động muốn chạy đến kéo Quý Kiều về.
Nhưng lần này Quý Kiều không hề gọi anh, lí trí anh cho biết anh không thể làm như vậy.
Anh chỉ có thể kiên nhẫn đứng một bên đợi bọn họ nói chuyện xong.
Khác với những lần tức giận trước, lần này có vẻ cảm xúc của Quý Kiều rất bình thản.
Thực ra Hạ Thì Lễ rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Đối với Thường Ninh Viễn cô càng bình tĩnh, cũng có nghĩa là đối với cô mà nói Thường Ninh Viễn càng không còn quan trọng nữa.
Chỉ đến lúc thời gian hai người nói chuyện quá lâu, lâu đến mức Hạ Thì Lễ không nhịn được mà suy đoán bọn họ đang nói cái gì.
Mãi đến khi hộp quà trên tay Quý Kiều rơi xuống, cô cuối cùng mới nhấc chân rời đi.
Nhưng vẻ mặt lại không yên lòng, ngay cả đi cũng không nhìn đường.
Trái tim vừa thả lỏng của Hạ Thì Lễ lại trở lên căng thẳng, không kìm được mà nói những lời như vậy.
Quý Kiều cũng ngạc nhiên.
“Gọi cậu?” Khóe môi cô cong lên, để lộ ra nụ cười tinh nghịch, “Gọi cậu để hôn có được không?”
Nhất thời Hạ Thì Lễ nghẹn họng.
Còn không kịp trả lời, Quý Kiều đã cười hì hì đi qua người anh quay lại phòng thực nghiệm rồi.
Cuối cùng Hạ Thì Lễ nhìn bóng lưng cô đơn đang ngồi xổm trên nền đất của Thường Ninh Viễn một cái, cũng đi vào.
Tham gia cuộc thi cần phải học rất nhiều kiến thức mới. Để tận dụng được nhiều thới gian hơn, hai người thường sẽ ăn tối ở trường rồi mới trở về.
Tối nay, thí nghiệm của Quý Kiều đang kẹt ở một chỗ, chương trình vẫn luôn báo sai.
Đến giờ về nhà, Quý Kiều vẫn chưa sửa được bug.
“Cần tôi giúp không?” Hạ Thì Lễ thấy cô đã kẹt ở đây rất lâu rồi, lên tiếng hỏi.
Quý Kiều không về quay đầu lại, nói: “Cho tôi một ít thời gian nữa. Cậu cứ làm chuyện của mình trước đi.”
Hạ Thì Lễ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, khẽ cười: “Được.”
Theo sự quan sát của mấy hôm nay, biểu hiện của Quý Kiều đã vượt qua tưởng tượng của anh.
Chỉ có ít sinh viên năm hai năm ba mới học được những kiến thức này, vậy mà khoảng thời gian trước Quý Kiều đã học xong rồi.
Vốn cho rằng anh sẽ phụ trách viết chương trình, không ngờ Quý Kiều cũng có thể làm được.
Hạ Thì Lễ nhẹ nhõm, cũng rất vui vẻ.
Tinh thần quật cường của Quý Kiều lên cao, không ngừng sửa chương trình rồi lại thử nghiệm một lần lại một lần.
Lúc cô bận rộn, Hạ Thì Lễ liền ở bên cạnh yên lặng làm việc của mình đợi cô, cũng không thúc giục cô.
Đợi đến khi Quý Kiều cuối cùng cũng sửa xong bug, thì đã là 10 giờ tối rồi.
“OMG, đã muộn như vậy rồi!” Quý Kiều nhìn đồng hồ rồi ngạc nhiên thốt lên.
Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, “Sửa xong rồi sao?”
“Sửa xong rồi.” Quý Kiều như trút được gánh nặng mà duỗi cánh tay, giọng điệu nhẹ nhõm, “Có thể về rồi.”
“Được, về nhà.” Hạ Thì Lễ cũng đứng dậy, tắt máy tính.
Những người khác đã về từ sớm rồi, cả phòng thực nghiệm chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai người thu dọn đồ đạc xong, đóng hết cửa phòng thực nghiệm lại rồi cùng nhau rời đi.
Lúc đi qua phòng thực nghiệm bên cạnh, không khéo lại đúng lúc chạm mặt Thường Ninh Viễn đang đi ra.
Khoảnh khắc sáu con mắt nhìn nhau, bầu không khí thoáng chốc đóng băng. Trước khi não suy nghĩ kỹ càng, tay Hạ Thì Lễ đã hành động trước, nhẹ nhàng ôm eo Quý Kiều.
------oOo------