Đã lâu không đi mua sắm, Tô Ngọc Kiều hứng khởi xem hết từ tầng trên xuống tầng dưới, mua không ít đồ lặt vặt, về nhà với chiến lợi phẩm đầy tay. Sau buổi họp phụ huynh, Tiểu Bảo và A Mãn bắt đầu được nghi hè. Hôm đó về từ thành phố, Tô Ngọc Kiều cũng lấy được bảng điểm của A Mãn, rất bất ngờ, cô bé mới đi học chưa đầy hai tháng mà Toán và Ngữ Văn đều đạt điểm đạt yêu cầu. Cô hỏi mới biết, A Mãn mỗi ngày đến nhà Trương Mai bên cạnh không phải để chơi, mà là đi học thêm với con gái Trương Mai là Cố Hương. Hai cô bé, một dạy một học đều rất nghiêm túc, mới có được thành tích của A Mãn như vậy.
Trương Mai biết con gái út của mình làm gia sư thì cười nói: “Có tiến bộ rồi, trước đây làm bài tập phải thúc giục mãi mới chịu làm, gần đây làm gia sư thì học hành chăm chỉ hơn nhiều.”
A Mãn nhân tiện lại nhắc với Tô Ngọc Kiều chuyện khai giảng muốn trực tiếp lên lớp 2, nói rằng cô bé sẽ tranh thủ kỳ nghỉ hè học lại kiến thức lớp 1 với Cố Hương.
Bạn nhỏ Cố Hương cũng vỗ ngực đảm bảo, nhất định sẽ dạy A Mãn thật tốt.
Bản thân cô bé đã quyết định, Tô Ngọc Kiều suy nghĩ một chút, vẫn không can thiệp đặc biệt, vốn dĩ với tuổi của A Mãn hiện tại thì học lớp 1 cũng đã muộn, nếu em thấy có thể theo kịp thì cho cô bé lên thẳng lớp 2 cũng được.
Về vấn đề học tập của A Mãn, bà Hảo rất tin tưởng Tô Ngọc Kiều, cô nói thế nào thì làm thế ấy.
Kỳ nghỉ hè bắt đầu, bọn trẻ cũng đón kỳ nghỉ vui vẻ nhất. Vài ngày đầu, Tiểu Bảo vui mừng khôn xiết, mỗi ngày ăn sáng xong là chạy ra ngoài chơi với các bạn, không đến giờ ăn thì tuyệt đối không về. May là chúng chơi trong khu nhà tập thể, Tô Ngọc Kiều cũng không lo lắng lắm.
Cho đến một ngày, Tô Ngọc Kiều đi làm về, tận mắt chứng kiến cảnh Tiểu Bảo đáng yêu của cô cùng những đứa trẻ khác đái bậy và nghịch bùn, hình tượng trong lòng cô sụp đổ.
Hình hài thiên thần hoàn toàn vỡ nát, Tô Ngọc Kiều bị đả kích nghiêm trọng, xách cổ áo con trai về nhà ném cho ba nó, để anh đưa Tiểu Bảo đi tắm rửa sạch sẽ. Từ ngày đó, Tô Ngọc Kiều bắt đầu giao nhiệm vụ cho con trai, mỗi ngày luyện chữ, mang theo bài tập đến văn phòng học cùng cô, không thể để con “tự do” như vậy nữa.
Ngoài ra, cô còn giao nhiệm vụ cho Lục Kiêu, để anh dạy con cái gì đó.Lục Kiêu suy nghĩ một chút, bắt đầu dạy con trai đánh quyền thể dục quân sự, mỗi ngày đưa con trai đi tập thể dục buổi sáng.
Tô Ngọc Kiều mỗi ngày nhìn đứa con trai trước đây trắng trẻo, đáng yêu của mình dần dần biến thành một đứa nhóc đen nhẻm nghịch ngợm, không khỏi buồn từ trong lòng. Về điểm này, Lục Kiêu lại có ý kiến khác với cô, anh thấy con trai đen một chút mới ra dáng một tiểu nam tử hán, Tô Ngọc Kiều nhìn nước da giống hệt nhau của hai cha con, không nhịn được liếc anh một cái.
Sau đó, mỗi khi ra ngoài, cô đều che chắn kín mít, kiên quyết không nhập bọn với hai cha con.…
“Chị Tô!”
A Hoa cõng một gùi cỏ bò đầy ắp từ trên núi xuống, vừa thấy xe vận chuyển của quân đội lại chạy vào trang trại.
Cô ấy mắt tinh nhìn thấy bóng dáng Tô Ngọc Kiều ở trước xe, vội vàng vui vẻ chạy đến:“Chị Tô, lâu rồi không gặp.”
“A Hoa.”
Tô Ngọc Kiều vén tóc quay lại chào cô ấy một tiếng, sau đó đưa tay đỡ Tiểu Bảo muốn nhảy xuống rồi đặt cậu bé xuống đất. Cô ấy vỗ vai con trai, cười nói: “Lâu rồi không gặp nhỉ, A Hoa, đây là con trai chị, Tiểu Bảo.”
“Tiểu Bảo chào cháu nhé!”
A Hoa hơi cúi người vẫy tay chào Tiểu Bảo.
Lần này đến trang trại Mặt Trời Đỏ là vì có một lô chuối chín, quân đội đã ký hợp đồng mua với trang trại.
Tô Ngọc Kiều chỉ đến để làm thủ tục, cô được A Hoa nhiệt tình đón vào nhà, chỉ thấy cô ấy đặt gùi xuống, lấy ra mấy loại quả dại bên trong tặng họ ăn.
Tiểu Bảo trước đây chưa từng thấy nhiều loại quả dại như vậy, đặc biệt lạ nhưng vẫn quay đầu nhìn mẹ, được Tô Ngọc Kiều đồng ý mới nhận lấy.
“Cảm ơn chị A Hoa.”
“Phụt!”
A Hoa cười, xoa đầu Tiểu Bảo nói:
“Tiểu Bảo phải gọi là dì nhé.”