Khi thức ăn được bày lên bàn, bên ngoài bầu trời vẫn còn ráng chiều màu đỏ cam. Hôm nay Lục Kiêu về đúng lúc, sáng nay Bà Hảo và Trương Mai cùng nhau đi chợ mua được thịt và xương sườn, chiều Tô Ngọc Kiều lại mang về rất nhiều củ sen vì vậy bữa cơm hôm nay đặc biệt thịnh soạn.
Cả nhà đã lâu rồi mới được ngồi ăn cơm cùng nhau, trên bàn ăn Tô Ngọc Kiều kể cho Lục Kiêu nghe về những thay đổi trong nhà trong thời gian anh đi vắng. Lục Kiêu vừa nghe cô nói, vừa không ngừng gắp thức ăn vào chén cô, tiện thể nhìn Tiểu Bảo. Bà Hảo biết hai vợ chồng trẻ hiếm khi được đoàn tụ, nên rất hiểu chuyện, ăn xong sớm rồi dắt A Mãn ra ngoài tiêu cơm, trước khi đi còn không quên dặn Tô Ngọc Kiều ăn xong không cần dọn dẹp.
Tô Ngọc Kiều vốn ăn chậm, mùa hè lại nóng nên không có nhiều khẩu vị, cô chọc chọc vào chén cơm, chỉ muốn đếm từng hạt mà ăn. Lục Kiêu ăn nhanh, nhưng vì muốn cô ăn nhiều hơn nên vân luôn đợi cô ăn chậm rãi. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Tiểu Bảo nghe thấy tiếng này thì ngồi không yên.
Mông ngồi trên ghế cứ ngọ nguậy trái phải, muốn chuồn đi.
Tiểu Bảo sau khi đi học ở khu nhà tập thể, đã quen biết rất nhiều bạn mới, có bạn lớn hơn, cũng có một đám trẻ con cùng tuổi với cậu.
Mỗi ngày sau khi ăn cơm đều đến tìm cậu cùng ra ngoài chơi, tính cách của Tiểu Bảo cũng trở nên hoạt bát hơn.
Ừm, còn có dấu hiệu hoạt bát hơi quá mức.
Không phải chứ, hôm nay cơm còn chưa ăn xong, bên ngoài đã có một đám trẻ con ùa đến gọi cậu ra chơi.
Đám trẻ này phần lớn đều được gia đình dạy dỗ rất tốt, đứa nào cũng rất lanh lợi, nhẹ nhàng đẩy hé một khe cửa, thò đầu vào thăm dò rồi gọi.
Nếu người lớn trong nhà không cho ra ngoài, chúng sẽ đợi một lát rồi lại đến.
Chỉ là hôm nay đám nhóc này đụng phải đối thủ cứng, cửa vừa hé ra, ánh mắt sắc bén của Lục Kiêu đã bắn tới. Cậu bé vừa thò ra nửa cái đầu liền sợ hãi rụt đầu lại ngay.
Tiểu Bảo thấy các bạn đến tìm mình, trước đây thì cậu đã nhịn không được gọi Tô Ngọc Kiều rồi nhưng hôm nay ba cũng ở nhà, nên cậu không dám lên tiếng.
Lục Kiêu thực ra chưa từng mắng mỏ hay dạy dỗ cậu, nhưng trên người anh có một loại khí thế khiến trẻ con sợ hãi, Tiểu Bảo dám làm nũng với mẹ, nhưng không dám làm loạn với ba.
Cuối cùng Tô Ngọc Kiều không nhìn nổi nữa, múc nửa bát canh xương sườn sen đặt trước mặt con trai nói:“Ăn hết canh rồi ra ngoài chơi.”
Tiểu Bảo lập tức bưng chén canh hớp từng ngụm lớn, sau đó lau miệng, trượt khỏi ghế chạy ra cửa.
“Về ngủ sớm, đừng để ba phải đi gọi con đấy nghe chưa?”
Tô Ngọc Kiều lại dặn dò thêm một câu.
Sau đó trước mặt cô cũng xuất hiện một bát canh, Tô Ngọc Kiều nghiêng đầu nhìn, Lục Kiêu lại đẩy bát về phía cô:“Em cũng dùng canh nhiều vào.”
Vừa nãy trong nhà chỉ lo kể lể nỗi nhớ nhung, lúc này Tô Ngọc Kiều nhìn anh chăm chú mới phát hiện, Lục Kiêu đi hơn một tháng hình như lại gầy đi một chút.
“Chúng ta cùng dùng, anh cũng phải bồi bổ cho khỏe.”
Tô Ngọc Kiều quan tâm nói.
Lục Kiêu nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, hai người nhìn nhau, tình cảm ấm áp tràn ngập, tâm ý càng thêm thông suốt.
Hơn tám giờ, A Mãn từ bên ngoài dẫn Tiểu Bảo chạy về, người đầy mồ hôi. Tô Ngọc Kiều hơi đau đầu nhìn con trai không biết lăn ở đâu mà quần đầy đất, không biết bắt đầu từ đâu. Đúng lúc ba của đứa trẻ về, cô dứt khoát làm bà chủ sai vặt, gọi Lục Kiêu đi tắm cho Tiểu Bảo.
Người ta đều nói trẻ con ba tuổi là một ranh giới, trẻ con trước ba tuổi ngoan như thiên thần, sau ba tuổi bắt đầu phá phách khiến người ta ghét bỏ. Tô Ngọc Kiều tin chắc rằng Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáng yêu của cô sẽ không trở thành như vậy, nhưng nhìn thấy con trai dần có xu hướng trở thành con khỉ tinh quái, trong lòng cô cũng có chút lo lắng.
Nhưng rất nhanh cô đã vứt bỏ suy nghĩ này ra sau đầu, bởi vì ba của đứa trẻ còn quậy hơn.