Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 43: 43: Kẹo Mừng




Hôn chúc ngủ ngon

Trong lúc vô ý Quý Kiều đã phát hiện ra cái hộp này.

Buổi tối lúc về nhà, Hạ Thì Lễ tiện đường rẽ vào một cây xăng gần đó đổ xăng.

Lúc xuống xe trả tiền, anh mới phát hiện ra ví không ở trong túi áo.

Vì vậy Hạ Thì Lễ gõ gõ cửa xe, ra hiệu bảo Quý Kiều đưa ví cho anh.

Quý Kiều khẽ gật đầu, lúc mở túi ra tay sờ phải hộp gì đó cưng cứng.

Cái hộp đó bị Hạ Thì Lễ nhét vào chỗ sâu nhất bên trong, không nhìn cẩn thận thì không thể thấy được.

“Ở ngăn ngoài ấy.” Hạ Thì Lễ nhắc.

Quý Kiều đáp một tiếng, lôi ví tiền ra đưa cho Hạ Thì Lễ.

Nhân lúc anh đang đợi đổ xăng, Quý Kiều không kìm được tò mò mà mở túi ra lần nữa nhìn cái hộp kia một cái.

Dòng chữ “0.03” to đùng đập vào mắt cô.

!!!

Tim Quý Kiều trong nháy mắt liền đập dữ dội.

Cô nhanh chóng kéo khóa túi lại, coi như là chưa biết chuyện gì mà trở lại chỗ ngồi.

Hạ Thì Lễ mua từ lúc nào nha?

Dáng vẻ anh chính nhân quân tử như vậy cơ mà, cũng sẽ muốn….

Mặt Quý Kiều thoáng chốc đỏ bừng lên.

Bây giờ mới sản xuất loại 0.03 thôi sao? Sau này còn có 0.01 nữa cơ…

Thời gian vài năm như vậy, các ngành công nghiệp phòng tránh này phát triển cũng nhanh gớm.

Quý Kiều ôm gò má nóng bừng, suy nghĩ linh tinh rồi lại đau đầu.

Từ sự phát triển của biện pháp phòng tránh lại nghĩ đến Hạ Thì Lễ.

Lúc trưa bị anh đè trên sô pha hôn cô đã cảm nhận rõ nét được sức mạnh cường tráng của chàng trai.

Còn cả hương thơm mát dễ ngửi trên người anh và đường cong cơ bắp.

Nếu như anh muốn, vậy cô…

Đang nghĩ, cửa bên ghế lái bị mở ra, Hạ Thì Lễ trở lại rồi.

Quý Kiều nhìn anh một cái.

Biểu cảm của anh vẫn bình thường, để ví tiền lại vào trong túi.

Góc nghiêng của anh đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng, ngón tay thon dài, lái xe cũng rất ổn…

Khoan! Mày đang nghĩ gì vậy chứ?

Quý Kiều nhận ra suy nghĩ của bản thân càng ngày càng lệch lạc, vội vàng không nghĩ nữa.

Lại nhìn Hạ Thì Lễ một cái, cô vẫn cảm thấy chuyện này quá là ảo.

Thậm chí cô còn nghi ngờ bản thân xuất hiện ảo giác.

Cùng lúc đó, Hạ Thì Lễ nhạy bén nhận ra hôm nay Quý Kiều có hơi im lặng.

Không những không nói gì ở trong xe mà ngay cả lúc về nhà rồi cũng chạy ngay đi tắm rồi vào phòng.

Buổi sáng còn có thể cho là vì Diêu Húc nên cô xấu hổ ngượng ngùng, nhưng đến tối thì sao?

Hạ Thì Lễ cảm thấy kì lạ*, có cảm giác bị dùng xong rồi vứt bỏ.

*Gốc 莫名其妙: mạc danh kì diệu: chẳng biết tại sao, không hiểu ra sao cả…

Tắm rửa xong đi ra, anh nhận được ảnh Quý Kiều gửi đến.

Là ảnh lần trước bọn họ chụp concept dân quốc cùng với nhau.

Hạ Thì Lễ khẽ cười, gửi tin nhắn: “Ra đây.”

 

Quý Kiều ở bên phòng khác nhận được tin nhắn tay hơi run lên.

Bây giờ phải thực hành luôn sao?

Quý Kiều cũng không nói rõ được bản thân đang lo lắng hay mong đợi, tim đập nhanh vô cùng.

Hôm nay trong nhà chỉ có hai người, Quý Kiều vẫn mặc bộ đồ hai dây màu trắng sữa.

Cô soi gương vuốt vuốt tóc, mái tóc màu nâu xõa ra trên vai, tạo cái cảm giác không xuề xòa.

Đẩy cửa ra, Hạ Thì Lễ đang đứng ngoài cửa, cong môi nhìn cô.

Nhìn người bạn trai dịu dàng đẹp trai* của mình, lưỡi Quý Kiều líu lại vào nhau: “Anh, anh tìm em à?”

*Gốc 芝兰玉树: chi lan ngọc thụ: ý chỉ người có triển vọng hoặc dùng để miêu tả vẻ đẹp dịu dàng…

Anh sẽ trực tiếp nói sao…

Hạ Thì Lễ huơ huơ điện thoại trong tay: “Còn các bức khác đâu?”

Quý Kiều ngây ra, nhất thời những suy nghĩ đồi bại* trong đầu bị thay thế bởi sự nghi ngờ.

*Gốc 黄色废料: phế liệu màu vàng: ý chỉ những thứ không đứng đắn, 18+…

“Ảnh của anh em đều gửi hết rồi mà, mấy cái còn lại đều là ảnh chụp một mình em.”

“Ừm.” Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu, “Ảnh chụp một mình em đâu?”

Quý Kiều đột nhiên nhận ra, không khỏi có chút ngượng ngùng.

“Vậy chốc nữa em gửi cho anh nhé.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt cong cong.

Cô nhất định sẽ cẩn thận chọn mấy tấm đẹp nhất để gửi qua.

Thấy thái độ của Quý Kiều không có gì khác thường, Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu hài lòng.

“Được, vậy em đi nghỉ sớm đi.”

Quý Kiều khẽ mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Không có mấy cái như hôn chúc ngủ ngon sao?”

Hạ Thì Lễ nghẹn lời.

Người trước mắt ngẩng mặt, trong đôi mắt vừa to vừa sáng là sự vui vẻ và mong chờ.

Hạ Thì Lễ nhìn vào mắt cô vài giây, bỗng bật cười.

Xem ra trước đó đúng là do anh nghĩ nhiều rồi.

Anh bước vài bước đến, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của Quý Kiều lên.

Giây tiếp theo, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống.

Hạ Thì Lễ hôn một cái.

“Được chưa?”

Quý Kiều không nói gì nhìn anh, trong mắt có chút thất vọng và oán trách.

Hạ Thì Lễ cười, lại cúi đầu hôn một cái.

“Được chưa?”

Phòng khách bật một cái đèn nhỏ, ánh sáng mờ ảo lại ấm áp.

Trong bóng tối dịu dàng yên tĩnh, hai người không nói gì nhìn nhau một hồi.

Quý Kiều khẽ chớp mắt, hé miệng chuẩn bị nói được rồi.

Đột nhiên, bàn tay đặt trên má cô chuyển ra sau gáy, đôi môi của chàng trai lại sát lại gần.

Không phải chạm nhẹ giống như vừa nãy, anh hé miệng ngậm lấy đôi môi cô.

Nhẹ nhàng mươn trớn, khẽ mút.

Vai Quý Kiều bất giác hơi rụt lại, xương bướm hơi lồi lên.

Cảm giác tê dại từ cánh môi lan đến xương sống.

Cả người bị bao phủ bởi hơi thở nam tính, đắm chìm trong nụ hôn vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ.



Kết thúc nụ hôn, khuôn mặt Quý Kiều nóng bừng, tim đập thình thịch.

Không phải là anh đã từng có bạn gái hồi cấp ba rồi đấy chứ?

Sao có thể như này?!

Bất giác, cô đã thốt ra nghi vấn trong đầu.

Hạ Thì Lễ nghe xong bỗng ngẩn ra, sau đó lại khe khẽ cười ra tiếng.

“Không phải là em dạy anh sao?” Anh nói.

Quý Kiều lập tức nhớ đến mấy lần cô cưỡng hôn anh, sau đó lại “ồ” một tiếng.

Vậy có thể nói rằng anh là trò giỏi hơn thầy rồi.

Hạ Thì Lễ xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Được rồi, đi ngủ đi.”

“Ngủ ngon, cô giáo Quý.” Anh cười, nói thêm.

 

Quý Kiều ngoan ngoãn quay về phòng, nằm trên giường lật qua lật lại cũng không ngủ được.

Không được, không thể hưng phấn một mình được.

Chị em tốt phải được chia sẻ tình yêu.

Quý Kiều lấy điện thoại, vào trong nhóm bạn thân hú một tiếng.

Quý Kiều: “Chị em, các cậu biết hôm nay là ngày gì không?!”

Tiền Tĩnh Tĩnh: “Là ngày gì nha *ngoan ngoãn*”

Hàn Trân Ny: “Tớ biết! Đội Đức của cậu thắng rồi! Champion!”

Quý Kiều: “Không đúng! Hôm nay là ngày tớ thoát kiếp độc thân hí hí hí!!!”

Hàn Trân Ny: “!!!!!!”

Tiền Tĩnh Tĩnh: “A a a a a a a!! Truất quá!!”

Hàn Trân Ny: “Mau kể quá trình!!”

Quý Kiều hạ giọng xuống, lúc đang nói chuyện cùng với hội chị em thì nhận được tin wechat từ Hạ Thì Lễ.

“Vẫn chưa ngủ sao?”

Quý Kiều giật mình: “Sao anh biết em vẫn chưa ngủ chứ?”

Hạ Thì Lễ uyển chuyển nói: “Cách âm của phòng không tốt lắm.”

Quý Kiều bỗng nhiên 囧 vô cùng.

Nghĩ đến những câu nói của chị em bị anh nghe thấy, mặt Quý Kiều liền nóng bừng.

Nghĩ nghĩ, Quý Kiều gửi tin nhắn cho hai người bạn.

“Tiết mục trò chuyện đêm nay đến đây thôi, mai lại nói tiếp”

Tiền Tĩnh Tĩnh không hài lòng: “Tại sao chứ? Nói đi mà!”

Quý Kiều: “…Anh ấy muốn tớ đi ngủ”

Lúc gửi đi mới phát hiện ra có ý nghĩa khác, cô lập tức bổ sung một câu.

“Là nói qua wechat!!!”

Hàn Trân Ny: “Ha ha ha ha bọn này hiểu mà”

Tiền Tĩnh Tĩnh: “Vẫn luôn cảm thấy là cậu đang rải cơm chó nhá! Chẳng qua là không sao, tớ không ngại ăn cơm chó đâu he he he”

Sau một hồi chém gió với hội bạn, Quý Kiều gửi tin nhắn cho Hạ Thì Lễ, nói với anh bản thân chuẩn bị đi ngủ rồi.

Vô cùng có tự giác của người bạn gái.

Sau khi nhận được lời chúc ngủ ngon một lần nữa, Quý Kiều mới bỏ điện thoại xuống, an tâm đi ngủ.

 

Sáng ngày hôm sau, lúc Quý Kiều làm vệ sinh cá nhân đột nhiên phát hiện ra dưới xương quai xanh có nốt hồng hồng, không biết là do dị ứng hay là do muỗi đốt.

Quý Kiều lập tức chạy ra tìm Hạ Thì Lễ, hào hứng tràn trề mà nói: “Anh nhìn chỗ này của em!”

Hạ Thì Lễ hơi ngạc nhiên, ngón tay khẽ chạm vào: “Bị đốt à?”

Quý Kiều: “Em cũng không biết.”

“Ngứa không?” Hạ Thì Lễ có hơi đau lòng.

Quý Kiều khẽ lắc đầu, sau đó tinh nghịch mà chớp chớp mắt: “Anh xem cái này có giống dấu hôn không?”

Hạ Thì Lễ cười lắc đầu: “Anh không biết dấu hôn như thế nào đâu.”

Anh cũng không chắc có giống hay không.

“Vậy em làm mẫu cho anh một cái!” Quý Kiều nói xong liền định đi đến hôn anh.

Anh trắng như vậy, chắc chắn sẽ rất dễ trồng dâu tây.

Hành động của Hạ Thì Lễ lại nhanh hơn cô một bước, lúc môi cô sắp chạm vào cằm anh, anh liền nâng cằm cô lên, đồng thời cũng cúi đầu xuống.

Nụ hôn của Quý Kiều liền rơi lên môi anh.

Sau đó, kết hoạch trồng dâu ban đầu bị thất bại, thuận thế trở thành một nụ hôn dịu dàng triền miên.

Quý Kiều mơ mơ màng màng nghĩ, bạn trai cô thế mà cái dấu hôn cũng không biết, lần sau cô vẫn nên kiếm cơ hội trồng cho anh một cái.

 

Mặc dù Hạ Thì Lễ không biết dấu hôn như thế nào, nhưng người khác thì chưa chắc.

Sau khi hai người đến phòng thực nghiệm, Diêu Húc cười kì dị vô cùng: “Sao đến sớm như vậy?”

Quý Kiều không nghi ngờ gì, vẫn chào cậu ta như bình thường: “Sớm sao? Cũng giống như bình thường mà.”

Diêu Húc gật đầu qua quít: “Có lí có lí.”

Quý Kiều khẽ chau mày, trực giác mách bảo cậu ta không bình thường: “Cậu sao thế?”

Mi tâm Hạ Thì Lễ khẽ giật, rất sợ Diêu Húc sẽ nói mấy lời đùa cợt bỉ ổi mà nam sinh thích nói, vội vàng ngăn cản: “Diêu Húc cậu qua đây.”

Diêu Húc “xì” một tiếng với Hạ Thì Lễ: “Tôi nói chuyện với tiểu Kiều mấy câu, cậu lo lắng cái gì?”

Nói xong, cậu ta quay đầu nhìn về phía Quý Kiều: “Tiểu Kiều à…”

Vừa mới nói được mấy chữ, ánh mắt Diêu Húc bỗng chạm đến cổ của Quý Kiều rồi nhanh chóng rời đi.

“Không, không có gì.” Cậu ta lắp bắp nói.

Rất kì lạ.

Quý Kiều lười quan tâm đến cậu ta, ngồi xuống mở máy tính ra như thường lệ.

Diêu Húc chạy đến trước mặt Hạ Thì Lễ, đè thấp giọng xuống tán thưởng: “Dữ nha anh Hạ!”

Cậu ta không hề có ý định nói nhiều, khen ngợi một câu rồi liền chạy đi, để lại Hạ Thì Lễ vẫn chưa hiểu gì.

Thực ra Diêu Húc cũng không chắc chắn đồ cậu ta mua có được dùng hay không, nhưng thấy tình hình này, cũng có cả dấu hôn ở dưới xương quai xanh rồi.

Cứ cho là không dùng, thì sợ rằng ngày cần dùng cũng không còn xa đâu.

Cậu ta đúng là người làm việc lớn biết suy trước tính sau mà!

Với lại, Diêu Húc còn nghĩ xa hơn nữa.

Anh em tốt của cậu ta ở bên hoa khôi rồi, tin tức này làm sao lại chỉ để một mình cậu ta biết được?

Tất nhiên là phải nói cho mọi người đều biết chứ!

Vì vậy, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, cậu ta để Hạ Thì Lễ và Quý Kiều đi trước, một mình chạy đến siêu thị mua rất nhiều kem.

Sau đó vội vàng chạy đến trung tâm kỹ thuật, cậu ta cho mỗi người ở phòng thực nghiệm bên cạnh một cái.

Lúc đưa cho Thường Ninh Viễn, Diêu Húc đặc biệt chọn kem vải thiều muối mà cậu ta thích nhất đưa cho anh ta.

“Người anh em, đây là vị tôi thích nhất đấy, cho cậu một cái.”

Cậu ta cười hi hi chia sẻ cái mình thích nhất với Thường Ninh Viễn.

Những người khác đều nhận rồi, Thường Ninh Viễn cũng ngại trở lên đặc biệt, chỉ đành không tình nguyện lắm mà nhận lấy.

Vừa mới bóc vỏ ra, giây tiếp theo liền thấy cậu ta nói: “Sau này nếu cậu muốn mua đồ thì mua cho tôi loại này ha, nhớ nhá! Có phải rất ngon không?”



Động tác của Thường Ninh Viễn khựng lại, mặt có hơi đen lại.

Hóa ra cậu ta là đưa vị cậu ta thích cho anh làm mẫu?! Sao lại có người quang minh chính đại không biết xấu hổ như thế này chứ?

Diêu Húc không hề quan tâm đến sắc mặt Thường Ninh Viễn, sau khi phát hết kem xong, cậu ta cũng vênh váo mở cái của mình ra ăn.

“Diêu Húc cậu như thế này là có chuyện vui gì hả?” Có người không nhịn được mà hỏi.

Kem cậu ta mua cũng không rẻ, cộng dồn vào cũng tốn không ít tiền, đủ cho nam sinh bình thường ăn vài bữa cơm.

Thường Ninh Viễn cắn một miếng kem, khoang miệng nhất thời tràn ngập hương vị mát lạnh.

Anh ta nhìn Diêu Húc, trong lòng cũng có chút tò mò.

Kì nghỉ hè đã qua được một nửa, người ở hai phòng thực nghiệm cũng không thường qua lại với nhau.

Hôm nay Diêu Húc không có việc gì lại ân cần như vậy, thực sự là kì lạ.

Diêu Húc “chẹp” một cái, nhướn nhướn mày, “Tất nhiên là có tin tốt muốn chia sẻ cho các cậu rồi.”

“Tin tốt gì?” Người đó càng tò mò hơn.

Diêu Húc nhìn chằm chằm vào Thường Ninh Viễn, lớn tiếng tuyên bố: “Đội trưởng của bọn tôi yêu đương rồi! Cậu nói xem có phải là tin tốt không?”

Sắc mặt Thường Ninh Viễn thoáng chốc trầm xuống.

“Đội trưởng của các cậu?” Nam sinh đó rơi vào suy tư, ngạc nhiên thốt lên, “Hạ Thì Lễ với Quý Kiều sao?”

Diêu Húc cười một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng: “Ngoài bọn họ ra thì còn có ai nữa chứ? He he he. Kem này coi như là kẹo mừng cho mọi người đi ha! Đừng khách sáo! Đừng khách sáo!”

Đối với chuyện Thường Ninh Viễn thích Quý Kiều những người khác trong phòng thực nghiệm cũng có nghe loáng thoáng, giờ phút này tất cả đồng đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Diêu Húc lại còn cố tình nháy nháy mắt về phía Thường Ninh Viễn: “Ăn đi người anh em! Việc tốt cùng chung vui nha! Cậu xem, bọn họ xứng đôi thế cơ mà, đúng không? Đừng nghĩ nhiều, cùng nhau vui vẻ là được rồi!”

Thường Ninh Viễn nhìn dáng vẻ cợt nhả của cậu ta, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng sắp bùng cháy.

Khiến người khác càng không thể chấp nhận được là, anh ta vậy mà còn ăn “kẹo mừng” rồi.

Thực sự là vô cùng nhục nhã!

Sau khi Diêu Húc rời đi, thật lâu sau Thường Ninh Viễn vẫn không tiến vào trạng thái học tập được.

Quý Kiều thích Hạ Thì Lễ đến như vậy sao?

Mới có vài ngày, vậy mà đã không đợi được rồi?

Chân trước anh ta vừa mới tìm đến cô, chân sau cô đã ở bên Hạ Thì Lễ rồi?

Cô thực sự là không quan tâm đến lời anh ta nói chút nào.

Ngoại trừ đau lòng và nhụt chí, Thường Ninh Viễn còn cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

Biện pháp gì anh ta cũng nghĩ đến rồi, nhưng không có cái nào dùng được.

“Ninh Viễn, Ninh Viễn?”

Bên cạnh có ai đó gọi anh ta, Thường Ninh Viễn quay đầu, chỉ thấy đội trưởng với vẻ mặt nghiêm túc* đang nhìn anh ta.

*Gốc 凝重: ngưng trọng.

“Hả, sao vậy?” Thường Ninh Viễn hồi thần.

“Anh vừa hỏi cậu một vấn đề đấy.” Đội trưởng khẽ thở dài, “Sắc mặt cậu không tốt lắm, quay về  nghỉ ngơi đi, mai lại đến.”

“Em không sao, vấn đề gì thế?” Thường Ninh Viễn hỏi.

“Bỏ đi, không cần miễn cưỡng.” Đội trưởng khẽ lắc đầu, “Trạng thái không tốt thì viết số hiệu cũng sẽ nhiều bug. Không có việc gì thì về đi.”

Thường Ninh Viễn thấy đội trưởng kiên trì, chỉ đành thu dọn đồ đạc đứng dậy.

Khi ra đến phía sau phòng thực nghiệm, anh ta nghe thấy có hai nam sinh đang nói về Quý Kiều.

“Quý Kiều chính là niềm vẻ vang của khoa máy tính chúng ta mà, fans weibo rất nhiều.”

“He he, tớ cũng rất thích xem weibo của cậu ấy. Hình như cậu ấy đang làm người mẫu part-time, mỗi lần đang ảnh đều có một đống người khen ngợi*.”

*Gốc 跪舔: quỳ liếm: ngôn ngữ mạng, hành động khen ngợi, nâng bỡ, nịnh hót….biểu hiện của sự xum xoe, lấy lòng…

“Vậy mà cậu ấy đã dễ dàng bị Hạ Thì Lễ thu vào tay như vậy?”

“Hạ Thì Lễ vốn dĩ cũng là phú nhị đại* mà, huống hồ người ta năm nhất đã là người có thể chịu trách nhiệm một hạng mục rồi, chuyên ngành cũng rất tốt. Mấy năm nay trong khoa cũng chỉ có mình cậu ta là giỏi như vậy.”

*Gốc 富二代: con nhà giàu, nhà giàu thế hệ thứ hai.

“Hầy, mỹ nữ thì là của trai cao, đẹp, giàu rồi, mình đành ngoan ngoan học tập thôi.”

Nghe thấy đoạn đối thoại này, trong lòng Thường Ninh Viễn thoáng đau xót.

So sánh với Hạ Thì Lễ, ngoài trừ vẻ ngoài, dường như mặt nào anh ta cũng không bằng.

Ngay cả người cùng phòng thực nghiệm với anh ta cũng cảm thấy Hạ Thì Lễ và Quý Kiều vô cùng xứng đôi.

Bản thân anh ta giống như tên hề đang nhảy nhót, ngoại trừ việc làm trò cười cho người khác thì dường như chẳng còn cảm giác tồn tại nào…

Thường Ninh Viễn mím môi, tức giận trở về ký túc xá.

 

Còn ở bên khác, Diêu Húc trở về phòng thực nghiệm của mình, không hề đề cập một chữ nào đến những việc mình đã làm.

Thân là một người bạn đủ tư cách, thì nên làm việc mà không cần lưu danh, ẩn dấu đi công danh.

Mãi đến khi Hạ Thì Lễ nhận thấy liên tiếp mấy ngày bạn học ở phòng thực nghiệm bên cạnh cứ nói “cung hỷ” với anh, thì anh mới nhận ra có cái gì sai sai.

Một lần ăn cơm trưa, Quý Kiều đi mua đồ uống, trên bàn chỉ có hai người Hạ Thì Lễ và Diêu Húc.

Lúc lại có một người quen đến nói “cung hỷ”, Hạ Thì Lễ không nhịn được mà hỏi Diêu Húc, khẳng định lại sự suy đoán của bản thân.

Mối quan hệ này vừa mới bắt đầu, anh vốn định điệu thấp, không ngờ Diêu Húc đã thông báo ra ngoài rồi.

“Cậu không nhìn thấy đâu, lúc đó cái mặt của Thường Ninh Viễn, thực sự là đen như than luôn. Tớ cmn sảng khoái chết mất.” Diêu Húc tự mình tranh công.

Hạ Thì Lễ gật gật đầu: “Thực sự là khiến cậu tốn kém rồi.”

“Tốn kém cái gì chứ? Cũng không phải là tớ không có tiền.” Diêu Húc lập tức nói, “Chẳng qua cậu có muốn mời tớ ăn cơm thì tớ cũng không từ chối đâu nhe.”

Hạ Thì Lễ cười bất đắc dĩ: “Được, tớ hỏi Quý Kiều chút, xem cô ấy muốn đi ăn ở đâu.”

Diêu Húc “chẹp” một cái, “Anh Hạ, vừa mới bắt đầu mà cậu đã muốn bị vợ quản chặt rồi hả?”

Hạ Thì Lễ cười không nói gì.

Cái này trong mắt Diêu Húc chính là ngầm thừa nhận.

“Tớ thấy cậu thực sự là bị bạn học tiểu Kiều ăn sạch sành sanh rồi.” Cậu ta nghĩ một lát, thành thực nhắn nhủ, “Thực ra lúc mới bắt đầu, tớ còn nghi ngờ có phải cậu đang phân cao thấp với Thường Ninh Viễn không.”

“Tất nhiên không phải.” Hạ Thì Lễ phản bác.

“Tớ biết!” Diêu Húc nhướng mày, “Bây giờ tớ thấy cậu thích cậu ấy không dứt ra được rồi.”

Năm đầu tiên đại học này, cậu ta chưa từng thấy lúc nào Hạ Thì Lễ vui như dạo gần đây.

Là loại vui vẻ từ tận đáy lòng và tâm tình tốt, thân là bạn cùng phòng cậu ta nhạy cảm nhận ra rõ nhất.

“Ừm.”

Diêu Húc cũng không ngờ Hạ Thì Lễ sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhất thời có chút cảm thán.

Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Cậu ta bất giác nhỏ giọng ngâm nga lên: “Chẳng nhớ bắt đầu ra sao, cũng có lẽ đối với em anh đã có loại cảm xúc rất đặc biệt, rồi bỗng phát hiện bản thân đã yêu em thật đậm sâu….*”

Quý Kiều đứng bên cạnh nghe từ lâu sợ rằng cậu ta sẽ bắt đầu mashup tình ca liền vội vàng đi qua ngồi xuống.

“Diêu Húc, cuộc thi mười đại danh ca vườn trường mà không có cậu tham gia thì đúng là tổn thất lớn của Hối Đồng đấy.”

Diêu Húc ngạc nhiên, khựng lại rồi gật đầu: “Được, đợt sau tôi sẽ đăng ký.”

Hạ Thì Lễ quay sang Quý Kiều: “Về từ lúc nào vậy?”

Quý Kiều nghĩ nghĩ, cười: “Hình như…là lúc bị vợ quản chặt?”

Hết chương 43

Bài “Yêu, rất đơn giản” mà Diêu Húc ngâm nga.

 

------oOo------