Trước đây gia đình lão thợ may già mở một tiệm may nổi tiếng trong thành phố, con trai ông cũng học nghề, cả nhà làm ăn rất phát đạt. Nhưng có lẽ vì thế mà bị người ta đố kỵ. Khi xảy ra chuyện, cả nhà bị quy thành thành phần phản động, tiệm may bị đám người đó đốt cháy, bà lão biết thêu thùa bị người ta lôi đi chặt ngón tay, con trai và cháu trai của ông thợ may già cũng bị đày xuống nông thôn. Hai vợ chồng già hiện giờ chỉ trông vào việc nhận may đồ cho người quen để kiếm tiền nuôi sống bản thân, lại tiết kiệm một phần để chăm lo cho gia đình con trai ở quê. Tô Ngọc Kiều thở dài, mấy năm nay chuyện như vậy thực sự rất nhiều, cũng không nói rõ được rốt cuộc là đứng hay sai, tóm lại là đáng tiếc cho những mẫu hoa văn tinh xảo đó, cũng không biết có còn được ai mặc lên người nữa không.
Dạo gần đây, cửa hàng cũng nhập về một lô hàng quần áo hè thu mới, lấy danh nghĩa là mẫu thời trang sành điệu nhất ở thủ đô Hải Thị, thu hút rất nhiều cô gái trẻ địa phương đến tranh nhau thử.
Những bộ quần áo đó về kiểu dáng thì đúng là đẹp hơn nhiều so với những chiếc áo quần bình thường tự mua vải về may của người dân địa phương nhưng theo Tô Ngọc Kiều thấy thì còn kém xa so với quần áo của cô. Không có mấy bộ quần áo nào lọt vào mắt cô, hai người không chen lên phía trước nữa, mà quay sang quầy quần áo trẻ em gần đó không có mấy người xem. Quần áo trẻ em cũng na ná nhau, không có mấy mẫu đẹp.
Tô Ngọc Kiều chọn tới chọn lui chỉ mua cho Tiểu Bảo một chiếc áo thu dài tay cổ thủy thủ, ngoài ra còn để mắt đến một chiếc áo len màu xanh.
Giày không cần mua, chân Tiểu Bảo lớn rất nhanh, ở nhà còn mấy đôi giày vải do mẹ cô may cho, mặc vừa chân lại thoải mái, mẹ cô ở thủ đô cũng gửi cho hai đôi, hiện tại đủ dùng rồi.
Quầy bên cạnh còn bán len, Trần Tiêu đi qua xem, phát hiện những màu sắc tươi sáng đẹp mắt đều đã bị người ta mua hết rồi.
"Em muốn tự đan áo len à?"
Tô Ngọc Kiều hỏi cô.
Trần Tiêu cầm một cuộn len màu xám lên sờ chất lượng, lắc đầu nói:
"Không phải đan cho em."
Ánh mắt cô lóe lên, trong lòng ậm ừ một tiếng nghĩ đến ai đó, không mấy tình nguyện để nhân viên bán hàng cân cho cô hai cân len. Mua xong đồ thì vừa kịp đến nhà hàng Quốc doanh ăn trưa, chưa đến hai giờ chiều đã về đến khu quân sự.
Thứ hai đi làm, Tô Ngọc Kiều tranh thủ đến phòng trực thuộc quân đội hỏi thăm tình hình.
Người của phòng quân nhu đang lo lắng về chuyện này, nghe vậy liền nói với cô:"Mặc dù là công việc quét dọn vệ sinh nhưng đãi ngộ rất tốt, lương hàng tháng là 22 đồng 6, ngoài ra còn có trợ cấp tem phiếu, hơn nữa về trình độ học vấn cũng nới lỏng rồi, biết chữ là được."
"Bây giờ trong số vợ quân nhân không tuyển được người, chúng tôi đã cân nhắc tuyển người bên ngoài, nhà khách còn có thể cung cấp chỗ ở, lo một bữa cơm, hiện tại không cần nhiều người, tuyển được một người là được."
Tô Ngọc Kiều nghe xong liền thấy, công việc này thực sự rất phù hợp với bà Hảo, nhưng cô vẫn phải về bàn bạc với bà thêm, không biết bà Hảo đã cân nhắc xong chưa.Thực ra cũng không có gì phải cân nhắc, đãi ngộ của công việc này, nếu chị em ấy không ngại mất mặt thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn làm, bây giờ là không muốn mất mặt, đợi thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ có người muốn đi. Nhưng nhà khách của quân khu đang gấp rút mở cửa, không có thời gian để họ do dự đắn đo.
Trưa về đến nhà, Tô Ngọc Kiều liền hỏi bà Hảo đã cân nhắc xong chưa, công việc này thực sự rất khó có được, bỏ lỡ lần này thì e là không còn nữa. Bà ngoại đã cân nhắc xong, rời khỏi đây, sau này Tô Ngọc Kiều vẫn là ân nhân của bà và A Mãn.
"Bà muốn đi."
Tô Ngọc Kiều gật đầu:"Vậy chiều nay em sẽ đi nói với họ một chuyến, hai ngày nữa là có thể xác nhận được rồi."