*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tịch Sâm và họ chuẩn bị gậy đánh golf, lên xe tới sân bóng. Trác Dương đi cùng Tịch Sâm, Nghiêm Khải đi cùng bạn gái, tên Uyển Uyển.
Đến sân bóng, Nghiêm Khải và Tịch Sâm đứng cùng nhau, vừa đánh golf vừa nói chuyện, đương nhiên phần lớn là Nghiêm Khải cằn nhằn lẩm bẩm, còn anh chi gật đầu hoặc ừ một tiếng. Toàn bộ quá trình, Uyển Uyển cười cười hoan hô cổ vũ Nghiêm Khải, còn Trác Dương đứng sau Tịch Sâm, yên tĩnh nhìn.
Sau khi nhìn bọn họ chơi một lúc, Trác Dương ra xe lấy nước cho Tịch Sâm. Không nghĩ tới Uyển Uyển cũng theo tới đây, lại đồng thời muốn lấy cái chai của cậu, tay cô lơ đãng xẹt qua tay cậu.
Trác Dương lập tức rụt tay về, ngẩng đầu, thấy Uyển Uyển mấp máy đôi môi đỏ, điềm đạm đáng yêu mà năn nỉ cậu: “Trợ lý Trác, trước là tôi không đúng, cậu đừng tính toán với tôi được không?”
Trác Dương lấy một chai nước khác, đứng thẳng rồi đáp lại cô, “Cô không cần như vậy, tôi sẽ không nói sự việc ở nhà vệ sinh với ngài Nghiêm.”
Uyển Uyển giống như luôn sợ hãi cậu nói với Nghiêm Khải cái gì, cả một đường luôn hướng cậu nháy mắt, mà Trác Dương chỉ cảm thấy cô nghĩ quá nhiều, cậu thực sự không để chuyện đấy trong lòng, cậu chỉ phục vụ Tịch Sâm, không lý gì lại đi báo cáo với Nghiêm Khải việc nhỏ nhặt này.
Hơn nữa với tính cách Nghiêm Khải, cậu cảm thấy hắn không phải không biết Uyển Uyển là hạng người gì, chỉ là không thèm để ý mà thôi.
“Trác Dương.” Xa xa truyền tới tiếng Tịch Sâm gọi cậu.
Trác Dương quay đầu lại, chỉ thấy Tịch Sâm và Nghiêm Khải đã dừng chơi, đang hướng mắt nhìn họ bên này. Trác Dương không quan tâm Uyển Uyển nữa, bước nhanh trở về đưa nước cho anh, “Tịch tổng.”
Tịch Sâm uống hai ngụm, sau đó hỏi, “Biết chơi golf không?”
Cậu lắc đầu, “Không biết.”
Tịch Sâm đặt chai nước xuống, đưa gậy đánh golf cho cậu, “Lại đây, tôi dạy cậu.”
Trác Dương chần chờ nhận cây gậy đi tới, đứng ở vị trí Tịch Sâm vừa tránh ra. Cậu vừa đứng ổn định, Tịch Sâm liền nhích tới, thân thể Trác Dương không khỏi căng thẳng.
Tịch Sâm dạy Trác Dương làm sao đứng thẳng, vỗ eo cậu, giúp cậu điều chỉnh tư thế khom lưng, tiếp đó đứng sau lưng cậu, nắm lấy hai vai, dạy cậu cách vận lực. Tịch Sâm dựa vào gần như thế, giống như ngay tại bên tai cậu nói chuyện, hơi thở thổi vào tai cậu, trong nháy mắt liền đỏ bừng. Trác Dương cảm thấy tay cầm gậy đánh golf của mình đổ đầy mồ hôi.
Bộ dáng bọn họ nghiêm túc dạy và học làm Nghiêm Khải đứng bên này sửng sốt, ánh mắt hắn nhìn Tịch Sâm như nhìn người ngoài hành tinh. Hắn không đánh nữa, chống gậy đứng bên cạnh xem. Uyển Uyển làm nũng muốn hắn dạy cô, nhưng lúc này Nghiêm Khải làm gì có tâm tư đó, nói hai câu dỗ cô về xe ngồi chờ.
Tịch Sâm dạy Trác Dương đánh mấy lần, sau đó hỏi: “Chơi vui không?”
Trác Dương cười nhẹ, “Rất thú vị.”
Nghiêm Khải thấy Tịch Sâm rảnh rỗi, liền vội vàng mở miệng: “Anh, để Trác trợ lý tự mình chơi, chúng mình sang bên này một lát.”
Tịch Sâm nhìn bộ dáng Nghiêm Khải như có chuyện muốn nói, liền gật đầu, nói với Trác Dương, “Chính cậu luyện tập một lúc đi.” Sau đó anh gọi một huấn luyện viên tới dạy cậu, rồi cùng Nghiêm Khải chậm rãi đi ra.
Chờ đi xa, Nghiêm Khải mới kinh ngạc hỏi: “Anh họ, không phải chứ, anh thích đàn ông?”
Tịch Sâm bình tĩnh: “Cậu nhìn ra rồi?”
Nghiêm Khải che miệng tựa như thấy gì kinh thiên động địa lắm, “Thật là như thế!”
Tịch Sâm liếc hắn một cái.
Sau khi kinh ngạc, Nghiêm Khải lại thấy vui mừng, nói: “Anh họ, anh rốt cuộc mở lòng, anh có biết anh đối với thế giới này có biết bao nhiêu lạnh nhạt, nếu không phải anh còn giữ lại tóc, em liền cho rằng anh là một hoà thượng đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời, chặt đứt thất tình lục dục, cho tới nay bên cạnh anh vây xung quang bao nhiêu người, anh có đối với ai lộ ra vẻ mặt ôn như như thế.” Hắn vừa nói vừa thấy chua chát, “Lần đầu tiên em thấy anh dịu dàng như thế, em quen biết anh hai mươi năm mà chưa nhận được đãi ngộ đó lần nào! Cho nên chỉ cần không mù, dù là ai cũng sẽ thấy được tâm tư anh dành cho Trác trợ lý.”
Tịch Sâm quay đầu nhìn thanh niên yên tĩnh kia, Nghiêm Khải nhìn thấu tâm tư của anh, không biết cậu có nhận ra điều ấy hay không. Nhưng Tịch Sâm biết rõ, tất cả tâm trí Trác Dương đều dùng để ngăn cản anh tiếp cận cậu. Có lẽ Trác Dương chính mình không cảm thấy, nhưng trong mắt Tịch Sâm, tư thái phòng bị ấy nhìn vô cùng rõ ràng.
Thật vất vả Tịch Sâm mới nguyện ý thân cận một người, Nghiêm Khải cảm thấy thân là em họ, đương nhiên phải giúp đỡ một chút, hắn cũng quay đầu nhìn Trác Dương, hỏi Tịch Sâm: “Anh họ, hai người đi đến bước nào rồi? Em nhìn phương thức hai người ở chung vẫn là điển hình của thủ trưởng cùng thuộc hạ, quá xa cách, anh chưa nói sao?”
“Không có.” Tịch Sâm nói.
“Vậy sao anh còn không nói ra đi.” Giọng điệu hắn như ghét bỏ, “Nhìn điều kiện của anh như thế, dù có là đàn ông thì cũng ít khi từ chối nhỉ.”
Nghiêm Khải chơi với Tịch Sâm từ nhỏ, hắn cũng không phải chưa từng thấy nam sinh tỏ tình với anh.
“Không muốn doạ cậu ấy chạy.” Tịch Sâm nói.
Nghiêm Khải thở dài, xoa xoa cánh tay, tình yêu quá lợi hại, làm cho một khối băng trở nên sến sẩm như thế, quả thực quá đáng sợ.
Hai anh em dọc theo chu vi sân bóng dạo quanh một vòng, khi trở lại, Nghiêm Khải nói rằng: “Em sẽ giúp anh giữ bí mật.” Trời mới biết Nghiêm Khải là một người nhiều chuyện như thế nào, hắn muốn ngay lập tức thông báo cho từng người trong gia tộc chuyện anh họ có người mình thích, nhưng Tịch Sâm còn chưa tỏ tình thành công, nhỡ thất bại thì làm sao bây giờ. Vì bận tâm đến lòng tự trọng của anh họ, hắn vẫn nên tự khâu miệng mình lại.
Trở lại sân bóng, Uyển Uyển trước đó bị lạnh nhạt liền lôi kéo tay Nghiêm Khải làm nũng, nhưng giờ hắn làm gì có tâm tư đi dỗ dành cô, đầy trong mắt đều là sóng ngầm giữa anh họ và Trác Dương.
Trác Dương chú ý thấy từ khi quay lại, Nghiêm Khải luôn nhìn cậu, điều này làm cậu cảm thấy không thoải mái.
Tịch Sâm lạnh lùng nhìn Nghiêm Khải, liếc mắt một cái, hắn lập tức chột dạ thu tầm mắt lại.
Sau đó, Tịch Sâm cùng Trác Dương chơi thêm một lúc, xem thời gian thấy không sai biệt lắm, liền thu dọn đồ đạc trở lại câu lạc bộ, bốn người cùng nhau ăn bữa tối. Trước đi tách ra, Nghiêm Khải tự nhiên đến bên người Trác Dương, cùng cậu trao đổi số điện thoại.
Về đến biệt thự là gần tám giờ tối.
Khi Tịch Sâm tắm, Trác Dương vào phòng quần áo chuẩn bị trang phục mặc ngày mai cho anh sau đó trở về phòng mình tắm rửa. Tốc độ rửa ráy hôm nay của cậu nhanh hơn, lau người, lau tóc qua loa rồi đứng trước gương bôi thuốc. Mà dường như Tịch Sâm đã sớm đoán được, thời điểm cậu mới ấn thuốc mỡ ra tay, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Tịch Sâm ở phía ngoài gọi tên cậu.
Trác Dương quýnh lên, đem thuốc mỡ lau lung tung vài cái, mặc quần áo rồi ra mở cửa.
“Tịch tổng, ngài ngâm mình nhanh như vậy đã xong rồi?” Trác Dương kinh ngạc nói.
Tịch Sâm ừ một tiếng, thuần thục áp sát một bước, Trác Dương bất đắc dĩ lùi lại. Hôm nay tắm xong anh mặc áo ngắn tay cho nên không cần vén, cầm lấy thuốc mỡ ngồi bên giường, vỗ vỗ ga giường, “Lại đây, tôi bôi thuốc cho cậu.”
Trác Dương không tình nguyện đi tới, giống như hôm qua cởi hết quần áo, vùi đầu vào gối, nằm nhoài trên giường.
Tịch Sâm nhìn ban đỏ trên lưng cậu, “Đã giảm đi rất nhiều rồi.”
“Ừm.” Trác Dương vốn dĩ bình thường đáp lời, mà một tiếng này khi phát ra âm điệu lại thay đổi một chút, chỉ vì tay Tịch Sâm đột nhiên áp sát vào, cậu cố gắng hít sâu một hơi hoá giải trạng thái bất thường này, tiếp tục nói, “Dị ứng chỉ lúc ban đầu mới có vẻ hơi nghiêm trọng thôi.”
” Không thể coi thường.”
Tịch Sâm một bên căn dặn, một bên xoa đều thuốc lên lưng cậu. Khi tay anh vừa trượt đến eo, cơ thể cậu giống hệt hôm qua lập tức căng thẳng, gấp gáp mở miệng: “Tịch tổng, eo tôi bôi thuốc rồi.”
Lần này Tịch Sâm lại không giống hôm qua rời tay đi luôn, anh còn nhớ ban ngày cậu và Uyển Uyển bí mật liếc mắt mà làm như không để lại dấu vết, điều này làm anh nhớ tới người vợ anh chưa từng gặp của cậu.
Thời điểm thiếu niên Trác Dương nhìn anh, trong mắt đầy khát khao, anh tự cho rằng đó là tình yêu. Mà Trác Dương có thể cùng một người phụ nữ kết hôn rồi sinh ra Nịnh Nịnh, nói rõ Trác Dương thích phụ nữ. Điều ấy cho thấy cái khát khao kia cũng không thật sự quan trọng, rất dễ bị thời gian thổi bay.
Sáu năm, Trác Dương có nhiều hơn anh một cuộc hôn nhân và cô con gái, còn anh, trên cổ tay có thêm một chiếc vòng, thời gian trôi qua, anh vẫn nhớ mãi không quên.
Thời điểm đeo lại chiếc vòng lên cổ tay, Tịch Sâm quyết định theo đuổi lại cậu, anh tiếp thu tất cả quá khứ của cậu, kể cả đoạn tình cảm cùng người phụ nữ kia hay sự tồn tại của Nịnh Nịnh. Anh lo lắng, sợ mình không tìm lại được cái khát khao kia trong lòng cậu, sợ sẽ không giữ được Trác Dương.
Trong lòng Tịch Sâm suy nghĩ lung tung, tay vẫn dán trên eo Trác Dương, dưới lòng bàn tay là cái eo vừa nhỏ bé lại dẻo dai. Trác Dương vẫn vùi đầu trong gối, hai lỗ tai đỏ lừ. Tịch Sâm nhìn chằm chằm lưng cậu, cổ họng như thắt lại, rốt cục buông tay.
Tịch Sâm đứng dậy, ngữ khí bình thường nói, “Cậu cứ nằm sấp, tôi đi rửa tay.”
Tối hôm qua Trác Dương còn có thể lộ ra hai mắt cùng Tịch Sâm nói chuyện, đêm nay cậu động cũng không dám động, bởi vì thân thể xuất hiện dị trạng quá rõ ràng, chỉ lo hơi di chuyển Tịch Sâm liền phát hiện ra. Cho nên mãi đến khi anh rời đi, cậu cũng không dám ngẩng đầu.
Tiếng đóng cửa truyền đến, Trác Dương mới ngước đôi mắt có hơi ánh nước lên, không được tự nhiên giật giật thắt lưng, một lần nữa nằm sấp xuống, miệng lẩm bẩm bài học thuộc lòng, chỉ có như vậy mới có thể rời đi lực chú ý, nhanh chóng để phản ứng cơ thể bình tĩnh lại.
Nhưng miệng lẩm bẩm mà trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ. Lần này Trác Dương rốt cục cảm thấy, Tịch Sâm đối xử với cậu đã vượt qua quan tâm của cấp trên với cấp dưới. Cậu không nhịn được tưởng bở mà nghĩ, lẽ nào Tịch Sâm cũng yêu thích cậu?
Dù sao sáu năm trước bọn họ có một đêm tiếp xúc thân mật, làm cho cậu không thể không có suy đoán này. Việc cậu bị bóng rổ đập đến ngã đã lâu như thế mà anh vẫn còn nhớ, vậy làm sao mà không nhớ được sự kiện kia. Cậu thậm chí nghĩ, Tịch Sâm muốn cậu làm trợ lý, lý do không phải vì có quen biết trước đó, mà bởi vì anh có tình cảm với cậu.
Trác Dương ôm ngực, sáu năm trôi qua, tấm lòng cậu với Tịch Sâm tưởng như đã lặng im nay thật giống như lại nảy lên. Lý trí mách bảo cậu, phải nhanh chóng rời xa anh, nhưng trái tim lại có cái khát vọng mạnh mẽ không muốn xa rời.