✽Chương 6: Nam chính có bệnh độc chiếm cảm giác, không cho phép nữ phụ bị người khác nhìn thấy.
Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼
Sau khi tất cả các tiết học buổi sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa.
“Thi Vũ! Cùng nhau ăn cơm đi!” Lâm Thi Vũ đã dần hòa nhập với mọi người trong lớp, cô có một nhóm bạn thường xuyên hẹn nhau ăn cơm.
“Được thôi!” Lâm Thi Vũ sắp xếp lại toàn bộ học phí cô thu được lần trước, kẹp trong sách giáo khoa rồi đặt lên bàn. Đi ăn cơm với một nhóm bạn.
Trong giờ nghỉ trưa, lớp học vắng tanh. Mộc Trạch Tây đã ăn xong bữa cơm giảm cân do mẹ cô chuẩn bị, ức gà không có dầu muối, trứng gà không có lòng đỏ, salad rau không có salad, hoàn toàn ít calo và chất béo.
Cô vẫn rất đói, đói muốn xỉu. Đói đến nỗi Mộc Trạch Tây không thể học tập chăm chỉ.
Cô đang học thuộc bài《Thấm viên xuân - Trường Sa ** Thu lạnh…》Cô nuốt nước miếng khi nhìn thấy quả cam trong câu "Quất Tử mom sông", sau đó quyết định không học bài này nữa.
*Thấm viên xuân - Trường Sa: Đây là 1 bài thơ về mùa xuân. Mọi người lên gg tìm hiểu nhé.
Cô lại học《Vệ Phong. Một gã khù khờ thật ngáo ngơ,… 》nhìn thấy dâu tằm trong câu “Mi chớ ăn trái dâu nhiều”, cô đã nuốt một ngụm nước miếng. Lại đọc đến “Nước sông kỳ mênh mông”, bộ não Mộc Trạch Tây đã tự động phiên dịch thành nước canh? Nước canh gì?
*Vệ Phong là 1 bài thơ trong Kinh Thi. Mọi người lên gg tìm hiểu nhé. Cả 2 bài thơ trên mình đều lấy bản dịch của thivien.net
Nhìn thấy trong lớp chỉ có một mình Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ chuẩn bị rời đi lần nữa thì tình cờ nhìn thấy Mộc Trạch Tây đang nuốt nước miếng, hai mắt phát sáng nhìn sách giáo khoa.
Trong đầu Nghiêm Kỷ, người chuẩn bị lặng lẽ rời đi???…
Khi Mộc Trạch Tây đang chìm đắm trong trong thế giới tri (ẩm) thức (thực).
Thì đột nhiên, một cơn gió thổi qua, “Lạch cạch”, Mộc Trạch Tây sợ tới mức lau miệng. Hóa ra tất cả sách giáo khoa trên bàn Lâm Thi Vũ đều bị rơi xuống đất, tất cả học phí kẹp trong sách giáo khoa đều bị rơi ra ngoài.
Sao có thể tùy tiện kẹp một thứ quan trọng như tiền bạc vào trong sách giáo khoa? Mộc Trạch Tây chịu đựng cơn đói, tính tình hơi bực bội đi thu dọn, cô nhặt nhặt, trong đầu chợt lóe một ý tưởng, cô ngồi ở đó, lòng rối như tơ.
Cuối cùng, cô nhặt hết các tờ tiền lên, nhưng cô lại kẹp tiền vào trong một quyển sách bài tập khác…
Lúc này, vừa khéo lại có một số học sinh quay về lớp, Mộc Trạch Tây chột dạ ra khỏi bàn Lâm Thi Vũ.
Trong các tiết học buổi chiều, không biết có phải do chột dạ vì làm chuyện trái lương tâm hay không mà ngực Mộc Trạch Tây lại đau đớn khó chịu, bụng đau thắt. Cô ôm bụng, tai ù đi, não trắng bệch, không nghe được gì trong tiết học.
Vào tiết học cuối cùng, Lâm Thi Vũ hoảng loạn sau khi không tìm thấy học phí mà cô kẹp trong sách giáo khoa.
Học phí này vốn dĩ là do lớp phó sinh hoạt Lâm Thi Vũ phụ trách, nhưng bây giờ cô lại không tìm thấy học phí. Đối với những chuyện như ăn cắp học phí, nó sẽ chạm đến vấn đề hòa bình của lớp.
Sau khi Vương Khiết biết chuyện, cô đến lớp chủ trì câu chuyện, nếu như việc này bị lãnh đạo nhà trường biết thì chẳng phải nói trong lớp học giỏi nhất khối của cô cũng xuất hiện một tên trộm hay sao? Đến lúc đó, phụ huynh các học sinh đến hỏi chuyện thì cô sẽ càng khó báo cáo kết quả công việc hơn.
Nhiều người không thích Lâm Thi Vũ nhân cơ hội chỉ trích ban cán bộ làm việc thất trách. Từ câu chuyện phạm lỗi trong bổn phận, bọn họ nói cô xuất thân từ nông thôn nên không đổi được tật xấu, tham tiền.
Mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, Lâm Thi Vũ nhất thời khó giãi bày, mắt mũi ửng đỏ. Trước khi Nghiêm Kỷ ra khỏi lớp, giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng mang theo ý tứ cảnh cáo: “Việc nào ra việc đó, đừng công kích cá nhân.”
Một số học sinh lập tức im lặng, không dám nói lời quá khó nghe.
Mặt khác, Mộc Trạch Tây ở bên cạnh nhìn Lâm Thi Vũ khóc thút thít, bên tai là tiếng thảo luận ầm ĩ, cô ngơ ngác nắm chặt váy, trong lòng không có sự vui vẻ mà ngược lại càng thêm bực bội và cắn rứt lương tâm.
“Trong giờ nghỉ trưa chỉ có Mộc Trạch Tây ở lớp học.” Lí Vi chợt nói với giọng điệu kỳ quái.
Tiếng thảo luận đột nhiên vang lên, mọi người đều thì thầm nói Mộc Trạch Tây đố kị Lâm Thi Vũ, khẳng định là do cô hãm hại, mũi nhọn chĩa vào Mộc Trạch Tây.
Chân Mộc Trạch Tây mềm nhũn, cô gần như ngã xuống. Cô bình tĩnh lại, lặng thinh phủ nhận mình không ăn cắp học phí, nếu không tin thì có thể lục soát đồ của cô.
La Nam Nam cảm thấy đau đầu khi xem trò hề này, các nhân vật phụ được đề cập trong sách đang thật sự cố gắng hết sức để thúc đẩy cốt truyện.
Thoáng cái đã đá quả cầu lửa cho nữ phụ. Cô thật sự bội phục tính cách của nữ phụ Mộc Trạch Tây, cô ấy vẫn ổn định cho dù khuôn mặt đã tái nhợt.
Nhưng rất nhanh sẽ bị vả mặt…
Không lâu sau, Nghiêm Kỷ quay về lớp học, trên tay anh cầm sách bài tập vật lý của Lâm Thi Vũ mà anh mới thu vào buổi chiều. Khi vừa mở sách giáo khoa ra, học phí bất ngờ ở bên trong.
Việc ăn trộm học phí không còn tồn tại nữa.
Mà Lâm Thi Vũ nghĩ trăm lần vẫn không hiểu, cô nhớ rõ là mình đã kẹp ở trong sách giáo khoa.
“Khi tớ ăn trưa về, tớ tình cờ nhìn thấy Mộc Trạch Tây đang rời khỏi chỗ ngồi của Thi Vũ.” Một bạn học nói nhỏ.
Nhất thời đều ồ lên, mọi người đều nhìn Mộc Trạch Tây như thể cô là mối tai hoạ ghê gớm.
La Nam Nam cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn Mộc Trạch Tây trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cô gái xinh đẹp cứ đứng bất lực như vậy trong đám người, chấp nhận hình tượng làm ác sẽ bị vả mặt như trong sách.
La Nam Nam không đành lòng; cô cũng công nhận mình là người chỉ thích nhìn vẻ bề ngoài, Mộc Trạch Tây thật sự rất đẹp, một cô gái xinh đẹp và hoàn hảo như vậy không nên sống như chuột chạy qua đường như trong sách.
Sắc mặt Vương Khiết trở nên khó coi, “Vậy ai đã nhìn thấy Mộc Trạch Tây ngồi chỗ Lâm Thi Vũ trong lớp học?”
Trần Triết vừa định trả lời thì đã bị La Nam Nam đá vào đầu gối, anh rít lên một tiếng đau đớn.
La Nam Nam giành nói trước: “Em và Trần Triết có nhìn thấy. Đúng là em có thấy bạn Mộc Trạch Tây ở lớp học, cũng nhìn thấy bạn ấy đi ngang qua bàn bạn Lâm Thi Vũ. Nhưng lúc đó, tất cả sách giáo khoa trên bàn bạn Lâm Thi Vũ đều bị rơi xuống đất, chính bạn Mộc Trạch Tây đã nhặt lên.”
Mộc Trạch Tây kiệt sức, thở hổn hển. Cô quay đầu nhìn La Nam Nam, cảm xúc phức tạp.
Lời nói của La Nam Nam có ảnh hưởng rất lớn, Vương Khiết lập tức hiểu ý.
Đều do sự tranh giành tình cảm giữa các cô gái nhỏ, lớp học rắc rối phức tạp, một số học sinh còn có gia cảnh giàu sang phú quý, cô cũng không muốn làm lớn chuyện.
“Mộc Trạch Tây, có phải em đã kẹp lẫn học phí vào sách bài tập khác trong quá trình dọn dẹp không?” Vương Khiết cho Mộc Trạch Tây một bậc thang.
“Vậy tại sao Mộc Trạch Tây không nói ngay từ đầu! Để đến khi muộn rồi mới nói?!” Mã Văn Lệ an ủi Lâm Thi Vũ, tức giận tranh luận.
Nghiêm Kỷ quay đầu nhìn Mộc Trạch Tây, ánh mắt anh không giận cũng không gợn sóng. Nhưng Mộc Trạch Tây lại sợ tới mức tim đập loạn xạ, cả người rét run.
Đôi môi trơn bóng phấn hồng của Mộc Trạch Tây khẽ run lên, cúi đầu ngập ngừng: “Em chỉ sợ thiếu tiền học, em không bù nổi… Cho nên lúc đầu mới không dám thừa nhận. Em xin lỗi…”
“Xùy ~” Không biết là ai phá lên cười. Nhất thời cả lớp đều nở nụ cười trừ vài người trong cuộc.
Ngực và bụng Mộc Trạch Tây ngày càng đau, đầu cũng cúi thấp hơn.
“Nghiêm túc!” Vương Khiết quát lớn, mắng học sinh trong lớp. “Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm vậy thì mọi chuyện đã được giải quyết. Mong các bạn học sinh không lan truyền những lời nhận xét không hay làm tổn hại đến danh dự tập thể lớp!”
Sau giờ học, Vương Khiết gọi Lâm Thi Vũ, Mộc Trạch Tây đến văn phòng nhỏ của giáo viên, còn mời thêm Nghiêm Kỷ.
La Nam Nam chỉ giúp được đến đây, hy vọng Mộc Trạch Tây sẽ tự mình cố gắng.
Lâm Thi Vũ và Mộc Trạch Tây cùng đứng thẳng một chỗ. Nghiêm Kỷ dựa vào tường trong tư thế nhàn nhã.
Đầu tiên, Vương Khiết nói lời ngon ngọt với Lâm Thi Vũ: “Lâm Thi Vũ, em nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc của lớp, cô luôn rất thích em. Nhưng có đôi khi em thật sự quá bất cẩn, em phải thay đổi nó, nếu không sau này ra xã hội có hại cho em.” Sau đó tạo áp lực “Em có hài lòng với kết quả xử lý vừa rồi của cô hay không?”
Lâm Thi Vũ vừa tức vừa ức, cô nhìn sang Nghiêm Kỷ.
Vương Khiết biết Nghiêm Kỷ luôn thân thiết với Lâm Thi Vũ, lúc trước cũng chính Nghiêm Kỷ đã khơi thông và đề xuất cô sắp xếp Lâm Thi Vũ làm ban cán sự lớp để giao lưu tương tác với các bạn học sinh, để Lâm Thi Vũ có thể hòa nhập với lớp nhanh hơn.
Xác thật có hiệu quả rõ ràng.