Cô nhận tài liệu từ tay Trần Tiêu, nói một tiếng với Lục Kiêu, trước tiên đưa tài liệu cho người liên quan, sau đó nhanh chóng quay lại bộ phận hậu cần, xin nghỉ nửa ngày. Giữa chừng, cô cầm dù về nhà một chuyến, lấy quần áo sạch cho Lục Kiêu, lại dặn bà Hảo hầm con gà cô mua hôm qua, sau đó mới vội vã quay lại bệnh viện. Lúc này, đã hơn một tiếng kể từ khi Tống Trường Tinh vào phòng cấp cứu, Tô Ngọc Kiều kéo Lục Kiêu đến phòng bệnh trống bên cạnh để thay quần áo, sau đó quay lại cùng anh chờ khoảng nửa tiếng nữa, cửa phòng cấp cứu mới được mở ra.
“Tình hình của người bị thương về cơ bản đã ổn định, viên đạn xuyên qua phổi cách tâm thất chưa đầy hai cm, cũng may mắn, bây giờ đẩy anh ấy đến phòng bệnh, người có lẽ sẽ tỉnh vào tối nay.”
Mẹ Trần Tiêu vừa rồi đã vào hỗ trợ phẫu thuật.
Sau khi kết thúc, bà thay mặt bác sĩ phẫu thuật chính mô tả chi tiết hơn về vết thương của Tống Trường Tinh cho họ. Sau khi biết tin chính ủy Tống không sao, người chiến sĩ tự trách kia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần nhưng lần này Lục Kiêu không để họ canh ở phòng bệnh nữa, đuổi hết về nghỉ ngơi. Là hàng xóm quen biết từ nhỏ, mẹ Trần Tiêu cũng để Trần Tiêu ở lại, chăm sóc thêm.
Ba mẹ Tống Trường Tinh đều ở tổng quân khu bên kia, Lục Kiêu cùng mấy người chiến hữu thay phiên nhau trông anh ta.
Trong thời gian đó, Tô Ngọc Kiều khuyên anh về nhà ăn cơm, lại nghỉ ngơi một tiếng, sau khi Lục Kiêu tỉnh lại vẫn đến bệnh viện trông Tống Trường Tinh đang hôn mê bất tỉnh.
Mãi đến hơn tám giờ tối, Tống Trường Tinh mới tỉnh lại.
Sau khi anh ta tỉnh lại, sư trưởng và các vị lãnh đạo lớn của phân quân khu lần lượt đến thăm hỏi tình hình người bị thương.
Lúc này, Tô Ngọc Kiều mới biết, hóa ra dạo này Lục Kiêu bận rộn như vậy là vì hỗ trợ công an đi bắt bọn buôn người.
Bây giờ vụ án đã được phá triệt để, toàn bộ những kẻ phạm pháp đều sa lưới, một số người bị chúng bắt cóc hoặc lừa bán đã được giải cứu, cũng có một số nạn nhân đã bị đưa ra nước ngoài, sau này vẫn cần tiếp tục giải cứu.
Nhưng chuyện này đã được chuyển giao cho công an, những việc còn lại không cần họ tiếp tục theo dõi nữa.
Tống Trường Tinh sau khi tỉnh lại vẫn còn yếu, nhưng bản tính khó đổi, ngày nào cũng lải nhải, khiến Trần Tiêu vốn theo chủ nghĩa nhân đạo đến chăm sóc anh ta cũng phiền chịu không nổi.
Lục Kiêu vì bị thương được nghỉ phép một tuần để dưỡng thương, trong thời gian đó thỉnh thoảng đến thăm đồng đội.
Tô Ngọc Kiều thỉnh thoảng cũng đi cùng anh, thời gian này mỗi ngày cô đều dặn dò bà Hảo chuẩn bị đồ ăn kỹ lưỡng hơn một chút, cô cũng dùng thân phận là nhân viên mua sắm mua cho người bị thương trong nhà không ít thực phẩm bổ máu bổ sung dinh dưỡng, tranh thủ trong thời gian dưỡng thương bù lại lượng máu mà Lục Kiêu đã mất.
Tống Trường Tinh cũng được hưởng ké, mỗi ngày đều dùng cháo gan heo, canh xương sườn, canh gà thay phiên nhau.
Trần Tiêu hiện đã vào làm việc tại bệnh viện quân y, trong giờ làm việc cũng có thể tranh thủ đến thăm Tống Trường Tinh nhưng hai người như thể trời sinh không hợp, ở trong một phòng không đến mười phút là lại phải châm chọc nhau.
Sau lần không biết thứ mấy Tống Trường Tinh lại chọc tức Trần Tiêu đến mức cô ấy bỏ đi.
Tô Ngọc Kiều liếc nhìn Tống Trường Tinh đang nằm trên giường bệnh nhàn nhã dùng canh gà, thay Trần Tiêu bất bình nói: “Chính ủy Tống, anh cũng đã lớn tuổi rồi, sao còn không đứng đắn thế, Tiêu Tiêu, cô ấy tốt bụng tranh thủ lúc rảnh đến thăm anh, anh còn phải bắt bẻ tìm lỗi, nếu là tôi thì đã sớm mặc kệ anh rồi.”
Cũng trong khoảng thời gian này tiếp xúc với anh nhiều hơn, trước mặt Lục Kiêu, cô cũng nói ra hết những lời trong lòng. Tống Trường Tinh sắc mặt không được tự nhiên ho hai tiếng, đặt bát canh xuống mới nói:
“Cái này thì, hì, tôi nhìn thấy Trần Tiêu là lại nhớ đến lúc trước cùng anh trai cô ấy trêu chọc cô ấy, nhất thời không nhịn được…”.
Tô Ngọc Kiều nói có hàm ý.
“Người ta bây giờ cũng là một cô gái lớn rồi, anh không thể trêu chọc người ta bắt người ta đút canh cho anh được.”