Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 26: Ôm eo, bị đẩy vào tường hoa làm đến nỗi run chân




✽Chương 26: (H) Ôm eo, bị đẩy vào tường hoa làm đến nỗi run chân

Editor + beta :  🌼ℓσℓιsα🌼

Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tây, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi giống như dỗ một đứa trẻ.

Mộc Trạch Tây nép vào lòng Nghiêm Kỷ, cái ôm mang theo hương xà phòng mát mẻ thật nhẹ nhàng thoải mái, có mùi hương an tâm.

Cô có thể quen với cái ôm này hay không? Cô có thể say đắm cái ôm này hay không? Khi cái ôm này không thuộc về cô, cô sẽ không đau khổ, không ghen ghét hay sao?

Câu trả lời là: Có; sẽ có đau khổ và ghen ghét.

Mộc Trạch Tây không có những phẩm chất cao quý của “Nữ chính”. Cô chỉ là một người bình thường có ghen tị và cũng có ghen ghét.

Quyết tâm không ngừng gầy dựng của cô lại lung lay không chắc trong sự dây dưa giữa hai người, bị đánh tan hết lần này đến lần khác, rồi lại hình thành hết lần này đến lần khác; một người bình thường không có đủ ý chí.

Cô sợ tương lai lại vướng mắc với hiện tại.

Nghiêm Kỷ chỉ lo dỗ cô, anh biết một khi anh đề cập đến tình cảm hoặc mối quan hệ giữa hai người thì Mộc Trạch Tây sẽ rất bất an, kích động. Cô ép mình thoát khỏi quỹ đạo nên kết quả là cô cũng mù mịt không biết gì, chỉ biết mục đích chứ không biết đường đi.

Nghiêm Kỷ chỉ nhất thời bày tỏ tình cảm nhưng lại khiến Mộc Trạch Tây suy sụp tinh thần. Một tia ánh sáng lạnh hiện lên trong mắt Nghiêm Kỷ, tính cách Mộc Trạch Tây nhát gan, rốt cuộc là việc gì mà có thể khiến cho Mộc Trạch Tây luôn giữ vững.

Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tây ra, hai người nhìn nhau, anh hôn lên trán Mộc Trạch Tây, cười khẽ hỏi cô: “Ngày trước bị uất ức?”

Mộc Trạch Tây thả lỏng mạch suy nghĩ, theo bản năng “Ừ” một tiếng. Nhưng sau khi nhận ra anh nói gì, cô lại lắc đầu.

Lại suy nghĩ gì nữa? Mắt Nghiêm Kỷ hơi mê man, lúc này tuyệt đối đừng để cho cái đầu nhỏ bướng bỉnh không sợ chết của cô được suy nghĩ rõ ràng, nếu không cô sẽ cố chấp.

Chơi cô đến khi cô không thể suy nghĩ.

Nghiêm Kỷ nghĩ, anh bế cô đến một bức tường hoa phủ đầy hoa bìm bìm, đẩy thẳng cô vào tường. Ngón tay dài trực tiếp vén cái váy nhỏ lên, cho tay vào vuốt ve con đường hoa sâu thẳm ướt át mất hồn dưới làn váy.

Sau lưng chạm vào bức tường hoa hơi ẩm ướt, trong mũi còn ngửi thấy mùi hương thơm mát của cỏ cây và hơi nước. Suy nghĩ của Mộc Trạch Tây bị quấy rầy, ngay cả nỗi buồn cũng bị đánh vỡ tan.

“Nghiêm Kỷ, cậu làm gì?!” Mộc Trạch Tây ngạc nhiên kêu lên, bắt lấy bàn tay đang làm xấu bên dưới.

Anh chỉ xé hai ba lần, bộ váy nhỏ đã bị xé rách mở rộng ra, lộ ra hơn một nửa bộ ngực lớn trắng mịn chói mắt, hợp lại càng tôn lên bộ váy nhỏ màu hoa hồng, giống như tuyết trắng và hoa hồng.

“Không lẽ cậu muốn làm ngoài trời?!” Mộc Trạch Tây ôm ngực che lại.

“Ngoài trời?” Nghiêm Kỷ không dừng động tác trong tay, nhìn Mộc Trạch Tây cười xấu xa. “Đây là sân nhà tôi, nếu cậu muốn, chúng ta cũng có thể thử một lúc.”

Bàn tay to lớn của Nghiêm Kỷ lưu luyến trên lưng cô, xúc cảm vừa trơn vừa lạnh. Anh xoa bóp bộ ngực trắng sữa chói mắt, phả hơi nóng vào đầu vú nhỏ nhạy cảm, tê tê dại dại, Mộc Trạch Tây không nhịn được run nhẹ.

Nghiêm Kỷ hỏi “Cậu lạnh không?”

Không lạnh, nhưng Mộc Trạch Tây không thể chấp nhận được việc làm một chuyện như vậy ở ngoài trời. Cô dùng bàn tay nhỏ đẩy Nghiêm Kỷ, “Đừng đừng, đừng ở bên ngoài.”

Đôi mắt đào hoa mảnh khảnh cong lên, “Không được.”

Nói rồi anh quỳ một gối xuống, vắt đùi Mộc Trạch Tây lên vai mình, anh xé nhẹ, sợi dây mỏng trong quần lót tuột ra, chỉ còn một bên treo trên đùi.

“Đừng!” Mộc Trạch Tây đoán chừng đã biết anh lại muốn làm gì, cô vô thức lùi chân về sau.

Nghiêm Kỷ giữ chặt đôi chân trắng nõn, phớt lờ sự từ chối của cô, “Mở rộng chân ra.” Anh nói, đứng thẳng người, mở hai chân Mộc Trạch Tây ra rộng hơn.

Dấu vết triền miên của đêm qua vẫn còn sót lại, lỗ nhỏ vẫn còn vết đỏ nhẹ. Hai chân vừa mở ra thì có một luồng gió lạnh thổi qua, lỗ nhỏ không khỏi co rúm, khép lại. Lúc đóng lúc mở giống như cái miệng của cá nhỏ, giống như đang không ngừng mời gọi ai đó.

Ánh mắt Nghiêm Kỷ càng lúc càng tối sầm. Anh áp khuôn mặt tuấn tú lại gần, vươn chiếc lưỡi ướt mềm liếm dọc theo khe hở. Đầu lưỡi quét tới quét lui trong âm đạo và cửa lỗ.

Liếm một tý thì phun mật dịch, nước miếng từ đầu lưỡi và mật dịch vẩn đục hòa vào nhau, chỉ liếm âm đạo để nó chảy nước trơn bóng.

Chỉ một lúc, Mộc Trạch Tây bị liếm đến nỗi thở hổn hển, mặt đỏ bừng, hai chân run lẩy bẩy.

“Liếm rất thoải mái nhỉ.” Nghiêm Kỷ ngẩng đầu, đôi môi mỏng còn dính nước dịch sáng trong suốt, ngón tay cái ấn âm đạo chà xát. “Đều là tôi phục vụ cậu, khi nào cậu cũng dùng cái miệng nhỏ của mình phục vụ tôi chút đi."

Mộc Trạch Tây nhìn ánh nước chói mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ấp úng nói, “Tớ…”

“Vậy lần sau nhé.” Nghiêm Kỷ tự ra quyết định. Anh lại vùi đầu tiến vào, đầu lưỡi đỡ âm đạo quét qua quét lại. Nếu đầu lưỡi chui vào cửa lỗ khai phá thì ngón cái sẽ chà xát âm đạo.

Khoái cảm cùng dâng lên dẫn ra dục vọng trong cơ thể Mộc Trạch Tây khiến dòng nước xuân chảy ròng ròng. Nghiêm Kỷ kiểm soát hành động, cảm nhận hô hấp từ cơ thể cô, khi phát hiện cô sắp lên đỉnh thì đầu lưỡi lại chuyển động nhanh hơn.

Đôi chân đang nâng lên của Mộc Trạch Tây không thể ngừng căng thẳng, suýt nữa không đứng nổi, bờ môi trơn bóng ngâm nga một âm thanh ưm ư êm tai.

Khi Nghiêm Kỷ mút mạnh âm đạo, Mộc Trạch Tây kêu lên một tiếng a ha quyến rũ, cơ thể run rẩy đạt cực khoái.

Nghiêm Kỷ vắt chân Mộc Trạch Tây lên người anh rồi cứ đứng như vậy. Cô tập múa nên cơ thể mềm mại, đứng thẳng một chữ mã cũng không thành vấn đề, chỉ là chân cô hơi yếu sau khi đạt cực khoái, Nghiêm Kỷ chỉ cần ôm cô thật chặt là được.

Dương vật đang gắng gượng được thả ra, cọ xát với cái lỗ ướt át, ngựa quen đường cũ cắm vào lỗ nhỏ. Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tây không đứng được nên áp dụng tư thế "chín lần cạn một lần sâu" để cắm vào.

*1 trong các tuyệt kỹ phòng the của "Tố Nữ kinh"

Tư thế này cực kỳ dễ cắm vào nơi thoải mái nhạy cảm, âm đạo ướt át quấn lấy dương vật, vừa xoắn vừa cuốn hút. Nơi cọ xát kết hợp giữa hai người đã tạo ra một tia lửa bùng nổ khoái cảm trong tâm trí hai người.

“Nghiêm Kỷ…umh ~ Cậu nhẹ chút, tớ hỏi cậu một vấn đề.” Mộc Trạch Tây bị đâm đến nỗi chân mềm nhũn, run run lắc mông trốn đi.

Cô biết bây giờ hỏi vấn đề này có hơi không thích hợp, nhưng cô vẫn tập trung suy nghĩ hỏi, “Nếu đã biết trước một chuyện sẽ không có kết quả thì cậu vẫn tiếp tục lựa chọn?”

Nghiêm Kỷ rất quen với những lời khó hiểu mà thi thoảng Mộc Trạch Tây sẽ nói ra, anh cũng suy nghĩ xem vì sao cô sẽ nói như vậy, cô đang ẩn ý cái gì.

“Sẽ không có kết quả? Chẳng phải đây là kết quả hay sao, chẳng lẽ vẫn chưa phải kết quả?”

Lòng bàn tay to giữ cặp mông nhỏ đang làm bậy của Mộc Trạch Tây, thẳng lưng ra vào từng cái sâu hơn, đâm thẳng đến tận cổ tử cung, như thể đóng đinh cô vào dương vật rồi mạnh mẽ cắm vào.

Anh muốn làm đến khi cái đầu nhỏ luôn suy nghĩ lung tung của cô bị mê muội.

Dương vật nhanh chóng cắm vào, thịt mềm ngậm chặt lấy dương vật bị cắm mở, âm đạo bị đâm co giật phun ra nước. Ướt át hút xoắn anh.

Mộc Trạch Tây ngẩn người, một suy nghĩ nào đó nhất thời hiện lên trong đầu cô. Cô còn chưa kịp bắt lấy thì đã bị đập tan thành từng mảnh do Nghiêm Kỷ bất ngờ đâm mạnh hơn.

“Chờ! ~ từ từ… A ~~”

Nghiêm Kỷ thở hổn hển, “Không chờ được.”

“Đừng ~~ a ~~ uhmm ư uhmm a ~ ha ~”

Đủ các loại âm thanh mờ ám phát ra từ căn phòng hoa xa xôi, biệt thự rộng đến mức không ai có thể phát hiện ra. Nghiêm Kỷ thả ra đâm vào, đâm đến nỗi Mộc Trạch Tây xin tha.

Ánh nắng xuyên qua những kẽ hở trên cành lá bìm bìm, chỉ còn lại những đốm sáng sặc sỡ li ti chiếu trên làn da trắng như tuyết của Mộc Trạch Tây. Bộ váy nhỏ trên người cô giống như nụ hoa bị tách mở, chiếc váy hình cánh hoa thì lộn xộn mở ra. Cơ thể bị đè trên tường làm đẩy lên đẩy xuống.

Ánh nắng sặc sỡ li ti ban đầu chiếu xuống bộ ngực sữa lại chiếu vào đầu vú trong một lúc, một lúc nữa lại chiếu lên xương quai xanh gợi cảm. Nếu Nghiêm Kỷ lắc eo mạnh hơn thì ánh nắng sặc sỡ kia có thể chiếu vào đôi lông mày đang nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ với ánh mắt mơ màng. Dục tiên dục tử.• Đang vui cực độ thì xảy ra chuyện đau lòng cực độ

Cánh tay anh kẹp chặt vòng eo nhỏ mềm mại, Nghiêm Kỷ mút đôi môi trơn bóng đang ê a lảm nhảm của Mộc Trạch Tây, cơn cực khoái của anh lại rỉ ra ngoài trong sự co giật của âm đạo.

Dâm dịch dính nhớp bị vắt tiết ra theo từng cú thọc vào rút ra của dương vật. Trượt xuống dọc theo bắp đùi trắng mịn đang không ngừng run rẩy.

Liên tiếp lên đỉnh, toàn thân Mộc Trạch Tây mềm nhũn, ngay cả giọng nói cũng như nước, “Nghiêm Kỷ…Tớ không đứng được ~” Đôi chân treo trên vai Nghiêm Kỷ cũng vô thức căng thẳng, sợ mình trượt chân ngã quỳ xuống.

Nghiêm Kỷ thả chân cô ra đặt lên eo anh, cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô để chịu lực cho cô. Tiếp tục phát huy hết sức mạnh đâm vào.

Mộc Trạch Tây gần như dựa vào người Nghiêm Kỷ, chịu đựng từng cú đâm nhanh và mạnh. Bụng dưới có thể cảm nhận được một vật nóng bỏng hình cây gậy, mỗi lần bị trọng lực đâm vào thì trong âm đạo sẽ co giật run rẩy như thể đang reo hò.

Quá nhiều, quá nhiều khoái cảm tình dục. Mộc Trạch Tây ôm Nghiêm Kỷ, bất lực khóc nức nở, lại một lần nữa đạt cực khoái.

Cả người cô xụi lơ, hai chân run lẩy bẩy, vẻ mặt rã rời nhưng vẫn bị anh ôm đâm vào. Nghiêm Kỷ dỗ cô để cô đứng vững, bảo cô móc chặt chân còn lại và ôm chặt anh Nghiêm thì anh sẽ không bắn vào cơ thể cô.

Mộc Trạch Tây nghe xong, cô dùng chân móc chặt eo Nghiêm Kỷ, mặc dù hai chân run rẩy vì bị anh đâm vào nhưng cô vẫn móc chặt.

Nghiêm Kỷ vùi đầu vào cổ cô, mút vành tai cô, khen cô, “Được, rất ngoan.”

Nghiêm Kỷ sợ bắn vào trong cơ thể cô thì Mộc Trạch Tây sẽ khóc lóc ầm ĩ, vừa rồi cô đã xúc động. Vẫn nên chiều theo cô một chút. Nghiêm Kỷ tăng tốc độ ra vào mấy chục lần, cơ thể Mộc Trạch Tây co giật lại lên đỉnh lần nữa, xoắn đến nỗi Nghiêm Kỷ suýt bắn vào trong cơ thể cô.

Anh vội rút dương vật ra, dương vật vừa rút ra thì mật dịch lại trào ra dữ dội.

Nghiêm Kỷ áp dương vật vào đùi trong mềm mại của Mộc Trạch Tây rồi nhanh chóng chà xát, bắn tinh dịch màu trắng lên trên đùi. Hai người nghỉ ngơi một hồi, Nghiêm Kỷ bế Mộc Trạch Tây vẫn còn đang mất hồn trở về chiếc giường lớn trong phòng để tiếp tục.

Điện thoại Nghiêm Kỷ trên mặt bàn liên tục đổ chuông.

Nghiêm Kỷ đang ở trong tình dục, anh không động đậy, vác hai chân Mộc Trạch Tây lên cánh tay của mình, chỉ lo thẳng lưng cắm vào.

Một lúc sau, điện thoại lại vang lên, sau đó lại nhanh chóng tắt máy, giống như đang do dự.

Mộc Trạch Tây là con gái nên theo trực giác đã phát hiện có điều không ổn, cô đẩy Nghiêm Kỷ đang hứng thú ra, giục anh nghe điện thoại.

Nghiêm Kỷ đẩy vài cái cuối cùng đưa cô lên cực khoái rồi mới rút dương vật ra. Anh đi nghe điện thoại.

Là Lâm Thi Vũ, Nghiêm Kỷ gọi lại. Cô ấy khóc lóc thảm thiết trong điện thoại, nói năng không mạch lạc, hình như là mẹ Lâm Thi Vũ đột nhiên đến Lâm gia, Lâm gia bây giờ đang ầm ĩ cả lên.

Nghiêm Kỷ cau mày, sau khi nghe kỹ những lời Lâm Thi Vũ nói, anh cho cô lời khuyên, hơn nữa còn bảo cô chờ một lát.

Khi Nghiêm Kỷ tắt máy, đồng thời nhận được tin nhắn từ Lý Tuần【Mẹ Lâm Thi Vũ bất ngờ đến Lâm gia. Lâm Kim Tiêu gặp tai nạn xe cộ đang ở trong ICU, ông ta sợ mình không tỉnh lại nên chuẩn bị lập di chúc. Tất cả con cái của Lâm gia đều trở về, bây giờ Lâm gia đang rối tung. 】

Nghiêm Kỷ cau mày.

Những việc này không dễ xử lý, nếu muốn giải quyết vụ bí mật xây dựng ở quê hương Lâm Thi Vũ năm xưa thì phần lớn tài nguyên và gia sản của Lâm gia đều phải nằm trong tay Lâm Thi Vũ.

Không ngờ anh còn phải tham gia vào chuyện tranh giành quyền thừa kế rắc rối như vậy.

Đột nhiên Nghiêm Kỷ cảm thấy phiền phức.

Nghe thấy giọng nói Lâm Thi Vũ, trái tim đang thiếu quyết đoán của Mộc Trạch Tây lập tức ổn định lại.

Bởi vì có liên quan đến việc cơ mật là nhiệm vụ xây dựng của nhà Lâm Thi Vũ năm xưa nên Nghiêm Kỷ vẫn không nói gì thêm. Chỉ nói chung chung về tình huống, anh còn phải đến gặp Lâm Thi Vũ.

Mộc Trạch Tây nghe xong, cô biết đây là cốt truyện đang tiến hành nên cô cũng không nói gì thêm.

Nghiêm Kỷ im lặng.

Một khi đề cập đến chuyện giữa anh và Lâm Thi Vũ thì Mộc Trạch Tây thật sự sẽ không hỏi gì cả.

Cũng không phải là mối quan hệ của hai người vẫn chưa được công nhận mà là cô không có tư cách để hỏi anh đi làm gì. Cô không hỏi anh, anh có thể hiểu.

Căn cứ vào sự tò mò dựa trên thông tin giữa người với người thì cô cũng không hỏi về tình hình cơ bản của Lâm Thi Vũ.

Không phải cô không tò mò mà đó là một kiểu đột nhiên im bặt trốn tránh.

Cô không chỉ tránh xa anh mà còn tránh xa mọi việc giữa anh và Lâm Thi Vũ.

Sắc mặt Nghiên Kỷ không rõ ràng, anh hôn lên miệng Mộc Trạch Tây, “Tình hình rất phức tạp, tôi sẽ cố gắng về nhà càng sớm càng tốt. Cậu ở nhà, nếu có cần gì thì nói với chú Trần hoặc dì Lý.”

Mộc Trạch Tây nhấp môi nói: “Tối nay tớ phải đến phòng tập nhảy.”

“Được. Tôi bảo chú Trần lo việc đưa đón, cậu chờ tôi quay về.”

“Ừm…”

“Muốn tôi tắm rửa cơ thể cho cậu không?”

Nếu anh tắm rửa cho cô thì có thể sẽ làm trễ việc, Mộc Trạch Tây từ chối, nói lát nữa cô sẽ tự tắm rửa. Bảo anh đi nhanh đi.

Nghiêm Kỷ vào phòng tắm giải quyết ham muốn còn dư lại rồi nhanh chóng tắm rửa.

Làm chuyện không đứng đắn với Mộc Trạch Tây một lúc, hôn hôn rồi vội vã ra ngoài.

Nghiêm Kỷ đi rồi, trong phòng vắng vẻ. Mộc Trạch Tây nằm trên chiếc giường tràn ngập mùi hương của hai người, trong chiếc chăn mềm mại vẫn còn lưu lại một chút nhiệt độ cơ thể của Nghiêm Kỷ, nhưng nó sắp hạ nhiệt.

Trong lòng Mộc Trạch Tây cảm thấy mất mát và chua xót khó hiểu.

Giống như khi Mộc Trạch Tây còn nhỏ, cô đi chơi công viên giải trí, cô rất vui vẻ và hạnh phúc khi ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, nhưng cô luôn lo lắng không biết đã đến giờ hay chưa.

Mặc dù chưa chơi đã nhưng ngựa gỗ xoay tròn vẫn sẽ dừng lại khi hết giờ.

Khi đó Mộc Trạch Tây luôn mong cô có thể có ngựa gỗ xoay tròn thuộc về riêng mình, vậy thì cô sẽ không cần lo lắng về thời gian.

Đó cũng là cảm giác của Mộc Trạch Tây bây giờ.