Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 69




Edit by Mint

Beta by Tô

______________________________

Đây là việc Tần Như Vọng mơ ước rất nhiều năm.

Hắn ôm lấy bờ lưng mảnh khảnh của người trong lòng, cúi thấp đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, chợt hắn cảm nhận được một chút mát lạnh mê hoặc tâm trí hắn, xúc cảm còn tuyệt mỹ hơn trong tưởng tượng gấp trăm lần.

Hương thơm trong trẻo nhàn nhạt yên lặng tỏa ra hòa quyện với mùi máu tươi trên người trở thành một mùi hương khác lạ khiến tim hắn đập dồn dập hơn, cánh tay dần siết chặt như muốn khảm người trong lồng ng.ực vào sâu tận cốt nhục của mình.

“Ưm…”

Thần tử mở to mắt, sau khi tháo mặt nạ xuống, Tần Như Vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và bối rối của cậu, phản ứng trúc trắc ấy càng khiến Tần Như Vọng kích động, tiếp tục cúi đầu làm sâu hơn nụ hôn này.

Thân thể Thần tử yếu ớt, mặc dù có giãy giụa nhưng tác dụng cũng rất nhỏ, chẳng thể nào thoát khỏi nụ hôn của Tần Như Vọng, mãi đến khi được thả ra, làn da trắng như tuyết của cậu đã hơi ửng đỏ, khóe mắt phiếm hồng tựa như hoa đào nở rộ bị tán thành phấn thoa lên mặt, toát lên vẻ kiều diễm mỹ lệ.

Ánh mắt Tần Như Vọng sâu thẳm, một tay ôm eo cậu, một tay khẽ vu.ốt ve gò má ửng hồng của Thần tử. Thần tử rũ mắt né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, đôi môi hơi hé thở hổn hển, dường như có chút khó thể chấp nhận.

Do khoảng cách quá gần, Tần Như Vọng thậm chí còn cảm nhận được trái tim đập cực nhanh của Thần tử, hệt như hắn thời khắc này.

Khoảnh khắc này hắn rất muốn lấy trái tim mình ra kề bên ngực của Thần tử, để Thần tử cảm nhận được nhịp đập của hắn, biết được hắn yêu cậu nhiều bao nhiêu.

Cuối cùng không còn ai có thể ngăn cản hắn. Dưới tính toán đầy khổ tâm của hắn, bây giờ địa vị của hắn ở triều đình còn vững chắc hơn cả kiếp trước, nếu hắn đăng cơ ngay lập tức thì sẽ chẳng còn kẻ nào có thể cản được, hơn nữa thủ đoạn giết cha diệt huynh còn bí mật hơn lúc trước, sẽ không ai nắm được nhược điểm này mà ngang nhiên công kích lai lịch bất chính của ngôi vị hoàng đế này.

Mẫu thân của hắn vẫn mạnh khỏe, lần này nàng khổ tận cam lai*, nô tịch đã sớm được phế bỏ, cũng nhờ hắn mà nàng được Hoàng đế phong phi vị, chỉ cần hắn bước lên đế vị thì nàng sẽ trở thành Thái hậu đương triều, nửa đời sau cao quý muôn phần, sẽ không cần chịu khổ nữa.

*Khổ tận cam lai: đã qua giai đoạn gian khổ và bắt đầu thời kỳ hưởng sung sướng, khổ trước sướng sau,…

Hiện giờ sức khỏe của Thần tử cũng an khang, ảnh hưởng của vu độc đã giảm đáng kể, chỉ cần điều dưỡng thêm mấy năm nữa thì sẽ chỉ yếu hơn người bình thường một chút và cậu không tự vẫn, ly thế sớm thì nhất định bọn họ sẽ cùng nhau trải qua cả quãng đời này.

“Ta biết tâm nguyện trong lòng ngươi.”

Tần Như Vọng cúi đầu, chăm chú nhìn đôi mắt thấu triệt của Thần tử, khẽ v.uốt ve gương mặt cậu, chậm rãi nói.

“Ngươi hy vọng ta trở thành Quốc chủ Đại Hạ, thống trị thiên hạ, tiêu diệt Vu Thần quốc, cứu vớt con dân Vu Thần quốc. Bất luận ngươi có tâm nguyện gì thì ta đều đáp ứng ngươi, sẽ giúp ngươi thực hiện từng cái một.”

“Chỉ là ngươi cũng phải đáp ứng với ta, đừng có ý nghĩ coi thường mạng sống của bản thân nữa, sau này vùng đất nơi ấy hưng thịnh phồn vinh, ta muốn ngươi cùng ta đến ngó xem.”

“…”

Thần tử ngửa đầu nhìn hắn, dường như bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ, ánh mắt hoảng hốt, hồi lâu vẫn không có phản ứng, một lúc sau cậu mới đưa tay xoa xoa môi mình, lẩm bẩm: “Sao ngươi lại…”

Sắc đỏ trên mặt cậu mới thoáng tan đi lại hiện lên lần nữa, tình ý trong lòng Tần Như Vọng càng dạt dào hơn, nhịn không được cúi đầu khẽ hôn lên tóc cậu, thanh âm trầm khàn, thấp giọng nói bên tai cậu.

“Ta đã mang lòng ái mộ ngươi nhiều năm rồi.”

Ánh mắt Thần tử chấn động, gương mặt ửng đỏ càng thêm diễm lệ, có chút hoảng loạn lùi về sau, lắc đầu nói: “Như Vọng, không thể như thế được, ta và ngươi đều là nam tử… Huống chi ta đã dâng cả thân xác lẫn tinh thần cho Vu thần, ta không thể——”

“Sao lại không thể?”

Tần Như Vọng chặn cánh môi của cậu, không cho nói gì thêm nữa, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.

“Từ nay về sau trên thế gian này không còn Vu Thần quốc nữa, chỉ có ta và ngươi. Ta biết ngươi bận lòng con dân Vu Thần quốc, trong lòng không có ý niệm nào khác, lại càng không biết mỹ cảnh nhân gian.”

“Ngày xưa ngươi từng dạy ta rất nhiều, bây giờ ta cũng sẽ dạy ngươi thế nào là tình ái thế gian.”

Thần tử yên lặng cúi đầu, do ngượng ngùng nên khuôn mặt cậu đỏ bừng, cơ thể khẽ run rẩy, Tần Như Vọng nâng cằm cậu lên, từng chút từng chút một hôn xuống khiến Thần tử mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.

Ánh mắt hắn nóng rực, khom người ôm ngang Thần tử lên, ôm cậu đi đến bên giường, vừa hôn vừa thả tấm rèm dày xuống.

Một đêm kiều diễm.

~~~(Há há há)

Sau khi Tần Như Vọng đăng cơ, đại nghiệp vẫn huy hoàng như đời trước, nước giàu binh mạnh, giáo hóa khai dân, chinh chiến tứ phương, thống nhất vạn nước, Đại Hạ càng lúc càng huy hoàng cường thịnh, ví như tinh hán xán lạn.

Cả một đời này hắn chưa từng nghênh thú hậu phi, cũng không có con nối dõi, sau này nhận con thừa tự hoàng thân lập làm Thái tử, đợi đến khi Thái tử đến tuổi trưởng thành liền cho đại thần phụ tá Thái tử giám quốc, còn hắn thì cùng Thần tử đã được phong thành Quốc sư đi chu du khắp Đại Hạ, nhìn ngắm non sông.

Tình cảm giữa Quốc chủ và Thần tử sâu nặng, hai người đi thăm thú Đại Hạ, ban phúc cho bách tính, thiên hạ vì thế mà ca tụng, tán dương bọn họ là một đôi minh chủ hiền thần.

“Con thật sự cảm thấy thỏa mãn rồi?”

Sau khi Tần Như Vọng kết thúc chuyến vân du, hồi cung xử lý triều chính, Thái hậu gọi hắn đến, phân phó cho tất cả cung nhân lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con họ.

Nàng ngồi đối diện Tần Như Vọng, kéo tay hắn qua rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn. Dung mạo mỹ lệ năm xưa của nàng đã dần già đi, bên thái dương lấm tấm hoa râm, thế nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như khi xưa, cho dù Tần Như Vọng sớm đã trở thành ngôi cửu ngũ tôn quý nhưng trong mắt nàng hắn vĩnh viễn vẫn là một đứa nhỏ.

Nàng dịu dàng nói: “Bách tính nói con và Thần tử là quân thần tương đắc, nhưng ta biết con có tình với Thần tử.”

Tần Như Vọng nghe vậy thì nhìn về phía nàng, dường như muốn nói gì đó nhưng nàng lại lắc đầu, nói.

“Ta không ngăn cản con, y và Thần nữ có ân với chúng ta, trong lòng ta vô cùng cảm kích, cũng không vì vậy mà coi thường Thần tử. Ta chỉ muốn nói với con, dù sao Thái tử cũng không phải là con ruột của con, con không lưu lại hậu tự, lại không có anh em thân thích, nếu Thần tử đi trước con, quãng đời còn lại của con sống trong hoàng cung rộng lớn này lại không tìm được người cùng nương tựa, chẳng phải sẽ cô độc lắm sao?”

“Sao con lại cô độc được.”

Tần Như Vọng khẽ bật cười.

Nàng nào biết những điều này hắn đã sớm trải qua, đời trước những người thân cận với hắn đều mất sớm, hắn cô độc mấy chục năm, ấy mới thật sự là kẻ cô đơn.

Mà bây giờ mẫu thân hắn vẫn còn, Thần tử bầu bạn bên cạnh hắn, cũng có tình với hắn, trong lòng hắn đã viên mãn, cho dù có chết đi thì cũng có thể mỉm cười mà chết, sao lại không thỏa mãn được?

Thấy hắn mỉm cười, Thái hậu ngẩn ra rồi nở nụ cười, nhẹ nhàng vuố.t ve mái tóc hắn, dịu dàng nói: “Ta biết rồi.”

Lúc này cung nhân vào thông báo nói là Thần tử đến thăm, nàng liền buông tay ra, gật đầu với Tần Như Vọng: “Đi đi, y đang đợi con đó.”

Tần Như Vọng gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi điện, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, bóng người an tĩnh kia đang đứng trước điện, Thần tử nghe thấy tiếng động phía sau thì chợt quay đầu, nở nụ cười nhìn về phía Tần Như Vọng, trong mắt nhuộm ánh sáng nhu hòa.

Vu Thần đã bị tiêu diệt, y đã từ lâu không còn mang mặt nạ nữa, để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mỉm cười dưới ánh mặt trời, bất luận đã nhìn thấy nhiều lần nhưng Tần Như Vọng vẫn say mê như trước, hắn đi đến nắm lấy tay Thần tử.

Bọn họ đan tay rời đi.

♡♡♡

Phó Khinh Hàn đứng bên ngoài ảo trận nhìn cụm sương mù mông lung kia, vẻ mặt bình tĩnh, tuy hắn không biết tình hình cụ thể ở bên trong những vẫn có thể cảm nhận được ảo trận đang biến chuyển nên liền tập trung bảo vệ, không để cho ảo trận xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Muốn cắt đứt nhân quả thì phải hoàn thành tâm nguyện của người liên quan đến nhân quả, tuy đó chỉ là cảnh tượng huyền ảo nhưng vẫn là một khoảng trời đất riêng biệt, là một thế giới chân thật.

Trong ảo cảnh, mọi sự vạn vật đều sinh ra trong một khoảnh khắc nhưng cũng lập tức mất đi, x.ác thịt người trong ảo trận bất động nhưng thần thức và hồn phách lại như trải qua một lần luân hồi, nếu không như vậy thì nhân quả không thể nhạt đi được.

Bỗng dưng hắn như có cảm giác, khẽ vươn tay ra, trong không trung xuất hiện một đoạn dây nhân quả đỏ nhạt, nhân quả giữa Tần Như Vọng và Kỷ Ninh đang dần biến mất, chỉ còn sót lại một chút liên kết, đợi sau khi Tần Như Vọng bước vào luân hồi sẽ hoàn toàn cắt đứt.

Hắn đang chăm chú quan sát nhân quả thì một thân ảnh đột ngột xuất hiện, trên người khoác bạch y, Vân Uyên khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng bước đến, liếc mắt nhìn đám sương mù kia, trầm giọng nói: “Sao rồi?”

“Sư tôn.”

Phó Khinh Hàn cúi đầu hành lễ với Vân Uyên, trình bày đúng sự thật: “Nhân quả của hai người họ trong linh giới này gần như đã đứt hết, chỉ còn sót lại từ người của thế giới bên kia thôi ạ.”

Vân Uyên cũng nhìn về phía đoạn dây nhân quả đang lan ra trong đoàn sương mù, sau khi nhìn vài lần, hắn hỏi: “Vì sao nhân quả không bị cắt đứt hoàn toàn?”

Bất luận là Ứng Thiên Thu hay Tần Như Vọng thì nhân quả giữa họ và Kỷ Ninh đều vẫn còn một chút liên kết, không thể xem như chân chính chấm dứt.

“Đệ tử muốn để Kỷ Ninh tự mình chấm dứt nhân quả.”

Phó Khinh Hàn nói.

“Đệ tử cho rằng, phải để cho y và Ứng Thiên Thu chia ly, còn Tần Như Vọng, nghe Kỷ Ninh nói, hắn qua đời đã hơn hai ngàn năm, đối với tu sĩ mà nói thì hai ngàn năm cũng xem như là dài đằng đẵng, huống chi là đối với một phàm nhân?”

“Hiện giờ hắn không phải là con người, Đại Hạ đã vong, gia tộc hắn tan tác, không thể quay về, cũng không còn liên quan gì nữa. Nếu Kỷ Ninh và hắn đều đồng ý thì đệ tử sẽ đưa hắn về sơn môn, tìm một bộ công pháp thích hợp, đưa hắn vào con đường tu đạo. Nếu hắn không muốn thì đệ tử sẽ đưa hắn đi chuyển thế ở một linh giới nào đó, đầu thai vào gia tộc phú quý, cả đời bình an.”

Vân Uyên yên lặng nghe hắn nói xong, khóe môi hơi cong lên nhưng chẳng có một chút độ ấm nào, hờ hững nói.

“Khinh Hàn, vi sư đã từng nói với ngươi, ngươi có lòng từ bi, nhưng người khác lại không đối đãi với ngươi giống như thế.” Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn qua đoàn sương mù: “Ngươi dịu dàng quan tâm đến y, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến y đối xử với ngươi thế nào sao?”

“Kỷ Ninh đối xử với đệ tử rất tốt.” Phó Khinh Hàn cúi đầu nói: “Khi đệ tử còn ở thế tục, gia tộc gặp nạn thảm sát, đệ tử đi tìm kẻ thù để báo thù, suýt chút nữa đã bỏ mình, là Kỷ Ninh đã chắn kiếm thay đệ tử, lúc đó đệ tử mới may mắn nhặt về một cái mạng.”

“Khi đó y vì bảo hộ cho đệ tử mà chết, sau này đệ tử lập một lời thề, cho dù dùng hết đời này thì cũng phải tìm được tiên dược giúp y sống lại, nếu y thật sự trở về, nhất định đệ tử sẽ đối tốt——”

“Những lời này ngươi chớ nói với ta.”

Vân Uyên lạnh lùng đánh gãy lời Phó Khinh Hàn, khi hắn nghe Kỷ Ninh vì bảo vệ cho Phó Khinh Hàn mà chết, khuôn mặt hắn âm trầm như nước, lửa giận trong lòng đột nhiên bùng lên.

Cũng từng có lúc hắn khao khát Kỷ Ninh có thể quay về tìm hắn, nhưng sau khi thổ lộ hết tình yêu trong lòng thì cho đến hôm nay, hắn đã bị Kỷ Ninh bỏ rơi hơn hai ngàn năm.

Càng nhớ nhung thì càng thống hận, hắn hận Kỷ Ninh vô tình bạc bẽo, hận y dây dưa mập mờ với kẻ khác, gieo tình khắp chốn, thậm chí ngay cả đệ tử của hắn cũng có dan díu nhân quả với Kỷ Ninh.

Nhưng hắn cũng hiểu, bản thân lòng tràn đầy oán hận là bởi vì hắn vẫn còn yêu Kỷ Ninh, dù rằng Kỷ Ninh sợ hắn, không thật tâm đối xử với hắn nhưng hắn vẫn muốn Kỷ Ninh về lại bên cạnh mình, cắt đứt những gì dính dáng giữa y với kẻ khác, để cho trong mắt Kỷ Ninh từ đây chỉ còn duy nhất một mình hắn.

Nhìn đệ tử trước mặt, ánh mắt Vân Uyên lạnh băng, hắn lập tức đi đoàn sương mù đến kéo Kỷ Ninh từ bên trong ra.

“Đạo tiêu đã lập xong rồi.” Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi còn muốn đi cứu kẻ đó không?”

Nói rồi hắn nhìn về phía Phó Khinh Hàn. Đợi đến khi tất cả chấm dứt tất cả nhân quả, hắn cũng sẽ cắt đứt nhân quả giữa đệ tử này của hắn và Kỷ Ninh, cho dù Phó Khinh Hàn có ngang ngược ngăn cản thì nhất định hắn cũng phải cướp Kỷ Ninh về.

Ý thức của Kỷ Ninh trở về thân thể, cậu đưa mắt nhìn Vân Uyên, thất thần một hồi lâu rồi mới phản ứng lại người trước mắt mình là Vân Uyên và nghe hắn vừa nói gì đó.

Vì thực hiện tâm nguyện của Tần Như Vọng mà lúc nãy cậu đã chìm thật sâu trong ảo trận, bên ngoài chỉ mới qua một cái chớp mắt nhưng trong ảo trận lại là quang cảnh rất dài. Ở trong đó cậu đã cùng Tần Như Vọng bên nhau trải qua rất nhiều năm, thậm chí do ảnh hưởng của ảo trận mà cậu gần như sắp quên đi mọi việc bên ngoài.

Mà hiện giờ Vân Uyên đã quay lại, còn kéo cậu ra khỏi ảo trận, điều này chẳng phải đại biểu nhân quả giữa cậu và Tần Như Vọng đã hoàn toàn bị cắt đứt rồi?

Trong lòng Kỷ Ninh đau đớn không thôi, vô thức quay đầu nhìn lại đoàn sương mù. Thấy phản ứng của cậu, Vân Uyên lạnh lùng nắm lấy cằm Kỷ Ninh, ép cậu quay đầu lại, lạnh giọng lặp lại một lần nữa.

“Rốt cuộc ngươi có còn muốn đi cứu kẻ đó không?”

…Là Auzers!

Kỷ Ninh chợt tỉnh táo lại trong cảm giác ngẩn ngơ, nhớ đến phi thuyền đang cháy hừng hực trước đó, trong lòng cậu bỗng căng thẳng, gật đầu nói: “Ta muốn đi cứu người đó.”

“Nếu như thế thì đi cùng ta, Khinh Hàn, ngươi cũng đi chung đi.” Vân Uyên nói.

“Sư tôn, người cũng đi cùng sao ạ?” Phó Khinh Hàn hỏi.

“Nếu không có ta dẫn dắt đạo tiêu kia thì các ngươi muốn đi tìm cũng khó khăn.” Vân Uyên cười lạnh, ánh mắt dừng trên người Kỷ Ninh: “Nhưng thật ra ta muốn xem xem, rốt cuộc ngươi còn dính líu đến kẻ nào nữa.”

Trái tim Kỷ Ninh đập mạnh, đầu càng lúc càng cúi thấp, không nhịn được mà nhích lại gần bên cạnh Phó Khinh Hàn.

Thấy hành động của cậu, ánh mắt Vân Uyên u ám, kéo tay áo lại không cho cậu đi, sau đó thu lại mấy phần hàn ý quanh người, trầm giọng nói: “Đi theo ta.”

Lúc này Kỷ Ninh bỗng nhớ đến một vấn đề, cậu còn một khối thân thể ở trong một thế giới khác, chẳng bằng nói thân thể yêu thú này mới là giả, cái còn lại mới là thân xác thật của cậu.

Nhưng linh hồn muốn qua lại giữa hai thế giới thì cần phải có thời gian giảm xóc, bây giờ cậu không thể nào để hệ thống “Tương Lai” giúp mình trở lại cơ thể thật được, chỉ có thể dựa vào Vân Uyên mà thôi.

“Có thể đưa thần hồn của ta đến thế giới kia được không?” Kỷ Ninh dè dặt hỏi: “Ở thế giới kia ta còn một khối thân thể…”

Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, bởi vì Vân Uyên và Phó Khinh Hàn đều đang nhìn cậu, đương nhiên cậu cũng không muốn để lộ ra quá nhiều bí mật của mình, nhưng mà tình huống hiện giờ cậu không thể không giải thích.

Vân Uyên nhìn cậu thật lâu, không nói lời nào mà đi thẳng, Phó Khinh Hàn thì bước đến gật đầu với cậu, vu.ốt ve đỉnh đầu Kỷ Ninh, nói: “Sư tôn muốn đưa ta và ngươi đi tìm đạo tiêu, vậy thì để ta sẽ bảo vệ thần hồn của ngươi.”

Kỷ Ninh gật đầu, trong thế giới này cậu có sức mạnh, có thể tách thần hồn từ trong thân thể ra, cậu rời khỏi thân xác này, thần hồn được Phó Khinh Hàn thu lấy.

Sau một khoảng tối đen, trước mắt cậu hiện lên ánh sáng, khi mở mắt ra, bất luận là phi thuyền bị lửa thiêu đốt trước mắt, hay một mảnh biển lửa dưới chân, tất cả đều ánh lên sắc đỏ quỷ dị, không khí xung quanh bị đốt đến bỏng rát.

Cơ thể cậu được Herinos đỡ lấy, trước mặt là Hoắc Vô Linh, người đàn ông tóc đen tuấn mỹ nghẹo đầu nhìn cậu, mỉm cười sâu xa nói.

“Nếu em không muốn để tên đó chết.” Hắn thả ra mấy con ác quỷ gương mặt hung tợn bay về phía phi thuyền đang bị đốt cháy: “Vậy thì chờ đến khi hắn bị thiêu thành cái xác khô thì tôi sẽ kéo linh hồn hắn ra, chẳng qua là——”

Bên môi hắn khẽ cong lên một độ cong tàn nhẫn.

“Tôi không thể đảm bảo linh hồn hắn sẽ còn hoàn chỉnh, nếu trên người hắn có chỗ nào thiếu khuyết, em sẽ không trách tôi đâu nhỉ, Ninh Ninh?”